Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 217: Có Phải Anh Làm Không





“Alo, ông Mã, là tôi, Tần Minh.” Tần Minh ra khỏi phòng bệnh thì gọi cho người quản lý trang viên Nam Sơn – Mã Thiệu Phó.
Lúc này, Mã Thiệu Phó đang ở trang viên Nam Sơn thưởng thức trà chiều, ông ta lập tức cung kính nói: "Cậu chủ, tôi nhận ra giọng cậu mà.

Cậu đến trang viên Nam Sơn sao? Lần này cũng đưa cả bạn bè đến à?”
Tần Minh nói: “Không phải, tôi đi ngang qua thôi.

Ông lập tức nâng cấp dịch vụ y tế của Mộc Hải Nhiễm ở viện dưỡng lão Nam Sơn lên dịch vụ hạng nhất đi, tiền thì cứ thu theo phí dịch vụ y tế hạng hai.
Mã Thiệu Phó lập tức gật đầu nói: “Vâng, tôi đi thông báo ngay.

Có cần phải tiết lộ là cậu chủ làm chuyện này không?”
Tần Minh thờ ơ nói: “Không cần đâu, nếu ông ta có hỏi thì nói bên trên yêu cầu là được rồi.”
Lúc này, trong phòng bệnh của Mộc Hải Nhiễm.
Vợ đầu của ông cụ cũng không thể hiểu được tại sao hai cha con này lại mê tín như vậy, cứ phải cố chấp tin vào lời ông thầy bói họ Trương đó, để đứa cháu gái bà cụ vô cùng thương yêu – Mộc Tiêu Kiều kết hôn với một người đàn ông vừa nghèo kiết vừa vô dụng.

Bà cụ Mộc cũng đã đọc nội dung miêu tả về Tần Minh trên tạp chí Fortune rồi.

Nào là Tần Minh bội tình bạc nghĩa, nào là nghèo rớt mồng tơi, nào là ghét nghèo ham giàu, cuối cùng còn bị Nhiếp Hải Đường đá, ngay cả ở rể cũng không xứng ấy chứ.

Nhưng vì hai cha con Mộc Hải Nhiễm và Mộc Hạo mê tín mà phá hỏng hạnh phúc cả đời của đứa cháu gái ngoan, trong lòng bà cụ cũng tức giận.
Bà cụ nói: “Được rồi, cậu ta có chuyện rồi.

Mấy đứa cũng về đi, ba các con mệt rồi.”
Mộc Chí Quân cố ý nói: "Bà nội lớn, không vội đầu, chẳng phải em rể nói muốn tìm người nâng cấp dịch vụ y tế cho ông nội sao? Cháu cũng muốn xem thử, ở viện dưỡng lão Nam Sơn này, rốt cuộc dịch vụ y tế cấp một như thế nào.”
Bà cụ khiển trách: “Đừng làm loạn nữa, bối cảnh của viện dưỡng lão Nam Sơn này sâu lắm, sao cậu ta có thể..."
Còn chưa nói xong thì viện trưởng Chung- người phụ trách viện dưỡng lão Nam Sơn đi vào.
Bà cụ lập tức sửa lời, cười nói: “Ôi chao, viện trưởng Chung, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?”
Viện trưởng Chung nhàn nhạt cười, khách sáo nói: “Bà Mộc, là thế này, tôi đến để nâng cấp dịch vụ y tế cho ông Mộc lên hạng nhất."
Tất cả mọi người nhà họ Mộc đều sững sờ, trùng hợp đến thế sao? Thật sự là Tần Minh tìm đến à?
Viện trưởng Chung cầm tập tài liệu, giới thiệu: “Bệnh trạng của ông Mộc tương đối phức tạp, mặc dù các bác sĩ hàng đầu trong nước đều có phương án điều trị, cũng đã nhìn thấy hiệu quả ban đầu, ông Mộc cũng đã tỉnh lại rồi.

