Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 137





Mặc dù anh cả không cho Tần Minh đi tìm Vương Phượng cùng, nhưng anh vẫn lén lút đi theo vì sợ anh cả không chịu nổi đả kích bị bạn gái đá, sẽ làm chuyện ngu ngốc.

Tần Minh đánh nhau từ nhỏ, vẫn luôn giữ tinh thần không chịu thua.

Khi thất tình, có thể anh sẽ buồn nhưng sẽ không thừa nhận thất bại.

Anh biết rõ tính cách của anh cả Tần Triều Dương.

Anh ấy không chịu nổi áp lực, quá lo nghĩ cho người khác, quá hiền lành, không dễ nhìn về phía trước.

Chú Triệu là đồng hương của họ, có một chiếc xe Volkswagen Jetta ở thành phố Quảng.

Chú ấy chở Tần Triều Dương tới một khu nhà.

Tần Minh bảo A Long lái xe theo sau.

Nhưng mà con đường này dẫn tới tiểu khu Lục Đảo trong thành phố, đó chẳng phải là khu chung cư mới mà Tần Minh mua nhà sao? Từ xa Tần Minh đã trông thấy anh cả đứng ở cống khu nhà.

Hình như anh ấy biết Vương Phượng đang ở đây, song không biết khi nào cô ta sẽ xuất hiện.


Anh thầm lắc đầu, đang định điều động thế lực của mình giúp đại ca tìm người.

Nhưng bên cạnh xuất hiện ba cô gái trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy tới gần xe của anh.

"Wow, Mercedes-Benz này! Đây, đây chẳng phải là Mercedes-Benz S500 sao? Chụp ảnh cái đã!" "Tiếc quá, không có công cụ, không làm ăn được gì" "Ôi anh đẹp trai, một mình hả? Có cô đơn không? Có muốn tìm thú vui không?" Tần Minh nhìn ba cô gái lộ ngực lộ chân, bọn họ chạm vào đầu xe của anh selfie.

Một người trong số đó chẳng phải là đồng hương Vương Phượng sao? Bộ dạng của cô ta bây giờ khác ba năm trước một trời một vực, không còn là cô gái quê nữa mà giống tay vịn hơn.

Chân và ngực hở nhiều, bụng cũng lộ ra ngoài.

Rất khó tưởng tượng cô gái quê dè dặt, mặc quần áo dài kín kẽ ba năm về trước lại trở nên cởi mở đến vậy.

Rõ ràng là Vương Phượng không nhận ra Tần Minh ở ghế phụ.

Cô ta ra sức bắt chuyện với A Long.

A Long cũng trò chuyện câu được câu chăng, coi như giết thời gian.

Đột nhiên, Tần Minh cất tiếng hỏi: "Này các người đẹp, các cô có chuyện gì vui à2" Một cô nàng trang điểm đậm lập tức ghé sát vào cửa xe bên cạnh Tần Minh, ngực ép chặt: "Ôi chao, có một cậu nhóc đẹp trai nè, vẫn còn là trai tơ hả? Đương nhiên là chị đây có chuyện vui.

Chị cho cưng nếm trái cấm, ok không? Dẫn ba đứa chị cùng đi quấy, đến Karaoke Hoàng Thành nhé?" Tần Minh lắc đầu: "Có thể thẳng thắn không?" Cô nàng nở nụ cười xinh đẹp: "Ái chà, sao nhóc đẹp trai vội vàng thế? Vậy chị đây nói thẳng nhé! Bao cả đêm là tám trăm, tính theo giờ là năm trăm.

Hai người giảm mười phần trăm, ba người giảm hai mươi phần trăm" Vương Phượng bên cạnh vẫy tay: "Nhóc đẹp trai, cưng nhận hết bầy yêu tinh bọn chị nhé! Ha ha hai" Tần Minh cực kỳ tức giận khi nghe cô ta nói vậy.

Không ngờ cô ả Vương Phượng này lại là gái bán hoa.

