Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 213: Cậu Là Gì Của Cô Ấy





Chẳng mấy chốc Thích Minh Huy đã có được thông tin về Chu Thịnh Văn, người bàn chuyện làm ăn với Mộc Tiêu Kiều hôm nay.

Ông ta là nhà tổ chức chuyên điều hành các buổi triển lãm thời trang hàng hiệu cao cấp, có kênh quảng bá nguồn lực mạnh mẽ.
Đồng thời Thích Minh Huy còn gửi một vài lịch sử đen của Chu Thịnh Văn cho Tần Minh.

Ví dụ như video bằng chứng ông ta uy hiếp một số người mẫu tự do bằng quy tắc ngầm, bằng chứng nhận hối lộ khi làm ban giám khảo, còn vén lên tấm màn đen ông ta uống rượu say lái xe gây tai nạn rồi bỏ trốn tìm người chịu tội thay.
Tần Minh thầm cảm khái, hiệu suất làm việc của Thích Minh Huy thật nhanh, nhưng anh cũng không cần nhiều thông tin đến thế, anh chỉ mang ra đề phòng thôi.
Đến buổi trưa, Tần Minh theo Mộc Tiêu Kiều đến một nhà hàng nhỏ có phong cách độc đảo, không gian yên tĩnh.
Tài xế A Long nói: “Cậu chủ, tôi biết nơi này.

Ở đây không có ghế ngồi chung đâu, tất cả đều là phòng VIP riêng, các doanh nhân thường tới đây để bàn chuyện công việc, sau khi bàn bạc một hồi thì trong phòng chỉ còn một nam một nữ.

Căn phòng theo phong cách Tatami của Nhật, bàn ăn cơm đẩy ra rất rộng, còn cách âm, cửa khoá được."

Tần Minh nở nụ cười: “Rất rõ ràng ông chủ Chu này không muốn nói chuyện làm ăn.

Mộc Tiêu Kiều thật ngu ngốc, biết trên núi có hổ mà vẫn vào.”
A Long nói với vẻ sâu kín: "Cậu chủ, không phải ai cũng như cậu đâu, kinh doanh lớn làm gì cũng dễ.”
Tần Minh nói: “Cô ta dựa vào cây lớn nhà họ Mộc thì tiền đồ có thể khó khăn thế nào?”
A Long giải thích: “Trước đây khi thư ký Tổng điều tra thông tin của những người nhà họ Mộc, tôi cũng nhân tiện đọc luôn.

Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thời trang Kiều Chính do Mộc Tiêu Kiều tự thành lập, toàn bộ toà nhà này cũng là cô ta tự bỏ tiền ra mua, chưa bao giờ hoạt động trên danh nghĩa nhà họ Mộc cả.

Người không quen sẽ không biết Mộc Tiêu Kiều là con gái nhà họ Mộc đâu."
Tần Minh hơi bất ngờ, không ngờ Mộc Tiêu Kiều cũng là người khiêm tốn.
Nhưng điều này thì có liên quan gì đến anh? Lát nữa anh gặp người trong lòng Mộc Tiêu Kiều sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp, để sau này cô ta biết ai là ông lớn, anh cũng không dễ bắt nạt đầu.
Nhưng sau khi Tần Minh thấy xe Mộc Tiêu Kiều dừng lại, cô ta đi ra một mình, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Chuyện gì đây? Tần Minh khó hiểu biết rõ ông chủ Chu không dễ đối phó mà cô ta vẫn đến một mình? Không phải là đang tự tìm cái chết hay sao?
Tần Minh chướng mắt, anh xuống xe, bước tới gọi Mộc Tiêu Kiều lại rồi hỏi: “Cô đến đây một mình à?”
Mộc Tiêu Kiều cũng ngạc nhiên, không phải Tần Minh nói sẽ không đến sao?
Mặt cô ta lạnh tanh, hỏi ngược lại với vẻ không chút cảm xúc: “Có vấn đề gì không? Tôi bàn chuyện kinh doanh anh đừng có xen vào, anh còn chưa tốt nghiệp đại học, anh có biết nói chuyện công việc trên bàn ăn không? Có giúp được gì không?”
Tần Minh nói: “Chu Thịnh Văn không phải người tốt, ông ta thường xuyên dùng quy tắc ngầm với một số người mẫu.

Nhà hàng này cũng hơi đặc biệt, các phòng bên trong đều có thể khoá trái, còn cách âm.

