Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 332: Dấu vết biến mất rất nhanh



Lạc Huyên nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình và Diệp Mặc ở chung một phòng, bây giờ đại sư tỷ lại hỏi như vậy, khuôn mặt cô lập tức nhăn nhó, thậm chí còn có cảm giác nóng bừng bừng, vốn dĩ cô không nghĩ chuyện ở chung một phòng với Diệp Mặc có gì không ổn, hơn nữa Diệp Mặc cũng không nói gì. Chỉ là bây giờ đại sư tỷ hỏi như vậy, cô đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó không ổn thật.

Lạc Nguyệt vừa nhìn là biết ngay, nếu như mình không gặp Lạc Huyên đúng lúc thì chuyện thất thân chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mặc dù trong lòng không thích Diệp Mặc, nhưng chị ta vô cùng khâm phục thủ đoạn của Diệp Mặc, trong một thời gian ngắn, đã khiến cho Lạc Huyên khăng khăng một lòng một dạ với hắn như vậy. Chị ta khẳng định chắc chắn rằng Lạc Huyên quen Diệp Mặc ở chỗ ở mới.

Lạc Huyên nhìn vẻ mặt của sư tỷ, là biết sư tỷ lại hiểu nhầm cô nữa rồi, chỉ đành nói:

- Đại sư tỷ, những chuyện này để nói sau đi, anh Diệp vẫn còn đứng ở bên kia đợi em, chúng em đi trước đây.

- Lạc Huyên, em nói cho sư tỷ biết, nếu như không vô tình gặp chị, thì em định đi đâu?

Sắc mặt của Lạc Nguyệt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Lạc Huyên trộm liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của sư tỷ, trong lòng hơi lo lắng nói:

- Vốn dĩ anh Diệp định đi Ninh Hải, em định đi cùng anh ấy, sau đó, sau đó...

Suy nghĩ hồi lâu, Lạc Huyên cũng không thể nói ra chuyện sau đó sẽ đi giết người cùng với Diệp Mặc, chuyện này một khi nói ra thì chắc chắn sư tỷ sẽ nổi đóa lên mất.

- Được rồi, bây giờ không cần đi đâu hết, một khi chúng ta đã gặp nhau, em phải lập tức quay trở về với chị.

Lạc Nguyệt nói với Lạc Huyên bằng giọng vô cùng dứt khoát.

- Nhưng, nhưng...

Lạc Huyên do dự một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Diệp Mặc, rồi lại nói tiếp:

- Nhưng đại sư tỷ, em đã hứa với anh Diệp rồi, em nói sẽ đi cùng với anh ấy...

Lạc Nguyệt lập tức ngắt lời Lạc Huyên:

- Không được, Lạc Huyên em nhất định phải đi về với chị. Lần này xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Lạc Phi đã chạy theo tên Kỳ Ngọc Lâm đó rồi, nếu như em mà cũng xảy ra chuyện, thì sư phụ phải làm sao đây?

Lạc Huyên ngậm ngùi nói:

- Đại sư tỷ, anh Diệp bị người ta lừa một lần, anh ấy thất tình rồi. Nếu như bây giờ em lại không giữ lời hứa với anh ấy, anh ấy lại bị lừa lần nữa, cho nên, cho nên...

- Em còn nói là em không yêu, cậu ta thất tình thì có liên quan gì đến em? Cần em phải đến an ủi cậu ta sao? Một thời gian nữa em sẽ thay thế cô gái đã lừa cậu ta đúng không. Không cần phải cho nên nữa, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không được. chúng ta nhất định phải quay về. Hơn nữa không chỉ vì chuyện của cậu ta và em, còn liên quan đến "Ní La Kinh". Em có biết "Ní La Kinh" quan trọng với chúng ta như thế nào không? Bây giờ cuốn kinh đó đã thất truyền, chúng ta phải lập tức đưa thông tin đó về, để tránh nhiều người biết về chuyện này.

Lạc Nguyệt nói rất nghiêm túc.

- Đại sư tỷ, bây giờ chị chuẩn bị quay về sao? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lạc Huyên nghe thấy Lạc Nguyệt nhắc đến sư môn, cũng không dám nói thêm điều gì.

Thấy Lạc Nguyệt gật đầu. Lạc Huyên yên lặng không nói. Qua một lúc lâu, cô mới cúi đầu thấp giọng nói:

- Vậy đại sư tỷ, em đi chào anh Diệp một tiếng.

- Ừ, em mau đi đi, chị đi mua vé máy bay.

Nói rồi Lạc Nguyệt cũng đi đến phòng bán vé luôn.

Diệp Mặc thấy hai người tỷ tê với nhau đến hai mươi ba mươi phút Lạc Huyên mới quay lại, đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

- Anh Diệp...

Lạc Mâu bước đến hơi khó mở lời, cô không biết phải nên nói với Diệp Mặc như thế nào, đã nói là Diệp Mặc làm gì thì cô sẽ làm thế, bây giờ lại nuốt lời trắng trợn như thế này.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra đã có chuyện gì xảy ra với cô, liền cười cười nói:

- Có phải đại sư tỷ của em muốn cô quay về?

