Thiếu Gia Hắc Đạo Động Tình, Không Cầm Chắc Cả Súng

Chương 6



16.

Xuống lầu?

Tôi vội vàng đi đến bên cửa sổ, phát hiện quả nhiên bên dưới có một chiếc Maybach đang đỗ.

Một người đàn ông đứng cạnh xe, nhìn thấy tôi, anh lắc lắc điếu thuốc trên tay.

Choáng váng.

Nếu bị ông ngoại phát hiện, tôi phải giải thích thế nào đây?

Tôi vội vàng khoác một cái áo khoác đi xuống.

“Chạy nhanh thế?” Tôi vừa xuống dưới đã bị người ta kéo vào trong ngực, “Muốn gặp anh đến vậy sao?”

“Là anh bảo tôi đi xuống mà!” Tôi vặn lại.

"Được, là anh muốn gặp em."

Anh cúi đầu nhìn tôi cười.

"Tại sao anh lại chạy đến đây?"

“Đau quá, anh không ngủ được.” Ánh mắt anh cứ dõi theo tôi.

"Anh đau đến không ngủ được mà còn đi uống rượu?"

Quả nhiên lời nói dối anh há mồm ra là có thể nói được.

Vừa rồi anh ôm tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu khắp người anh.

Xùy, trong xe phát ra tiếng cười.

Là Tiếu Tử Diệp?

“Quả thực Lục thiếu vì không ngủ được nên mới đi uống rượu, tôi làm chứng.” Vẻ mặt anh ấy vô tội.

“Đúng vậy, chưa bao giờ Lục thiếu đi chơi muộn thế này, hôm nay là ngoài ý muốn, chúng tôi cũng có thể làm chứng."

Giọng nói phát ra từ hàng ghế sau.

Cửa sổ được kéo xuống, phía sau còn có hai người đang ngồi.

Tôi xấu hổ muốn chết.

“Nói nhiều thế, một tháng kế tiếp không muốn nói chuyện nữa sao?” Sắc mặt Lục Tử Kiêu âm trầm, liếc nhìn những người đó.

“Đi thôi, đừng cản trở Lục thiếu tán gái.” Xe khởi động, chạy như bay ra xa.

Tôi:....

“Anh mau về đi.” Tôi quẫn bách, tính đi lên.

“Em không khám bệnh cho anh sao?” Anh đứng nguyên tại chỗ, không có ý định rời đi.

"Anh đâu có bị đau!"

"Ai nói anh không đau?"

Vậy tôi phải làm gì bây giờ?

“Ngày mai anh tìm một phòng khám để lấy thuốc đi, huống hồ, anh không có bác sĩ riêng sao?”

Chẳng phải mấy người giàu có trong tiểu thuyết ai ai cũng có bác sĩ riêng gọi là tới, xua là đi hay sao?

"Không, huống hồ anh không quen bị người ta nhìn."

Anh nói xong liền đi tới, vòng tay qua cổ tôi, "Tìm một chỗ khám cho anh đi? Bác sĩ Trần?"

"Đã muộn như vậy rồi, đi chỗ nào được? Tôi còn đang mặc... đồ ngủ."

Bởi vì vội đi xuống nên tôi chưa kịp thay quần áo.

“Vậy thì vào trong đi.” Anh chỉ vào nhà tôi.

“Không được, tuyệt đối không được!” Sao tôi có thể đưa anh vào nhà được, lỡ như ông ngoại phát hiện thì sao?

“Cũng đâu phải yêu đương vụng trộm, bác sĩ Trần sợ cái gì?” Anh dập điếu thuốc, đút hai tay vào túi quần nhìn tôi chằm chằm, “Bác sĩ Trần muốn làm gì anh sao?"

“Anh đừng có nói lung tung." Tôi đưa tay muốn bịt miệng anh lại, anh lại hôn vào lòng bàn tay tôi.

"Thơm quá."

"Anh!"

“Im lặng đi vào trong, hoặc là anh sẽ gõ cửa nhà em, em chọn một cái đi." Anh nắm lấy tay tôi, dường như mất kiên nhẫn

Cái này mà là lựa chọn sao, đây là ép buộc thì đúng hơn.

Nhưng tôi vẫn chịu thua, "Im lặng đi vào.... Khám xong là anh đi ngay?”

"Được."

Tôi đúng là ngố mới tin anh, ngay khi tôi vừa bước vào phòng, anh đã khóa trái cửa phòng lại.