Cô đừng để bị ông ta bỏ “thuốc đặc biệt” vào thức ăn."
Mộc Tiêu Kiều mất kiên nhẫn: “Anh thôi đi, anh biết rất rõ về ông ta à? Hay anh đọc nhiều tiểu thuyết ở trên mạng quá nên cảm thấy ông chủ nào cũng là người xấu hảo sắc? Anh đừng cản trở tôi, mặc dù chỉ là mối làm ăn nho nhỏ trị giá hơn hai triệu nhưng nó có ảnh hưởng rất lớn đến công ty tôi, nếu phá hỏng thì anh chết chắc."
Mộc Tiêu Kiều không nghe mà đi thẳng vào phòng VIP.
Tần Minh vẫn muốn khuyên cô ta thêm đôi câu, kẻo cô ta lại gặp chuyện gì bất trắc để người chồng hờ là anh đội thêm cái nón xanh nữa.
Nhưng đến cửa, hai người đàn ông mặc vest lạnh lùng lập tức ngăn Tần Minh lại, nói: “Thằng nhóc, cậu là ai? Ông chủ chúng tôi bàn việc làm ăn với bà chủ Mộc, đừng có vướng chân vướng tay."

Tần Minh cũng phát cáu, người phụ nữ này đúng là đầu đất, tốt bụng mà bị coi là lòng lang dạ thú, vậy cứ để cô ta chịu thiệt đi.
Tần Minh quay lại xe, A Long không nghe thấy mệnh lệnh bảo đi thì nở nụ cười: “Cậu chủ là người rất tốt nha.

Mặc dù chỉ là vợ chồng giả nhưng cậu vẫn rất quan tâm cô Mộc."
Tần Minh nói: “Dù sao Mộc Hạo đối xử với tôi cũng khá tốt.

Sau này ở chung với nhau sớm chiều, tôi cũng không muốn mọi người quá khó xử.
Tần Minh đợi chưa đến năm phút, điện thoại di động đã vang lên, không ngờ lại là Mộc Tiêu Kiều gọi tới.
Nhưng Tần Minh không trả lời ngay mà ấn vào nút loa ngoài.
Mộc Tiêu Kiều nói: “Ông chủ Chu, đồ ăn ở đây có phải có gì đó không ổn không? Tôi mới uống hai lỵ, sao đã cảm thấy đầu không bình thường rồi?”
Chu Thịnh Văn cười ha hả: “Chậc, cô Mộc, có vấn đề gì đâu? Tôi cũng uống mà không có vấn đề gì cả.

Nào, thử món cá hồi ở đây đi, tươi lắm.”
Giọng Mộc Tiêu Kiều dần trở nên kỳ quái, cô ta choáng váng, nói: “Thôi, tôi không ăn đâu, Tần Minh, Tần Minh, anh mau tới đây.”
“Ai, Tần Minh nào?” Chu Thịnh Văn cười tủm tỉm: “Cô Mộc tới một mình mà, tôi đã nhìn thấy hết rồi, cô không cần phải lừa tôi.

Tôi thường nói với đồng nghiệp rằng tôi cực kỳ khâm phục cô Mộc.

Một cô gái, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, nhưng cô lại muốn dựa vào năng lực của mình.
Nào, tôi mời cô thêm ly nữa.”
Bỗng nhiên có tiếng lật bàn lật ghế Mộc Tiêu Kiều nói to: “Ông chủ Chu, ông làm gì đấy? Buông tay tôi ra, tôn trọng tôi một chút."
Tần Minh nghe đến đây cũng không kiềm chế được nữa, anh đã đoán trước được sẽ xảy ra tình huống này, anh lập tức dẫn A Long đi về phía phòng VIP.
Hai vệ sĩ ở cửa nhìn thấy Tần Minh thì khinh thường nói: “Lại là thằng nhóc cậu, cút đi, tôi không nói lần hai đâu.”
Tần Minh vẫy tay với A Long, A Long đi dép lê bước về phía trước, hai tên vệ sĩ nhướng mày, cảm thấy A Long trông có vẻ lôi thôi luộm thuộm, nhưng trên người anh ta lại có một luồng sát khí khiến họ không thể bỏ qua, khi họ đang định đề phòng thì...
Bịch! Bốp!
A Long tung cú đấm nhanh như chớp giật, trúng bụng hai tên vị sĩ, cả hai tên đều nên ra mật vàng tại chỗ, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không nói được lời nào.

