Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 242: Cuộc Nói Chuyện Giữa Mẹ Và Con Gái





Cái tát của Tần Minh mạnh đến nỗi khỏe miệng Mộc Tư Thuần tóe máu, khuôn mặt trắng nõn của cô ta in dấu tay đỏ ửng.
Ánh mắt Tần Minh vô cùng đáng sợ, Mộc Tư Thuần sợ đến nỗi hai mắt đỏ lên, nước mắt rơi lã chã, run rẩy đứng phía sau Mộc Tiêu Kiều đang che miệng.
Mộc Tiêu Kiều cau mày: “Tần Minh, Tiểu Thuần còn nhỏ.
Tần Minh tức giận mắng: “Học năm hai rồi mà còn nhỏ? Cô ta là em bé khổng lồ à ? Điện thoại của tôi là của cô ta sao? Cô ta có thể ném xuống sông sao? Cô biết cuộc gọi vừa nãy quan trọng với tôi thế nào không? Cô chẳng biết gì cả, còn ở đây bảo vệ cô ta gì chứ?"
Mộc Tiêu Kiều nói: “Vừa này anh không hung dữ với tôi, nói chuyện bình thường thì con bé cũng sẽ không...!“Đủ rồi, không muốn nghe cô nguỵ biện." Tần Minh bốc hỏa cắt ngang Mộc Tiêu Kiều, nói: “Tôi đúng là xui tám đời mới gặp phải nhà các người, biến đi cho tôi nhờ.

Tần Minh chẳng quan tâm đến hai chị em dối trá này nữa, anh tức giận quay lại tòa nhà Thế Kỷ, sau đó bảo Tổng Dĩnh nhanh chóng đổi cho anh một chiếc điện thoại, gọi lại số ban đầu nhưng lại không có tiếng, không gọi được, đúng là kỳ lạ mà
Tần Minh bực bội không thôi, khó khăn lắm mới liên lạc được với Nhiếp Hải Đường, cuối cùng lại đức tin tức rồi.
Tổng Dĩnh biết Tần Minh đang buồn bực chuyện của Nhiếp Hải Đường, cô ta khuyên: “Cậu chủ, cô Nhiếp đã có thể liên lạc với cậu, có lẽ không có vấn đề gì lớn đầu.


Cậu đừng lo lắng quá, chắc qua một thời gian nữa sẽ liên lạc được thôi.”
Tần Minh bình tĩnh, nhớ lại những lời Nhiếp Hải Đường nói.

Cô bảo cô đang ở Đức cùng với mẹ, thậm chí cuộc sống không có vấn đề gì, nhưng cô còn nói mẹ cô lừa cô, thế là ý gì nhi?
Mẹ Nhiếp Hải Đường lừa có chuyện gì nhỉ? Tần Minh không biết, anh chỉ có thể cầu cho mẹ cô lừa có chuyện ung thư.

Tần Minh điều chỉnh lại cảm xúc, dặn dò: “Tiểu Dĩnh, cô bảo người bên chi nhánh châu Âu tập trung tìm ở Đức đi, Hải Đường không ở bệnh viện, cho nên đừng tìm ở bệnh viện.
Tổng Dĩnh sững sờ, sau đó nói với vẻ vô cùng áy náy: “Xin lỗi cậu chủ, là tôi làm việc không tận lực.”
Tần Minh lắc đầu nói: “Không cần tự trách, tôi vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được bên đó nên có đôi khi cô cũng không điều động được sức mạnh thật sự, điều này có thể tha thứ được.
Sau khi Tống Dĩnh đi, Tần Minh thở dài, ngồi trên số pha nhìn ra cảnh đêm sông Châu bên ngoài cửa sổ kính, lẩm bẩm: “Vợ chồng duyên ngắn, con cái nghiệt dài.