- Vâng, nhưng em đã hứa với anh Diệp rồi, phải cùng anh đi đây đi đó.

Giọng Lạc Huyên có chút áy náy.

Diệp Mặc khoát tay nói:

- Vậy em mau về đi, bản lĩnh của anh không phải em không biết, sau này có duyên, thì chúng ta sẽ gặp lại nhau.

- Nhưng, nhưng...

Lạc Huyên nói mấy chứ nhưng, nhưng lại không có bất cứ nội dung gì, cô thật lòng muốn đi chu du năm châu bốn bể với Diệp Mặc. Nếu bây giờ quay về chắc sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa rồi, còn nữa khi ở bên cạnh Diệp Mặc cô cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa lúc muốn làm chuyện gì đó, đều rất thuận lợi, giống như việc tìm "Ní La Kinh" vậy, đã tìm hai năm rồi, Diệp Mặc vừa xuất hiện là có thể giải quyết vấn đề đó của cô luôn.

Diệp Mặc cảm thấy Lạc Huyên không nỡ rời xa hắn, hắn nhớ tới Diệp Lăng và Đường Bắc Vi, vô thức giơ tay ra xoa xoa đầu Lạc Huyên, mặt Lạc Huyên ửng đỏ, cô không ngờ Diệp Mặc đột nhiên lại có hành động này, nhưng cô cũng không dám động đậy, trong lòng cảm thấy hơi vui vui.

- Không cần phải nhưng nữa, quay về với đại sư tỷ của em đi, đại sư tỷ em làm không sai, chuyện của "Ní La Kinh" rất quan trọng đối với môn phái của em, sau khi quay về phải chăm chỉ luyện tập đấy.

Diệp Mặc cũng cảm thấy thích Lạc Huyên vừa thông minh hơn nữa lại rất trong sáng này.

Nhớ tới bộ dạng lúc đầu căng thẳng leo lên tầng chín bắt quỷ của cô, còn cái vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi khi nhận được "Hồi Khí Hoàn" của cô. Thậm chí nói cô đã đồng ý với mình, rồi sau đó nhắm mắt cùng mình nhảy xuống dưới, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

- Anh Diệp, anh nói xem em còn có thể gặp lại anh được không?

Lạc Huyên nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Diệp Mặc, đột nhiên nhớ đến vẻ mặt cô đơn của Diệp Mặc tối hôm qua, trong lòng cảm thấy áy náy, suýt nữa thì nói, chi bằng em ở lại cùng đi với anh. Mặc dù biết lần này chia tay với anh Diệp thì sẽ khó có ngày gặp lại, nhưng cô vẫn kìm nén được.

Diệp Mặc đã lấy lại được tinh thần, vẻ mặt đã tự nhiên hơn, hắn lấy ra viên "Bồi Khí Đan" cuối cùng cùng với mấy chục bùa hỏa cầu phù, đưa cho Lạc Huyên nói:

- Mấy thứ này cũng không có tác dụng gì nhiều đối với anh, em giữ lại mà dùng, còn mấy lá bùa này nữa, là do anh làm, nếu như lúc gặp đối thủ, thì ném vào người chúng, rồi nói "lâm" là được.

Lạc Huyên nhận mấy thứ đồ mà Diệp Mặc đưa cho, có phần hơi lúng túng nói:

- Anh Diệp, đan dược này em không cần đâu, nó quá quý giá.

- Cầm lấy đi, bất cứ khi nào cần anh cũng có thể chế ra được mà, còn về chuyện sau này có còn gặp được nhau không thì cũng không quan trọng, nếu như chuyện của anh giải quyết xong, có lẽ anh sẽ vào một chuyến, đại sư tỷ của em đến rồi, anh đi đây.

Diệp Mặc nói xong quay người bước đi, hắn biết đại sư tỷ của Lạc Huyên vẫn còn hoài nghi hắn, cho nên hắn cũng không muốn gặp chị ta.

Lạc Huyên bỗng kêu lên:

- Anh Diệp, anh chờ một chút.

Lạc Huyên cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ đưa cho Diệp Mặc, nói:

- Anh Diệp, trong này chỉ có ba viên "Hồi Khí Hoàn" anh hãy cầm lấy.

Diệp Mặc nhận chiếc bình ngọc, thì ra đấy là "Hồi Khí Hoàn" bây giờ hắn mới thực sự hiểu rõ Lạc Huyên.

Nhìn thấy Diệp Mặc biến mất trong tầm mắt, lần đầu tiên Lạc Huyên mới có cảm giác buồn phiền như vậy, trong lòng có một cảm giác mất mát gì đó khó diễn tả được thành lời, cô biết, Diệp Mặc căn bản là không thể nào vào được thế giới nhỏ.

- Lạc Huyên, em thích cậu ta sao?

Lạc Nguyệt đã đứng ở bên cạnh Lạc Huyên, nhìn thấy bóng lưng Diệp Mặc biến mất, rồi hỏi câu đó.