Anh kìm nén cảm xúc, giả bộ ngạc nhiên: "Ồ, đây chẳng phải là chị Vương Phượng sao? Em là Dương Uy đây, chị không nhận ra em à? Dương Uy, con trai của ông chủ trung tâm bảo dưỡng ô tô Uy Dương đây!" Vương Phượng run lên thấy rõ: "À!
Cậu là con trai của ông chủ Dương hả? Ôi chao, nhiều năm không gặp, cậu đã lớn thế này rồi.

Sao, sao cậu lại ở đây?" Tần Minh mỉm cười đáp: "Em trai của Tần Triều Dương là Tần Minh học cùng lớp với em.

Cậu ấy nhờ em tới đón anh trai.

Chị nhìn kìa, anh ấy ngồi ở phía trước đó! Cũng không biết anh ấy chờ ai" Vương Phượng giật thót.

Cô ta nhìn về phía cống khu nhà, quả nhiên trông thấy bạn trai lâu năm Tần Triều Dương.

Tần Minh hỏi: "Chị Vương Phượng, có chuyện gì thế? Chị khinh Tần Triều Dương nghèo hả? Ra ngoài làm nghề này hả?" Vương Phượng cau có: "Thằng nhóc này, chị đây cho cưng giá ưu đãi, cưng về trấn không được ăn nói lung tung nghe chưa?" Tần Minh cố ý nói: "Đương nhiên, em sẽ không ăn nói lung tung.


" Vương Phượng hừ mũi: "Bà đây theo anh ta bốn năm, ở lại trấn Bạch Thủy nghèo nàn kia quanh năm suốt tháng, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.

May mà sau này chị họ giới thiệu gã đốc công cho chị làm quen, dẫn chị ra ngoài thăm thú thế gian phồn hoa.

Chậc chậc!
Sau khi ra ngoài, chị mới biết suy nghĩ của mình lúc trước ngu dốt và lạc hậu nhường nào.

Thời buổi bây giờ là thời buổi hưởng lạc.

Chị không sợ cưng chê cười.

Chị Phượng khá xinh đúng không? Đêm đầu tiên của chị trao cho một đại gia theo sự sắp xếp của gã đốc công kia.

Đêm ấy, chị kiếm được năm mươi nghìn tệ.

Chị đưa tiền cho người thân, nhưng không muốn ở lại trấn Bạch Thủy nghèo nàn nữa.

Vương Phượng này muốn sống trong nhà lớn, lái xe sang, uống rượu vang.

Tần Triều Dương không thể cho chị những thứ này.

Cậu nói xem, anh ta nghèo rớt mồng tơi, chị phải sống những ngày tháng cơm canh đạm bạc cùng anh ta sao? Mỗi tháng anh ta làm thuê ở công trường kiếm được có ba nghìn tệ, còn không đủ mua túi xách cho chị.

Bà đây ngủ với người ta một ngày đã kiếm được hơn con số đó.

Cưng bảo chị sống cùng anh ta hả? Làm sao sống nổi cuộc sống như thế" Lửa giận đã bùng lên ngùn ngụt nhưng Tần Minh cố kìm chế: "Haiz, vậy tại sao chị không dứt khoát chia tay với anh ấy? Chị thấy đó, anh ấy đã tìm đến tận đây kìa" Vương Phượng còn chưa lên tiếng, hai cô nàng hở hang bên cạnh đã bật cười ha hả: "Đương nhiên là bởi vì phải nghĩ cho con đường mai sau.

" Vương Phượng lúng túng nói: "Bọn chị kiếm cơm dựa vào tuổi trẻ, tuy dễ kiếm tiền nhưng có một số đại gia quái gở, lâu dần cơ thể không chịu nổi.

Chị muốn kiếm tiền vài năm, sau đó về trấn kết hôn với anh ta.