A...!Ông thầy bói, sao lúc đó tôi lại trúng tà của ông mà vào nhà họ Mộc ở rể chứ? Nhưng cảm giác sau khi vào nhà họ Mộc ở rể, rất nhiều chuyện dần tốt lên, lẽ nào trong số mệnh thật sự có tà?”
Cùng lúc này, phía bên kia đại dương, trong một lâu đài cổ nào đó ở nước Đức.
Mẹ Nhiếp Hải Đường tức giận đập vỡ một chiếc điện thoại nút bấm kiểu cũ, nổi nóng nói: “Hải Đường, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi? Đừng liên lạc với tên Tần Minh giả rách đó nữa, con còn trộm điện thoại cũ của người ta để liên lạc với nó, nếu bị chủ nhà biết được thì chẳng phải sẽ quở trách chúng ta không biết phép tắc sao?"
Nhiếp Hải Đường khoanh tay, lạnh lùng nói: “Con không dựa vào mẹ để đến đây, con tự làm việc cũng có thể sống đến hết hạn visa, được trả về nước.

Là mẹ chặn con ở cổng đại sứ quán, kéo con đến lâu đài của người khác”
Hóa ra hôm đó, sau khi Nhiếp Hải Đường bị cướp điện thoại, mặc dù cô đã báo cảnh sát nhưng dù sao cũng là người nước ngoài, cảnh sát địa phương không tích cực giúp đỡ nên Nhiếp Hải Đường không lấy lại được điện thoại, cô tiếp tục làm việc ở một số nhà hàng ở khu phố Tàu, tốt xấu gì cũng sống được dựa vào năng lực của mình.
Nhiếp Hải Đường vốn muốn đến đại sứ quán tìm sự giúp đỡ, nhưng cuối cùng bị mẹ cô chặn ở đại sứ quán, sau đó còn bắt ép cô đến tòa lâu đài được một gia đình giàu có trong nước mua lại này.
Vì trước đó bị mẹ lấy bệnh ung thư ra lừa khiến cô tin là thật, không muốn liên lụy đến Tần Minh nên chủ động nói chia tay với anh, sau khi biết được sự thật, cô tức giận cho mẹ một cái tát, hiện tại hai mẹ con vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Bà Nhiếp ân cần khuyên nhủ: “Hải Đường, con gái ngoan của mẹ.


Mẹ cũng vì tốt cho con thôi, chủ của lâu đài này là gia tộc giàu có hàng đầu của Hoa Hạ chúng ta, rất giàu có, vô cùng giàu có, cũng rất quyền lực.

Ở thành phố Quảng, nhà họ Nhiếp chúng ta cũng được xem là nhà giàu, nhưng chỉ là nhà giàu bình thường thôi.

Chủ của lâu đài này là giàu có hàng đầu thế giới đấy, là chúng ta đang trèo cao
Nhiếp Hải Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Có tiền là ghê gớm lắm sao? Còn sắp xếp cho các cô chiêu nhà giàu trong nước đến lâu dài của anh ta xếp hàng xem mắt, phách lối lắm, nhưng thật sự là con buồn cười chết mất, đàn ông trên đời chết hết rồi à? Tại sao phải là nhà này thì mới được? Mẹ bợ đít người ta thế này, con không làm được.
Mẹ Nhiếp Hải Đường tức giận: “Nếu năm đó Chương Dao mẹ có cơ hội thì mẹ cũng sẽ tham gia vào chuyện đi xem mắt nhà giàu, biết đâu bây giờ con là cô chủ nhà giàu hàng đầu thế giới rồi, chứ không phải chỉ là một cô chủ nhà giàu bình thường ở thành phố Quảng.

Không chỉ trong nước mà các cô chiêu của cả thế giới đều đến đây để xem mắt, thời gian tổ chức kéo dài cả một tháng, còn có người sẵn lòng làm người tình trong bóng tối của con trai họ đấy.”
Nhiếp Hải Đường nghe thấy những lời nói tam quan vặn vẹo này của mẹ, vì tiền mà làm người tình của nhà giàu bậc nhất?
Nhiếp Hải Đường nói: “Người khác sẵn lòng là chuyện của người khác, còn con không làm được.

Cho dù sau này ba bữa con ăn rau với cơm trắng, nhưng chỉ cần ở bên người con thích, hai người yêu thương nhau thì con cũng không một lời oán than.
Chương Dao nói: “Con...!Con còn chưa từng sống khổ cực, còn đắm chìm trong mấy câu chuyện cổ tích.