Sau đó anh ghì chặt đầu tôi, đè tôi vào cửa, hôn nồng nhiệt.

Tôi gọi anh: "Lục Tử Kiêu."

"Đợi lát nữa nói sau.."

Hô hấp tôi có chút không đều, anh lại còn cười nhạo tôi: "Sao còn chưa biết cách thở? Xem ra còn phải dạy em nhiều hơn."

Anh lại hôn tôi tiếp.

Đầu óc tôi quay cuồng, không còn khả năng suy nghĩ.

Tôi không biết mình cùng anh có quan hệ gì.

Nhưng khi được anh ấy hôn, trong lòng tôi biết là có tội, nhưng cũng không kìm chế được vui sướng.

“Vết thương của anh không đau sao?” Tôi đỏ mặt hỏi anh.

"Đúng vậy, y thuật của bác sĩ Trần rất tốt, bây giờ vết thương không còn đau nữa.”

Tôi càng đỏ mặt hơn.

"Sao mặt em lại đỏ thế? Hình như so với trong tưởng tượng của anh, bác sĩ Trần còn thích anh hơn thì phải?” Anh cực không biết xấu hổ ôm chặt tôi.

Sao da mặt anh lại dày như thế chứ?

17.

“Nóng quá.” Tôi đẩy anh ra, có chút buồn bực.

"Thế nào? Vừa rồi em gọi điện thoại cho anh là muốn nói cái gì?"

Tôi do dự một lúc rồi nói thẳng: “Không phải anh sắp kết hôn sao, tại sao anh lại làm như vậy?”

"Kết hôn với ai? Em sao?" Anh nhìn tôi, mỉm cười.

"Cô gái lần trước đó!"

"Em ghen à?"

“Ghen hay không không phải là vấn đề!” Tôi ý thức được, hai má ửng hồng, “Ai thèm ghen?”

“Anh hủy hôn rồi, sẽ không kết hôn.” Anh khẳng định.

"Thật đúng là hủy hôn sao?"

"Yên tâm, không phải do em, là do chính anh, chỉ thích độc thân thôi."

"Ồ, vậy thì tốt rồi."

"Tốt cái gì?"

"Nếu là do em, thì em thành dạng người gì chứ?”

“Vậy nếu anh nói là do em thì sao?” Anh nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không thể phân biệt được, câu nào anh nói là thật, câu nào anh nói là giả.

“Lục Tử Kiêu, em cũng không muốn kết hôn.” Tôi lấy hết dũng khí, "Chúng ta có nên thử xem, làm loại bạn trai bạn gái không kết hôn hay không?”

Anh sững sờ, không có một chút phản ứng.

Điều này khiến tôi nháy mắt đánh trống lui quân.

"Cứ coi như em chưa nói gì đi."

Tôi căng thẳng leo lên giường, trùm chăn kín người.

Lần trước khi quen với Quý Châu cũng là tôi thổ lộ trước, nhưng không hề hồi hộp như lần này.

Lục Tử Kiêu và tôi không phải là cùng một loại người, tính tình anh hung bạo, kiêu ngạo và độc đoán, anh là một người xấu không hơn không kém, bóp chế.t tôi chẳng khác nào bóp chế.t một con kiến.

Sao tôi lại muốn đề nghị anh làm bạn trai tôi chứ?

Có thể là đêm nay tôi bị kích động quá.

Có lẽ là do tôi muốn bịt miệng của Quý Châu và Trương Linh.

Dù lý do là gì thì tôi cũng có hơi quá càn rỡ rồi.

Phải mất vài phút anh mới bình tĩnh lại, đi đến bên giường tôi, từ trên cao nhìn xuống, nhìn tôi chằm chằm, "Em đã nghĩ kĩ chưa?"

"Chưa....em chưa nghĩ kĩ." Trong lòng tôi thấp thỏm.

Anh nhíu mày, "Chỗ anh không có thuốc hối hận.”

“Vậy quên đi.” Tôi gật đầu.

Anh cúi người nhìn tôi, gằn từng chữ: "Chỗ của anh cũng không có hai chữ quên đi.”

Hả? Còn ép mua ép bán sao?

...

Sau đó tôi thật sự quá buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe thấy có người gõ cửa, theo bản năng bò xuống mở cửa.

"Tám giờ rồi còn không chịu dậy? Hôm nay ông ngoại có rất nhiều bệnh nhân, con không tới giúp sao?"

