Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 207: Sự Thật





“Con muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ!”
Nhiếp Hải Đường không chút do dự, hoàn toàn phản ứng theo bản năng.

Khoảnh khắc cô nghe thấy mẹ lừa dối mình, cô đã thẳng tay giảng một cái tát.
Nhiếp Hải Đường tức đến nỗi cả người run lên, cô không hề bệnh, cô bị lừa! Mẹ cô đã động tay động chân vào báo cáo kết quả khám sức khỏe của cô, bịa ra chuyện cô bị ung thư gan.
Còn cô đã tin đó là sự thật, nghe theo lời khuyên của mẹ, để lại ký ức đẹp đẽ nhất cho Tần Minh, vì yêu mà buông tay, chia tay với Tần Minh để không liên lụy đến anh, ngu ngốc chạy đến châu Âu khám bệnh.
Cuối cùng lại là một buổi xem mắt nịnh bợ nhà giàu, từ một nơi xa xôi chạy đến lâu đài của người ta.
Nhiếp Hải Đường chỉ lâu đài, đau đớn gào khóc: “Cho dù bối cảnh nhà đối phương có thế nào thì Nhiếp Hải Đường con cũng không thích.

Con chỉ cần Tần Minh”
Bà Nhiếp ôm má, bà ta bị đánh nên giận dữ quát: “Nhiếp Hải Đường, con nhìn con đi, vì tên Tần Minh đó mà muốn cắt đứt quan hệ với cả mẹ.

Có phải nó dạy con không? Để có được con mà mà nó không ngại sai khiến con đối đầu với gia đình, loại đàn ông này là đàn ông tốt sao?”
Nhiếp Hải Đường im lặng vén tóc lên, những giọt nước mắt đau buồn khiến đôi mắt cô mờ đi, cô khóc nói: "Mẹ có thể bán con gái để cầu danh lợi địa vị, con không thể cắt đứt quan hệ với mẹ sao? Tần Minh nghèo thì sao? Nghèo thì có tội à? Anh ấy rất cầu tiến, chắc chắn anh ấy sẽ có tương lai xán lạn.”

Bà Nhiếp lớn giọng quát: “Nghèo chính là nguồn gốc của tội lỗi! Ai mà không có tương lai chứ? Nhưng có được mấy người có thể có tương lai? Hả? Nó nghèo thì đừng ôm mộng với con cưng của nhà họ Nhiếp.

Hải Đường, con gái ngoan của mẹ, con được nuông chiều từ bé, trước nay ba mẹ đều cho con những thứ tốt nhất.

Sao con có thể tự đắm mình trong trụy lạc mà yêu một thằng nghèo được chứ?
Con có biết vào hôm dạ tiệc ở tòa nhà Thế Kỷ, lúc nó nắm tay con, công khai quan hệ của hai đứa mẹ đã xấu hổ thế nào không? Cả buổi tiệc, những phu nhân nhà giàu nổi tiếng đều cười nhạo mẹ, con có biết chỉ trong một đêm mà nhà họ Nhiếp chúng ta đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu của thành phố Quảng không?
Con đừng có mê những câu chuyện cổ tích viển vông nữa, Lọ Lem cưới hoàng tử? Nhưng Lọ Lem cũng là con gái của bá tước, còn Tần Minh là ai?
Thằng Tần Minh thì mấy đời bần nông, trong nhà một năm kiếm được bốn mươi năm mươi nghìn.

Gen của gia đình như vậy đã viết rõ không được, không xứng, bất tài rồi.

Đó chính là số phận.
Cuộc sống thời bây giờ có chỗ nào là không cần tiền? Không có tiền mà nó muốn lấy con gái nhà người ta, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, để nó cuốn xéo đi.” Nhiếp Hải Đường tức giận nói: “Con muốn về, con muốn về nước ngay lập tức.
Đột nhiên bà Nhiếp bình tĩnh lại, nói: “Con không một xu dính túi thì con về thế nào? Con gái ngoan, đừng ngốc nghếch nữa, ngay cả tiền gọi xe ra sân bay con cũng không có."
Nhiếp Hải Đường dừng lại, cô sở túi, quả thực cô không có lấy một đồng tiền nào.
Bà Nhiếp nói tiếp: "Hải Đường, là mẹ không tốt, trước đây mẹ nuông chiều con quá.

Con muốn gì thì cho con cái đó, khiến con có cái nhìn sai lầm về tình yêu, luôn thích xem những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ đó, chưa từng có ai nói với con, sẽ không bao giờ có tình yêu như trong truyện cổ tích.

Vật chất mới là thứ quan trọng nhất, cuộc sống thoải mái quan trọng nhất."
Mắng xong, bà Nhiếp đứng thẳng người với tư thế nếu con còn tùy hứng nữa thì mẹ sẽ trừng trị con, bà ta nói: “Nếu con không phục, vậy được thôi, con thử cuộc sống không có tiền đi.

Xem con có thể sống được bao nhiêu ngày?”
Nhiếp Hải Đường vừa đi vừa mở điện thoại, cô muốn gọi cho Tần Minh ngay.
“Xin chào, tài khoản của bạn đã bị khóa vì nợ tiền, mời bạn nạp tiền.

Trả lời cô chỉ có giọng nói lạnh băng của hệ thống.
Bà Nhiếp bày ra bộ dáng nắm chắc phần thắng, nói: “Nhìn đi, xã hội này cái gì cũng cần phải có tiền.


Gọi điện thoại cũng cần tiền, tiền mới là duy nhất.
Lúc này, trong một phòng VIP nào đó ở thành phố Quảng.
Chiếc điện thoại Huawei nghìn tệ của Tần Minh bị tịch thu, yêu cầu tắt máy.
Không ngờ người ngồi trước mặt anh lại là Mộc Hạo – ông chủ của nhà họ Mộc.