Có tiền rồi, cuộc sống an ổn, như vậy mới thoải mái" Tần Minh hỏi: "Anh ấy có bằng lòng không?" Vương Phượng đắc ý khoe: "Anh ta là người hiền lành, cả ngày chỉ biết làm việc, ngoài ra chẳng biết gì cả, sao lại không bằng lòng? Anh ta yêu chị chết đi sống lại, chị chưa đề nghị chia tay thì Tần Triều Dương tuyệt đối không tìm người phụ nữ khác.

Chờ thêm mấy năm nữa, chị về quê sẽ bịa ra một lý do nào đó, kiểu gì anh ta cũng tin" Tần Minh nghe mà lòng rỉ máu.

Anh cả của mình là một người chất phác, nhưng vì quá hiền lành nên bị Vương Phượng lợi dụng.

Thật sự là bắt nạt người ta quá thể Vương Phượng nói tiếp: "Dương Uy, tối nay cưng có muốn các chị bóc tem cho cưng không? Chị lấy giá đồng hương, giảm cho cưng ba mươi phần trăm" Ánh mắt Tần Minh bông lạnh như băng, anh lắc đầu: "Không cần, chị giải quyết chuyện của mình đi đã rồi tính sau" Vương Phượng mặt dày mày dạn kì kèo: "Chậc, đừng mà, giảm năm mươi phần trăm nhé! Bây giờ nhà cưng giàu thế cơ mà, chiếc xe Mercedes-Benz cũng phải một triệu nhỉ? Cho chị ngồi lên một lát nha, dù sao chúng ta cũng là đồng hương.

" A Long xua tay đuổi người: "Được rồi, các cô đi đi! Đây là xe nhập khẩu, hơn hai triệu đấy! Các cô cọ xước thì có tiên đền không?" Tuy ba người nhóm Vương Phượng bị xua đuổi một cách thô lỗ, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy khao khát, hận không thể dán vào xe.


Trong xe, Tần Minh thở hắt ra.

Anh giận dữ đấm vào cửa xe, vô cùng khó chịu.

Anh cả còn xui xẻo hơn cả anh! Mà lúc này, trước cổng khu nhà, Tần Triều Dương đã đợi được Vương Phượng.

Anh ấy vội vàng đi đến và nói: "Tiếu Phượng, là, là em sao?" Nhất thời Tần Triều Dương không dám nhận người, bởi vì bạn gái thay đổi quá nhiều.

Cô gái khép nép, giản dị ngày trước đã không còn, thay vào đó là người phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy.

Vương Phượng liếc mắt ra hiệu cho hai cô bạn đi vào trước.

Cô ta cúi đầu, đá chân, tỏ vẻ nhàm chán, đồng thời hỏi: "Sao anh lại tới đây?" Tần Triều Dương đáp: "Anh lo cho em.

Người thân của em nói là em đã đi cùng một tên đốc công.

Anh không tin em tự nguyện.

Anh không tin tình cảm bốn năm của chúng ta đều uổng phí.

Em muốn chia tay với anh thật sao?" Vương Phượng bỗng che mặt, nước mắt tuôn trào: "Em cũng không muốn, nhưng em bị ép buộc, không còn cách nào khác.

Triều Dương, anh xem như chúng ta đã chia tay đi! Em có lỗi với anh, tạm biệt anh! " Vương Phượng nói xong, vừa che mặt khóc vừa chạy nhanh vào khu nhà.

Tần Triều Dương nghe cô ta nói vậy, sao lại không phát hiện cô ta có nỗi khổ tâm cực lớn? Anh ấy càng sốt ruột hơn: "Tiểu Phượng à, em phải chịu ấm ức gì thì cứ nói với anh.

Có phải em cần tiền không? Anh có tiền, à không, em trai anh có tiền, anh có thể vay thằng bé.

" Vương Phượng định "bỏ rơi" Tần Triều Dương, nhưng bỗng nhiên nghe thấy Tần Triều Dương nói em trai mình có tiền, cô ta lập tức dừng bước.

.