Tôi vẫn còn mơ màng, "À, con còn chưa tỉnh ngủ, buồn ngủ quá."

Ông ngoại trêu tôi: "Tối qua con đi trộm trâu hay gì? Sao mắt con lại thâm quầng nghiêm trọng thế?"

"Tối qua?"

Tôi chợt nhớ ra trong phòng còn có một người.

18.

Rầm!

Một giây sau tôi đóng rầm cửa lại.

"Ông ngoại, con muốn ngủ đến mười giờ, ông đừng gọi con dậy."

Tôi bắt đầu run rẩy.

Khi tôi đến bên giường, người đàn ông kia vẫn đang ngủ ngon lành.

Điên mất thôi.

“Lục Tử Kiêu.” Tôi cố gắng đánh thức anh.

“Ừ.” Anh nghe được tiếng kêu, hơi mở mắt ra, dùng bàn tay thon dài kéo tôi, ôm tôi vào lòng, “Ngủ thêm một lát đi.”

"Dậy đi, ông ngoại..."

Thực sự tôi rất lo lắng, làm sao để tôi đưa anh ra ngoài bây giờ.

Tầng một là phòng khám, chật kín người, một con ruồi bay ra đều sẽ có hai ba người đứng xem.

“Ừm, ông ấy biết em giấu anh ở đây không?” Thế này rồi mà anh lại cười.

Còn cười được?

"Tạm thời không biết, giờ anh ra ngoài kiểu gì đây?”

"Thì cứ đi ra ngoài thôi."

"Không được!"

“Em đang sợ cái gì?” Anh nhéo nhéo mặt tôi, “Thừa nhận với ông ngoại anh là bạn trai em thì có gì phải xấu hổ?”

"Không phải, em sợ dọa ông ngoại."

Lần trước tôi đã nói với ông ngoại rằng anh là người xấu, giờ làm vậy thì mất mặt lắm!

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nếu anh bước ra từ phòng tôi, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến da đầu tôi tê dại.

“Cầu anh đi, cầu xin anh rồi anh nghĩ cách cho em.”

Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi.

“Xin anh đó.”

“Xin anh mà chỉ nói miệng thôi à?” Anh buồn cười nhìn tôi.

"Vậy anh muốn như thế nào?"

Anh nhìn tôi, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

“Anh muốn như thế nào cũng được sao?" Anh luồn ngón tay vào tóc tôi, ghé sát vào tai tôi, “Tối hôm qua anh ôm em ngủ, em ngủ rất ngon, nhưng đối với anh mà nói, đó là cực hình.”

"Cực hình gì cơ?"

Anh thì thầm vào tai tôi hai chữ.

Tôi lập tức đỏ mặt, "Đồ biến thái!"

“Đây là biến thái sao?” Anh cười nhìn tôi, "Nếu như anh thật sự là tên biến thái, chẳng phải giờ em phải khóc nhè rồi sao?"

“Anh!” Tôi nhanh chóng tránh xa anh ra, “Anh ngủ đi, em không buồn ngủ nữa.”

Nhưng anh cũng không tính buông tha cho tôi, lại kéo tôi về, "Ngủ đi, anh là đồ biến thái, nhưng anh không phải cầm thú. Yên tâm đi, em nhát gan, anh biết, anh cũng không thích ép buộc người khác."

Sau đó, tôi lại ngủ mê man đến gần trưa, bên cạnh tôi đã trống trơn.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, thay quần áo và ra ngoài để kiểm tra tình hình quân tình.

Kết quả thấy anh đang ngồi quy củ trong phòng khám bệnh.

Tôi:!

Sao anh dám chứ?

“Lại thức đêm à?” Ông ngoại tôi hỏi anh.

"Vâng, vẫn vậy."

"Cậu vừa mới tỉnh ngủ đã tới khám bệnh rồi? Tôi cảm thấy khí sắc của cậu hôm nay không tệ."

"Vâng, tối hôm qua ngủ..." Anh đang nói chuyện, nhìn thấy tôi ở cửa, trong mắt hiện lên ý cười, "Rất ngon."

Ông ngoại cũng nhìn theo ánh mắt của anh và nhìn thấy tôi.

Ông ngoại tôi lúng túng bước tới, kéo lấy tôi, thấp giọng nói: “Con lại đến đây xem người ta à?"

"Không có, con đi ngang qua."

Ông ngoại lại mỉm cười với tôi, "Ông ngoại sẽ giúp con."

Hả?