Tối hôm trước họ mới gặp nhau, Tần Minh cũng đã đắc tội với người của nhà họ Mộc.
Mộc Hạo nhàn nhạt cười: “Tôi không hi vọng cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta bị nghe trộm, cho nên phải tắt điện thoại.

Dù sao thì vẫn chưa biết được cậu có đồng ý hay không.”
Tần Minh không do dự nhiều: “Tôi đồng ý, rất cuộc muốn tôi làm chuyện gì, ông mau nói đi."
Mộc Hạo đáp: “Được, thẳng thắn lắm.

Gần đây nhà họ Mộc chúng tôi xảy ra vài chuyện, Trương chân nhân nói cần phải xung hỉ để hóa giải.

Chỉ cần tìm một người có ngày sinh bát tự hợp với con cái của tôi để kết hôn thì có thể đạt được mục đích xung hỉ, hóa giải rắc rối.

Cho nên, tôi cần cậu đến nhà họ Mộc ở rể.
Một tiếng rầm vang lên, Tần Minh bỗng đứng dậy, đập tay xuống bàn, khiến tách trà trên bàn đều rơi xuống.
Anh đứng lên mắng: “Ông chủ Mộc, ông mất trí à? Chuyện này mà ông cũng tin?”
Mộc Hạo giơ hai tay ra nhún vai, bình tĩnh hỏi lại: “Cậu đã không tin Trương chân nhân, vậy cậu đến tìm tôi làm gì?”
Tần Minh lại ngồi xuống.

Mộc Hạo nói thế, anh phát hiện ra anh hoàn toàn không thể phản bác được.
Tần Minh nghĩ ngợi, hỏi: “Ông sẵn lòng giả con gái cưng của mình cho tôi? Một người ông mới chỉ gặp hai lần, lần trước còn cãi với con gái ông một trận, sao cô ta có thể đồng ý chứ?”
Mộc Hạ hút thuốc, hờ hững nói: “Đó là Mộc Tư Thuần, con gái út của tôi, người tôi nói là con gái lớn – Mộc Tiêu Kiều."
Tần Minh cười gượng, nói: “Vậy con gái ông không trở mặt với ông sao? Có người làm ba như ông sao?”
Mộc Hạo vô cùng tự hào nói: “Con bé đồng ý, con bé rất nghe lời tôi, tôi muốn nó cưới thì nó chắc chắn sẽ cưới.


Huống hồ đây là làm việc hỉ, việc này lại liên quan đến vận mệnh của nhà họ Mộc chúng tôi, con bé là một người phụ nữ hiểu chuyện biết hi sinh.
Đầu óc Tần Minh rối bời, đây là chuyện gì vậy chứ?
Ông là chủ của một gia tộc giàu có, sao lại mê tín như vậy?
Anh hỏi: “Ông không có gì khác để tôi làm à? Ngoài chuyện này ra thì chuyện gì cũng được hết.”
Mộc Hạo nói như chém định chặt sắt: “Không, chỉ chuyện này thôi.

Bát tự của cậu hợp với bát tự của con gái tôi, chỉ có hai người kết hôn thì mới có thể giải quyết được rắc rối của nhà họ Mộc."
Tần Minh hơi buồn bực, nhưng hôm qua, những điều ông thầy bói họ Trương nói cũng làm anh rất dao động, ông ta nói trúng rất nhiều chuyện của anh.
Nhưng anh vốn chỉ muốn ở bên Nhiếp Hải Đường, cuối cùng lại trở thành kết hôn với người phụ nữ khác? Đây chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn sao?
Anh hỏi: “Ông có cách liên lạc với ông Trương đó không? Tôi muốn nói chuyện với ông ta.”
Có vẻ Mộc Hạo vô cùng tin tưởng và sùng bái ông thầy bói họ Trương, ông ta nói: “Trương chân nhân hành tung bất định, không dễ gì mà gặp được ông ấy, tôi cũng mất rất nhiều thời gian mới tìm được ông ấy.

Muốn gặp được ông ấy thì cũng phải tùy vào duyên phận.”
Tần Minh đứng lên, nói: “Duyên phận cái khỉ khô, tôi tìm ông ta mà khó à? Tôi không đồng ý, tôi đi đây."
Mộc Hạo nói: “Tần Minh, cậu luyến tiếc Nhiếp Hải Đường – bạn gái cậu à? Quả thực cô ta là người phụ nữ xuất sắc, rất hấp dẫn.

Mặc dù tôi không biết cậu cầu xin Trương chân nhân chuyện gì, nhưng Trương chân nhân đã chỉ ra một con đường rồi, ngoài con đường này để có thể hóa giải trắc trở trong số mệnh của cậu ra thì không còn cách nào khác cả.”
Tần Minh nói: “Vậy cũng không thể được, đồng ý với ông thì trắc trở của tôi càng không hóa giải được.”
Mộc Hạo nhàn nhạt cười: “Trương chân nhân chưa từng bói sai chuyện gì, lần sau cậu đến tìm tôi thì không có tư cách để ra điều kiện với tôi đâu.”
Tần Minh ra khỏi quán trà thì lập tức liên lạc với Thích Minh Huy: “Thích Minh Huy, giúp tôi tìm một người ngay lập tức, ông ta là thầy bói trên phố, tên là Trương chân tiên giải mộng, ở trong thành phố Quảng này thôi, cho anh thời gian một ngày."
Thích Minh Huy lập tức đồng ý: “Cậu chủ yên tâm đi, tôi sẽ tìm ra người này.”.