Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 236: Tôi Ghét Bị Lừa Dối





Mộc Tư Thuần chỉ vào Tần Minh tức giận mắng: "Anh mới ở rể hai ngày đã không thấy bóng dáng đầu, làm chị tôi phải cô đơn một mình trong phòng.

Anh tưởng mình là gì chứ? Tôi tạm thời không nói chuyện này.

Anh gây ra rắc rối lớn như vậy cho công ty của chị tồi rồi chơi trò biến mất, bây giờ làm thế nào mới có thể giải quyết được đây?"
Tần Minh không nhìn Mộc Tư Thuần, nhặt chiếc điện thoại Huawei nghìn tệ của mình lên.

May là nó chỉ xước bên ngoài.

Quả nhiên là hàng nội địa, vừa rẻ lại còn bền nữa.
Mộc Tư Thuần rất phẫn nộ: "Tôi đang nói với anh đấy, anh có nghe không?"
Tần Minh nói: "Nể tình cô là cô em vợ hờ của tôi, tôi tạm tha cho cô một lần.

Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu."
Anh nói xong đi thẳng vào trong trường, bỏ lại Mộc Tư Thuần ở đó.
Cô ta rất giận.

Nếu trong tay mà có một quả b, cô ta đã cho nổ ngay tại chỗ rồi.

Tần Minh cũng dám lên mặt với mình à?
Cô ta lập tức xông lên, kéo Tần Minh lại và mắng: "Tên ở rể vô dụng Tần Minh này, anh nghe rõ cho tôi.

Công ty của chị tôi có một lỗ sản phẩm thời trang mới muốn tham dự một fashion show giao lưu quốc tế.

Đó là buổi trình diễn của rất nhiều người mẫu trên thế giới, rất khó kiếm được vé.


Đó cũng là bữa tiệc cho tất cả các thời trang cao cấp trong nước, anh hiểu không? Danh tiếng rất quan trọng đối với các thương hiệu đắt tiền."
Tần Minh hờ hững nói: "Là buổi trình diễn do Chu Thịnh Văn tổ chức à?"
Mộc Tư Thuần nói: "Đúng đúng đúng, anh đánh ông chủ lớn một trận tàn nhẫn, đã hoàn toàn đắc tội người ta rồi.

Công ty của chị tôi chuẩn bị xong tất cả quần áo đi trình diễn, còn đặc biệt mời người mẫu tầm cỡ quốc tế, cũng làm đủ các phương pháp tuyên truyền.

Giờ ông chủ Chu đột nhiên nói không có phần của công ty của chị tôi.

Anh...!anh...!đều tại anh đắc tội người nhà.

Ông chủ Chu kia đâu phải là người thành phố Quảng, địa điểm tổ chức là ở tòa nhà Thế Kỷ, nhà chúng tôi lại không có quan hệ.

Anh tôi cũng đã đi xin xỏ giúp nhưng người ta không nể mặt.

Anh đúng là sao chổi."
Tần Minh chợt chấn động.

Không ngờ Chu Thịnh Văn còn ngầm giở trò, đã nhận lời lại đột nhiên đổi ý.

Người này lật lọng như vậy thì thật đáng trách.
Anh không muốn giúp Mộc Tiêu Kiều nhưng ghét bị người ta lừa.
Tần Minh hỏi: "Bao giờ tiến hành trình diễn thời trang?"
Mộc Tư Thuần bức xúc nói: "Tám giờ tối nay, còn hai giờ nữa là bắt đầu rồi! Nếu không phải tôi thấy chị tôi khóc trong hội trường của tòa nhà Thế Kỷ, tôi cũng chẳng thèm tới tìm anh đâu.

Anh gây ra rắc rối lại trốn một mình."
Tần Minh nhíu mày.

Mộc Tiêu Kiều không gọi điện thoại cho anh, rõ ràng bà vợ hờ này không tin anh.
Anh nói với Mộc Tư Thuần: "Được, tôi đã biết rồi.

Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh nói chuyện thoải mái như vậy lại càng cáu hơn: "Anh là một kẻ ở rể chỉ có hai bàn tay trắng, tôi tin anh mới lạ đấy.

Anh lập tức tới đó xin lỗi chị tôi.

Anh còn là đàn ông thì ít nhất nên gánh trách nhiệm, cho chị tôi một lối thoát đi."
Anh nói: "Tôi tự có tính toán."
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh vẫn chẳng hề căng thẳng thì tức tới nghẹn lời.

Cô ta chỉ vào anh quát: "Tôi...!tôi xem như đã biết rõ về anh rồi.

Tên vô dụng Tần Minh nhà anh.

Lúc trước anh dựa vào nhà họ Nhiếp có tiền cho anh tiêu nên mới diễu võ dương oai.