Sau khi nâng cấp dịch vụ y tế, chúng tôi sẽ mời các bác sĩ hàng đầu về khoa nội, khoa thần kinh và khoa tim mạch từ các bệnh viện đối tác ở Mỹ, Đức, Anh và Canada đến để tham gia hội chẩn, cùng điều trị, dốc hết sức để giúp ông Mộc hồi phục sức khỏe.”
Viện trưởng Chung lại lấy một xấp tài liệu ra, nói: “Ở đây là thông tin của bác sĩ sẽ đến điều trị, mọi người cứ yên tâm, họ đều là nhân tài hàng đầu giành được nhiều danh hiệu trong giới y học.”
Thật sự sẽ nâng cấp dịch vụ y tế cho ông cụ à?
Nhóm người nhà họ Mộc nửa tin nửa ngờ nhận lấy tài liệu giới thiệu bác sĩ, ai nấy cũng há hốc mồm, đội ngũ bác sĩ giỏi quá rồi.
“Ba trong số sáu người là những nhân vật nổi tiếng trong giới y học từng giành được giải thưởng Lasker đấy! Đó là giải thưởng hàng đầu của giới y học chỉ đứng sau giải Nobel."
“Mỗi người đều có kinh nghiệm ba mươi năm trở lên trong ngành, chưa từng xảy ra sự cố điều trị.”
“Đội ngũ bác sĩ giỏi quá.”
Đối với việc nâng cấp dịch vụ này, người nhà họ Mộc đều kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cũng chưa từng được thấy, đây quả thực có thể so với dịch vụ y tế của những lãnh đạo quan trọng của đất nước, còn tuyển cả các chuyên gia trong nước và quốc tế để thành lập một đội ngũ y bác sĩ chuyên điều trị, sau khi trị khỏi bệnh cho bệnh nhân thì bác sĩ mới có thể đi.
Loại đãi ngộ này thật sự có tiêu chuẩn rất cao, mặc dù nhà họ Mộc cũng là gia tộc giàu có của thành phố Quảng, nhưng chưa từng nhìn thấy dịch vụ y tế cao cấp thế này.


Mặc dù những người khác chỉ là người trong gia tộc nhưng cũng có cảm giác tự hào.
Mộc Hải Nhiễm vô cùng bất ngờ, hỏi: “Viện trưởng Chung, sao đột nhiên lại nâng cấp dịch vụ cho tôi? Không sợ ông chế cười chứ tôi có thể vào được đây để sử dụng dịch vụ y tế do mọi người cung cấp, con trai tôi đã nhờ vả không ít quan hệ, cuối cùng giám đốc Hầu mới giúp đấy.”
Lúc này, một ông lão uy nghiêm từ bên ngoài tiến vào.
Lưng ông ta thẳng tắp, bước đi thong thả, đó chính là Mã Thiệu Phó – quản lý của trang viên Nam Sơn, người ta thường gọi là ông Mã.
Nhìn vẻ bề ngoài, trông Mã Thiệu Phó như một ông lão hiền hậu, nhưng thực ra ông ta là người của đội ám sát chuyển nghề, trên thực tế, ông ta vô cùng tàn nhẫn với hàng nghìn mạng người trong tay ông ta.
Mặc dù nhà họ Mộc không rõ về thời trẻ của Mã Thiệu Phó, nhưng bọn họ cũng vô cùng nể sợ với phong cách làm việc của ông ta.
Viện trưởng Chung cung kính cúi người:
“Ông Mã, sao lại phiền ông đích thân đến đây?”
Mã Thiệu Phó xua tay nói: “Không sao, tôi với Mộc Hải Nhiễm cũng xem như có quen biết, lúc vừa đến thành phố Quảng còn từng làm việc cùng nhau.
Rõ ràng những bậc cha chủ của nhà họ Mộc biết Mã Thiệu Phó, người nào người nấy cũng mặt đầy căng thẳng, thân phận và địa vị của người này còn cao hơn cả viện trưởng Chung.
Ngô Hạo vội bước lên, cười nói: “Đây chẳng phải ông Mã sao? Ngọn gió nào đưa ông Mã đến đây vậy?”
Mã Thiệu Phó cười đầy hòa nhã: “Ông chủ Mộc Hạo, lâu rồi không gặp.

Tôi ấy à, bị cơn gió vực dậy thổi đến đây, ông Hải Nhiễm hôn mê nửa tháng cuối cùng cũng tỉnh lại, viện dưỡng lão Nam Sơn chúng tôi giúp được chút ít, đó là niềm vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi.”
Mộc Hải Nhiễm được tâng bốc thì mát mặt, nói: “Anh Mã cứ đùa, cái mạng già này của tôi còn phải dựa vào công nghệ y tế tiên tiến nhất bên anh ấy chứ.”
Bà cụ Mộc cảm kích nói: “Bệnh viện khác đều không dám nhận, còn nói đã hết cứu được rồi.