Lạc Huyên đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng dấu những thứ Diệp Mặc đưa cho vào trong túi áo, mặt đỏ bừng nói:

- Sư tỷ, chị nói linh tinh gì vậy, anh Diệp có người yêu rồi, hơn nữa chúng ta là những người tu đạo mà...

Một lát sau, Lạc Huyên dường như là đang hỏi sư tỷ, lại dường như là đang tự nói với mình.

- Chúng mình còn có thể gặp nhau được nữa không?

Lạc Nguyệt khẽ mỉm cười

- Lạc Huyên đến "Hồi Khí Hoàn" quý giá nhất của em em cũng đem tặng người ta rồi, lại còn nói là không thích? Có lẽ thứ quý giá nhất không phải là "Hồi Khí Hoàn" đúng không, chắc là chiếc bình ngọc đó, đến chiếc bình ngọc em cũng đem tặng rồi còn đâu.

- Sư tỷ, chị trông thấy rồi sao?

Lạc Huyên đỏ mặt, cảm giác lưu luyến và nhớ thương lại càng tăng lên.

Lạc Nguyệt thở dài nói:

- Đi thôi Lạc Huyên, chúng ta và cậu ta không ở cùng một thế giới. Em nói đúng, sau này sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cho dù cậu ta có là người của ngoại ẩn môn, thì sau này cũng sẽ không gặp nhau được, có những chuyện không nên nghĩ đến, nghĩ nhiều thì sẽ đau đầu hại người. Còn nữa, những thứ cậu ta tặng em, khi nào về đến nơi thì em không được để cho sư phụ nhìn thấy, sư phụ mà thấy sẽ rất thất vọng đấy.

- Vâng, em biết rồi, sư tỷ...

Lạc Huyên cúi đầu thấp giọng, đến ngay cả chính bản thân mình cũng nghe không rõ.

Cô biết, Diệp Mặc cho dù có biết cửa vào thì cũng không thể nào vào được thế giới nhỏ, cho dù anh ấy có bản lĩnh hơn bây giờ đi chăng nữa. Một khi mình đã vào rồi, thì sau này không có cách nào ra được, cho dù cô có thể ra được lần nữa, thì cũng là chuyện của năm mươi năm sau rồi, năm mươi năm, một người thì có thể sống được bao nhiêu cái năm mươi năm đây?

Tiếng gầm rú của động cơ máy bay vang lên, một chiếc máy bay chở khách màu trắng ngà nhanh trong biến mất trong biển mây trắng. Lạc Huyên không ngờ không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt cô rơi lã chã trên nền đá cẩm thạch trơn bóng, để lại trên đó hình dạng những bông hoa mai không trọn vẹn, rồi những dấu vết đó lại biến mất trong chớp mắt.

Lạc Nguyệt lại thở dài, lôi tay Lạc Huyên nói:

- Em và cậu ta giống như nước mắt rơi trên nền đá cẩm thạch này, sẽ biến mất rất nhanh thôi, chúng ta đi thôi, Lạc Huyên.

...

Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên và sư tỷ của cô lên máy bay, xác nhận là không có cao thủ bám theo, lúc này mới xoay người rời khỏi sân bay Thuần An.

Nửa giờ sau, Diệp Mặc xuất hiện tại Ninh Hải, hắn thu hồi phi kiếm, gọi một chiếc taxi, về tới căn nhà nhỏ mà Ninh Khinh Tuyết đã mua.

Đứng ở cổng, Diệp Mặc không ngờ lại cảm thấy vô cùng vắng vẻ, hắn dùng thần thức quét một lượt, thấy Hứa Vi không có ở đây, Hứa Vi chuyển đi rồi sao? Phòng của Hứa Vi trống không, quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng không có, xem ra thực sự là cô ấy đã chuyển đi rồi.

Diệp Mặc hơi thất thần đẩy cửa vào bên trong, bước vào. Trong sân có rất nhiều lá rụng, hiển nhiên là đã lâu rồi không được ai quét dọn. Trong khóm hoa chỉ còn duy nhất một cây "Ngân Tâm Thảo" còn sống, nhưng lá đã héo úa hết cả, cho thấy nó cũng đã lâu rồi không được ai chăm sóc.

Diệp Mặc im lặng bước đến bên cạnh bồn hoa, nhẹ nhàng chạm vào "Ngân Tâm Thảo" cái cây đó dường như có cảm giác, giống như có tinh thần vậy.

Diệp Mặc lấy một bình nước tưới xung quanh cho "Ngân Tâm Thảo" nước ngấm vào bồn hoa rất nhanh, còn "Ngân Tâm Thảo" dường như không chịu nổi, uể oải đón nhận.

Lúc này bên ngoài sân truyền đến một giọng nói

- Ai về rồi vậy, tôi có thể vào được không?

Diệp Mặc lập tức dùng thần thức quét ra bên ngoài, có chút ngạc nhiên, sao cô lại đến? Sao lại trùng hợp vậy, vừa hay đúng lúc mình quay về?