Lúc đó, tôi thấy anh bảo vệ Nhiếp Hải Đường còn cảm thấy anh rất nam tính.

Được rồi, bây giờ anh về ở rể nhà tôi với hai bàn tay trắng, chúng tôi không có tiền cho anh tiêu thì anh lại nhát gan như chó vậy.

Anh đúng là bất tài, rác rưởi, cặn bã.


Tôi tìm anh cx chẳng có tác dụng gì.

Đồ nhu nhược vô trách nhiệm."
Mộc Tư Thuần vừa mắng vừa rời đi.
Tần Minh ung dung gọi điện thoại cho Tổng Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, là tôi.

Cô tới trường đón tôi."
Chẳng bao lâu, một chiếc Rolls Royce EWB đỗ sát bên đường, người tí hon bằng vàng ở đầu xe làm mọi người chú ý.
Tổng Dĩnh mặc đồ công sở, tay cầm một cái Ipad, đứng mở cửa cho Tần Minh và hỏi thăm về đồng nghiệp: "Cậu chủ tham dự đám cưới của A Long thuận lợi chứ?"
Sau khi Tần Minh lên xe mới nói: "Tạm được, tôi đã tặng không ít đồ.

Bên Hoa Hạ không có vấn đề gì chứ?"
Tống Dĩnh nói: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Tổ trưởng các tỉnh và các khu vực lớn đều đã gặp cậu chủ và nói rõ là bằng lòng làm việc tốt với cậu chủ.

Ngay cả vài người cá biệt bằng mặt không bằng lòng, đưa một vài tài khoản giả muốn lừa cậu chủ cũng bị tôi tìm ra.

Chuyện trừng phạt thế nào lại cần cậu chủ xem xét"
Tần Minh cầm tài liệu qua xem.

Các nơi đều có vài sếp tổng của công ty chi nhánh lấy việc công làm việc tư, lợi dụng tài nguyên và trí lực của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ để đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng, hoặc chuyển dự án cho công ty họ hàng của mình để kiếm thêm.
Nếu là công trình thuê ngoài hoặc nhiệm vụ mua sắm vật tư hợp tác với doanh nghiệp bên ngoài, tập đoàn sẽ ngầm cho phép các tổ trưởng tìm họ hàng bạn bè để nhận chiết khẩu, chỉ cần sản phẩm và công trình đạt tiêu chuẩn sẽ không thành vấn đề.
Nhưng bọn họ trực tiếp chuyển công trình cho công ty của họ hàng mình thì thật quá đáng.
Tần Minh xem nội dung trong tài liệu, không ngờ có tới hơn hai mươi người, trong đó có ba người là sếp tổng quản lý các ngành quan trọng như nghiên cứu sinh học, khai thác kim loại nặng, khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ.
Anh thấy báo cáo điều tra trong tay đã liệt kê các chứng cứ rõ ràng.

Bọn họ đã bòn rút tới hơn chín tỷ của tập đoàn.

"Mẹ kiếp." Tần Minh khẽ day trán.

Anh mới tham dự một đám cưới về, đã phát hiện mình mất hơn chín tỷ, trong lòng cũng rỉ máu đấy.
Cho dù số tiền ấy chẳng là gì đối với tài sản của Tần Minh, nhưng anh ghét bị người ta lừa.

Người dám lừa của anh hơn chín tỷ thì phải trả giá đắt.
Tần Minh ký tên trên tài liệu và nói: "Để lại cho người nhà bọn họ một con đường sống, xử lý tốt một chút."
Tổng Dĩnh khẽ gật đầu và trong mắt ánh lên vẻ ngoan độc.

Trong đầu cô ta đã tính nên bảo đội ám sát ra tay, trừng trị những kẻ tham ô tài sản của tập đoàn.
Nửa tháng sau, các nơi lần lượt xuất hiện tin tức sếp tổng của doanh nghiệp nào đó không chịu nổi sức ép đi xuống của nền kinh tế đã nhảy lầu tự sát.

Dư luận trong nước lại bắt đầu ca về suy giảm kinh tế trong nước.

Các tài khoản Vip trên facebook đều tham dự các đề tài thảo luận chung, tỏ tý tiếc nuối cho bong bóng kinh tế, giá bất động sản giảm, xúc động về cuộc sống của người dân.
Nhưng Tần Minh không để ý tới chuyện này, chỉ cần giết mấy nhân vật điển hình để cảnh cáo các cấp dưới khác là đủ rồi.
Anh hỏi: "Đột nhiên loại bỏ những người này...!Việc tuyển dụng người sau đó có ảnh hưởng gì không?"
Tống Dĩnh trả lời: "Cậu chủ yên tâm, trong tập đoàn vẫn có rất nhiều cán bộ dự bị đang chờ được nhậm chức.