Cũng là bệnh viện Nam Sơn của mọi người có khả năng cứu sống người sắp ra đi.

Ông Mã khiêm tốn quá.”
Mã Thiệu Phó mặt cười nhưng lòng không cười, ông ta hoàn toàn không tin, ông ta biết rõ hai cha con nhà họ Mộc đều rất mê tín, sẽ không thật sự cảm kích phía bệnh viện.
Mã Thiệu Phó nói: “Hải Nhiễm, ông xem thế nào rồi? Ông gật đầu thì hôm nay sẽ nâng cấp dịch vụ y tế lên cho ông.”
Mộc Hải Nhiễm nói: “Anh Mã đã nói thế rồi thì tôi có thể không nhận tấm lòng sao? Chỉ có điều nhờ anh Mã tiết lộ một chút, là ai đã tặng tôi món quà lớn như vậy?”
Mã Thiệu Phó làm theo lời dặn của Tần Minh, đáp lại: “Tôi cũng nghe theo yêu cầu của bên trên thôi, cụ thể thì tôi cũng không biết.

Ông đã đồng ý thì không còn vấn đề gì nữa, tôi đi trước đây, mọi người từ từ nói chuyện nhé.”

Bỗng nhiên được nâng cấp dịch vụ tế, mặc dù rất vinh dự và vui mừng, nhưng lại không biết là ai tặng món quà lớn này.
Hứa Thục Lan không kiềm được, nói: “Này, là vị quan chức cấp cao vừa nãy lên tiếng giúp sao?”
Mộc Hạo lắc đầu, nói: “Đây là chỗ nào chứ, quyền lực có tác dụng gì? Quan trọng là bản lĩnh, nhưng bản lĩnh phải đủ lớn mới có tác dụng.

Họ phải thật sự có bản lĩnh, vừa nãy lúc tới thăm ba cũng sẽ nhắc đến để khiến chúng ta nhận ơn này.”
Mộc Uẩn nhà bà ba nói: “Theo cháu thấy, là bản lĩnh ông nội vốn dĩ đã lớn rồi.”
Mộc Tiêu Kiều lóe lên suy nghĩ, nói: “Chắc không phải thật sự là Tần Minh chứ?”
Mộc Kiếm Kiều lập tức lên tiếng phủ nhận: “Hừ, sao có thể là thằng nghèo đó được? Cháu thật biết cách dát vàng lên mặt người đàn ông của mình đấy.

Vừa nãy ông Mã cũng nói rồi, là bên trên yêu cầu, lẽ nào thằng Tần Minh đó là cấp trên của ông Mã hay sao? Sao nó có thể quen với nhân vật như Mã Thiệu Phó được chứ?”
Mộc Kiếm Hùng cũng giễu cợt: "Có phải cậu ta biết trước gì đó không? Đợi cậu ta quay lại hỏi thì rõ thôi.”
Mộc Chí Quân khinh thường nói: "Ha ha, người nào đó sẽ không quay lại đâu, mượn cớ đi vệ sinh trốn biệt luôn rồi.

Nếu thật sự là tên giẻ rách đó thì cậu ta còn không tới giành công ngay à? E là bây giờ đã nóng lòng đi xem nhà rồi ấy chứ? Ôi chao, em họ à, em vẫn phải canh kỹ vào đi, cẩn thận lại giấu người đẹp trong nhà vàng đấy, lấy tiền của em nuôi gái bên ngoài.”
Khoan nói đến người của bà hai bà ba có quan hệ không tốt đẹp gì, ngay cả nhà Mộc Hạo cũng không tin lắm.
Mặc dù Mộc Tiêu Kiều không thích Tần Minh, nhưng những người này không ngừng nói móc mỉa mai khiến cô ta không chịu nổi, ai bảo bên ngoài cô ta với Tần Minh là vợ chồng chứ?
Mộc Tiêu Kiều lập tức gọi cho Tần Minh, vừa nối máy, Mộc Tiêu Kiều đã hỏi ngay: “Tần Minh, có phải anh làm không?”
Tần Minh cáu, phiền nhất là dùng thái độ này nói chuyện với anh, còn chẳng nói rõ là anh làm gì.

Tần Minh cúp điện thoại ngay tại chỗ, không hề nể mặt cô vợ của mình một chút nào.
Im lặng, bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng gượng gạo..