A Long đã thêm phát nữa, khoá cửa hỏng luôn, cửa phòng bị đá mở, lúc này anh ta mới làm động tác mời.
Chỉ trong vòng chưa đầy năm giây A Long đã xử lý xong, Tần Minh càng ngày càng hài lòng về anh ta, nhặt được một binh vương đi theo mình thế này thật là tuyệt.
Tần Minh nghênh ngang đi vào phòng VIP, nhìn thấy Mộc Tiêu Kiều vẻ mặt kỳ lạ, hai chân khép chặt vào nhau không ngừng cọ xát, hai tay nắm lấy cổ áo, lồng ngực phập phồng vì thở hổn hển, cô ta co rúc trong góc phòng.
Mà Chu Thịnh Văn thì ngồi bên kia, nụ cười trên mặt bỗng trở nên u ám, im lặng uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Ông ta thản nhiên nhìn hai vệ sĩ đang liên tục nôn mửa quỳ ngoài cửa rồi giận dữ mắng: “Đồ vô dụng, gác cửa thôi cũng không xong.
Tần Minh bước đến bên Mộc Tiêu Kiều, dường như cô ta có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi vẫn trách móc: "Sao anh đến chậm thế? Ông ta, ông ta động chân động tay với đồ ăn, tôi uống một ly rượu xong cảm thấy toàn thân mềm nhũn, người nóng ran, cảm thấy lạ lắm, có cảm giác sắp không ổn rồi.”
Tần Minh hừ một tiếng: “Là ai không nghe lời khuyên? Bây giờ chịu thiệt rồi chứ?"
Mộc Tiêu Kiều xấu hổ đáp: “Tôi chưa chịu thiệt."
Tần Minh cười nói: “Đương nhiên là tôi biết, tôi không chỉ thân thể, sao cô đã căng thẳng làm sáng tỏ làm gì?”
Hai má Mộc Tiêu Kiều ửng đỏ, cô ta nắm chặt hai tay, muốn đứng lên nhưng chân lại mềm nhũn không đứng nổi.
Cô ta hối hận chết đi được, đồng thời cũng đánh giá quá cao khả năng ứng phó tiệc xã giao của mình.

Bây giờ thì xấu mặt quá, còn phải nhờ Tần Minh mà cô ta ghét giúp đỡ, cuối cùng còn bị anh trào phúng.
Chu Thịnh Văn nhìn Tần Minh mặc quần áo bình thường, giản dị mộc mạc nhưng lại có thể hạ gục hai tên vệ sĩ của mình, ông ta đoán chừng có thể anh biết đánh nhau, thầm tính toán trong lòng rồi rút ba xấp tiền từ trong túi ra, sau đó nói: “Cậu nhóc, đây là ba mươi ngàn, đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”
Tần Minh quay đầu nói với Mộc Tiêu Kiều: “Cô xem, trong mắt ông ta, cô chỉ đáng giá ba mươi ngàn, còn chẳng bằng người mẫu tự do ngoài kia, một người cũng đã có giá hơn một trăm ngàn rồi...”
Lúc này toàn thân Mộc Tiêu Kiều đều không thoải mái, nghe thấy lời khinh miệt và sỉ nhục của Tần Minh, cô ta lại càng yếu ớt, xấu hổ nói; “Anh! Im miệng, mau đưa tôi đi.
Chu Thịnh Văn cau mày: “Cậu nhóc, cậu có quan hệ gì với cô ấy? Tôi quen biết rất nhiều quan chức cấp cao ở thành phố Quảng, có thể nói là quen biết cả hai giới hắc bạch, hôm nay cậu bán thể diện cho tôi rồi cầm tiền đi, thế nào?”
Tần Minh nhíu mày, ông ta đang uy hiếp anh à?
Anh cười hỏi Mộc Tiêu Kiều: “Người ta hỏi cô kìa, quan hệ của tôi với cô là gì?”
“Anh! Anh! Anh muốn tức chết tôi đúng không?” Mộc Tiêu Kiều lườm anh, thật sự muốn bóp chết tên khốn Tần Minh này, cố ý chọc giận cô ta hả?
Nhưng ai bảo bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm chứ? Cô ta thật sự sợ Tần Minh thấy chết không cứu nên đành thẹn thùng cắn môi, nói: “Anh là...!là...”.