Có vài nhân viên lâu năm cũng đang chờ lên chức.


Chúng ta hoàn toàn không cần lo về việc bổ nhiệm nhân sự.

Hơn nữa, văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ chúng ta là hình thức cơ giới hóa, làm việc theo dây chuyền sản xuất, trong thời gian ngắn thiếu một hai cán bộ sẽ không ảnh hưởng tới tổng thể."
Tần Minh mím môi nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tổng Dĩnh lại đưa một vài công tác, ví dụ như bản báo cáo lợi nhuận, thu chi bên tài vụ, các chức vụ quan trọng chờ được điều động của sản nghiệp kinh doanh ở các nơi trên thế giới theo quý.
Điều động nhiều nhất là nước M.

Bởi vì thật ra tổng bộ tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ của Thường Hồng Hi ở nước M.

Dù sao ở đây là nước tư bản chủ nghĩa, cũng là siêu cường quốc, có tiền thì có thể làm điều mình muốn.
Thường Hồng Hi muốn Tần Minh tiếp nhận cả đế quốc thương nghiệp, thay một vài người không nghe lời là chuyện rất bình thường, đặc biệt là đám người thân thiết với vợ và con trai, con gái của ông ấy.
Tần Minh xem sơ qua, chủ yếu vẫn là xem các nghiệp vụ trong nước Hoa Hạ.

Bây giờ anh đã hoàn toàn quản lý chỗ này, nắm quyền phát biểu tuyệt đối mà không cần phải báo cáo với tổng bộ nữa.
Anh hỏi: "Còn tin tức quan trọng nào khác không?"
Tổng Dĩnh nói thêm: "Mine Hathaway là một trong bốn nguyên lão muốn hẹn gặp cậu chů."
Tần Minh nghĩ: Bốn nguyên lão à?
Đó là người đáng tin cậy nhất đã giúp đỡ Thường Hồng Hi khống chế cả tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ.

Bọn họ không chỉ trung thành với Thường Hồng Hi còn rất có năng lực, là trợ lý đắc lực của Thường Hồng Hi.
Bây giờ, "thái tử" anh muốn lên chức, lần trước cũng đã hóa giải hành động ám sát của Thường Hoan một cách hoàn hảo, xem như đã được tán thành, chứng minh anh không phải là một kẻ bất lực.

Bây giờ bọn họ muốn gặp trực tiếp gặp người.
Tần Minh hỏi: "Bao giờ?"
Tống Dĩnh nói: "Mine Hathaway gửi tin nhắn tới nói, bà ấy biết cậu chủ còn đang đi học nên chờ cậu chủ thi xong sẽ trở về Hoa Hạ.

Đồng thời, bà ấy muốn cậu chủ cầm bài thi đạt điểm tối đa tới cho bà ấy!" "Điểm tối đa?" Anh cạn lời, không nhịn được bèn than thở: "Làm sao có thể đạt điểm tối đa trong kinh tế lượng được? Chỉ riêng kinh tế học đại cương đã muốn mạng người ta rồi, còn chưa kể tới toán cao cấp và tiếng Anh"
Tống Dĩnh hỏi: "Nếu không chúng ta đút ít tiền cho giáo viên trong trường, lấy trước đề thi?"
Tần Minh cười nói: "Nếu bà ta đã gửi email thì chắc chắn sẽ phải người tới theo dõi tôi, sợ rằng chút mờ ám đó của chúng ta sẽ phát hiện ra thôi.

Hơn nữa tôi ghét sự dối trá, tôi cũng không muốn cố ý đi lừa người khác."
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe đã đến bên ngoài tòa nhà Thế Kỷ.
Hôm nay là ngày diễn ra hoạt động quan trọng, buổi trình diễn thời trang của những người mẫu hàng đầu châu Á, là sự kiện lớn đối với các thương hiệu trang phục cao cấp.
Các phóng viên trong truyền thông, các ngôi sao nổi tiếng trên mạng, các quý bà, quý cô trong giới thượng lưu đang đi thảm đỏ.

Còn Tần Minh được các vệ sĩ bảo vệ đi theo lối đi của ông chủ vào trong hội trường.
Tống Dĩnh hỏi: "Cậu chủ tới đây tìm người sao? Có cần tôi tránh mặt không?"
Tần Minh nói: "Ừ, tôi làm chuyện này cho nhà họ Mộc, thuận tiện trừng trị một kẻ nói một đẳng làm một nẻo.

Cô có việc bận thì cứ đi đi, tôi có thể tự giải quyết được.".