Con không biết tầm quan trọng của tiền, chưa từng chịu thiệt, không biết cảm giác có quyền trong tay
Nhiếp Hải Đường vô cùng tự hào ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, nói: “Mấy hôm nay con đã chịu vất vả rồi, con biết làm thêm rất khổ cực, nhưng con sẽ không làm thêm cả đời, tốt xấu gì thì đại học công nghệ tỉnh Hoa bọn con cũng là một trường nổi tiếng, con tự biết kiếm tiền.

Hơn nữa, Tần Minh cũng rất có bản lĩnh, chắc chắn tương lai anh ấy sẽ rất xán lạn.
Chương Dao tức đến mức giậm chân: “Vậy sau này con tự lực cánh sinh mà tìm việc, một tháng ba bốn mươi nghìn cũng được xem là lương cao sao? Đó chẳng là cái khỉ khô gì hết.

Trước đây một tháng con mua túi đã hết mấy trăm nghìn rồi, con tưởng nuôi một cô chiêu như con dễ dàng lắm sao? Nuôi con lớn thế này, chẳng phải là để bồi dưỡng khí chất của con để dễ dàng được nhà giàu hàng đầu người ta chấm hay sao? Sao tư tưởng của con lại ngu đần thế này? Nhà giàu thật sự ấy, cho dù vào làm một con rối hay cái máy đẻ thì cũng làm rạng rỡ cho dòng họ.


Nhiếp Hải Đường giận sôi máu, nói: “Con...!Mẹ...!Mẹ có còn là mẹ ruột của con không? Mấy lời này mà mẹ cũng nói ra được?”
Chương Dao nói: “Hải Đường à, con từ trong bụng mẹ đẻ ra, mẹ có thể hại con hay sao? Mẹ chỉ ví dụ thôi, bối cảnh nhà người ta tốt, nhận được sự giáo dục cũng tốt, đối nhân xử thế chân thành, sẽ không thật sự xem con là con rối hay cái máy đẻ.

Hơn nữa, một khi con sinh được con trai thì sẽ lập tức trở mình rồi.”
Nhiếp Hải Đường im lặng, cô rất khó chịu, bây giờ cứ như một con chim yến, không bay đi được.
Chương Dao nói tiếp: “Chuyện này, con biết chúng ta khó khăn thế nào mới có được cơ hội này không? Phải tìm rất nhiều đường mới có thể nhận được lời mời đến xem mắt, còn ở nhóm đặc biệt, cao hơn vài bậc so với các cô gái khác đấy.

Ba con cũng ngầm đồng ý với chuyện này, bởi vì ông ấy cũng cảm thấy đây là cơ hội để thay đổi vận mệnh của cả nhà ta.”
Trong lòng Nhiếp Hải Đường vô cùng thất vọng, cô chỉ là con cờ để thay đổi vận mệnh cả nhà, để mọi người trong nhà có được cuộc sống tốt hơn thôi sao?
Lần trước công ty nhà họ Nhiếp gặp khủng hoảng, ông bà nội tức giận đến nỗi ngã bệnh nặng, để không khiến họ lo lắng mà cô đã đồng ý làm vật hi sinh, sau đó nhờ Tần Minh giải quyết rắc rối nên cô mới được cứu.
Lúc đó Nhiếp Kiến Dân đã rất tự trách, hứa rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, cho dù không cần công ty thì cũng sẽ bảo vệ cô.
Cuối cùng thì sao? Chẳng phải ép cô đến xem mắt nhà giàu bậc nhất à? “Lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo.

Trong lòng Nhiếp Hải Đường vô cùng thất vọng về người nhà.
Chương Dao nói tiếp: “Con còn chưa từng gặp người ta, sao con biết họ không phải người đàn ông ưu tú chứ? Nếu danh tiếng không tốt thì tại sao nhiều cô chủ nhà giàu như vậy đều muốn kết hôn với người ta chứ? Sau khi con gặp người ta rồi, đảm bảo con sẽ quên đi cái tên Tần Minh giẻ rách kia"
Nhiếp Hải Đường nhưởng mày hỏi: “Rốt cuộc là gia đình nào? Chắc rất nổi tiếng trong nước phải không?”.