Thiếu Gia Bắc Kinh Ba Lần Về Quê

Chương 8: Ngoại truyện - Hoàn toàn văn



Ngoại truyện - Suy nghĩ của Tạ Chước

01.

Sau khi từ Mỹ trở về, tôi đã bị trầm cảm một thời gian.

Bố mẹ tôi nói tôi lớn rồi, có thể tự lo được cho bản thân, còn các em thì khác, chúng còn nhỏ nên không thể rời xa bố mẹ được.

Thật buồn cười. Nếu bọn họ đã không muốn tôi, tại sao lại còn sinh tôi ra?

Tôi đã đồng ý chưa.

Bà nội thương tôi nhất, sợ tôi xảy ra chuyện nên ngày ngày đều bắc ghế ngồi ở ngoài cửa phòng tôi.

Khi tôi muốn từ bỏ hết tất cả, Khang Niệm Kiều đã xuất hiện.

Chỉ một bức ảnh chụp lại khi cô ấy đang làm ruộng cũng khiến tôi cảm thấy tò mò về cuộc sống của cô ấy.

Có người bốn, năm giờ sáng phải dậy cày ruộng mà cũng vui được đến vậy sao?

Ở cô ấy toát ra một sức hút kỳ lạ, làm tôi vô thức muốn tiến lại gần.

Để được nhận vào chung trường đại học với cô ấy, tôi ra sức học ngày học đêm.

Niệm Kiều lại đột nhiên biến mất vào năm chúng tôi chuẩn bị thi đại học, tôi nhớ cô ấy chết mất thôi.

02.

Tôi đã gặp lại cô ấy vào ngày nhập học. Tôi còn giúp cô ấy xách hành lý nữa.

Sau đó tôi phát hiện ra chúng tôi học chung một lớp, cô ấy ngồi ở bàn cuối cùng phía góc tường, trông như đang bị cô lập.

Tôi vượt qua đám đông, kéo chiếc ghế trống ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô có chút bất an, dời sách vở sang bàn bên cạnh ngồi.

Tôi liếc nhìn cuốn sách trên mặt bàn, cố gắng bắt chuyện.

“Cậu cũng thích Haruki Murakami sao? Cậu đã đọc cuốn “Kafka bên bờ biển” của ông ấy chưa?”

Đôi mắt của cô đột nhiên sáng rực lên, cô ấy nói rất lâu về cuốn sách.

Cô ấy rất giống trong tưởng tượng của tôi, ít nói nhưng lại dễ bị kích động, haha.

Sau đó tôi luôn cố ý mua đồ ăn ngon cho cô ấy mỗi ngày, Niệm Kiều ngại ngùng nên luôn từ chối, hoặc nếu không từ chối được thì cô ấy sẽ nhận lấy rồi ngày hôm sau mua mời tôi một món ăn vặt nào đó.

Cô ấy rất ngại tiếp nhận sự quan tâm của người khác.

Tôi đưa cô ấy đi ăn tối ở một nhà hàng ngoài trường, cô ấy xấu hổ và thầm thì với tôi: “Nơi này đắt lắm, chúng ta đi thôi.”

Sau đó tôi mới phát hiện ra, môi trường và hoàn cảnh sống của chúng tôi khác nhau hoàn toàn. Những thứ tôi xem là bình thường thì lại là xa xỉ đối với cô ấy.

Sau này tôi đi ăn với Niệm Kiều ở nhà ăn của trường thường xuyên hơn, tôi nói rằng gia cảnh nhà tôi rất bình thường, cô ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tại đại hội thể thao của trường, sau khi chạy xong 3000m thì cô ấy ngất xỉu ngay tại vạch đích do bị hạ đường huyết.

Tôi bế Niệm Kiều đến phòng y tế, tỏ tình với cô ấy luôn.

“Nếu không thành đôi với anh thì sẽ ngại lắm đấy, cả trường đã nhìn thấy anh bế em đến đây rồi.”

Tôi hơi đe doạ, quyến rũ cô ấy. Mặt cô ấy đỏ bừng, vùi người vào trong chăn.

“Mất mặt quá!!!”

Đáng yêu quá, lúc nào rồi mà còn quan tâm đ ến mặt mũi.

Tôi kéo chăn ra, ghé sát vào khuôn mặt nóng hừng hực của cô ấy, hôn cô ấy một cái.

03.

Sau khi chúng tôi ở bên nhau thì tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.

Đặc biệt là mấy người bạn cùng phòng của tôi, họ há hốc mồm.

“Tại sao cậu lại thích Khang Niệm Kiều thế? Lúc cậu từ chối lời tỏ tình của Hách Mạch Lệ tôi còn tưởng tiêu chuẩn của cậu cao lắm cơ.”

Tôi tức giận cười: “Khang Niệm Kiều có gì mà không tốt, cô ấy còn tốt hơn Hách Mạch Lệ kia gấp trăm ngàn lần. Cậu đừng nhiều chuyện nữa.”

“Này này, anh em cũng chỉ là muốn tốt cho cậu thôi, cậu nặng lời thế làm gì.”

“Chúc phúc xong rồi thì trật tự đi. Kiếm chuyện đào bới vợ tôi làm gì.”

Cứ như vậy cuộc chiến chính thức được nổ ra.

Cũng hơi lớn chuyện, tôi đập vỡ luôn máy tính của cậu ta nên mấy thầy giám thị phải xuống giải quyết.

Khi tôi vào bệnh viện để băng bó vết thương. Niệm Kiều hốt hoảng chạy đến, cô ấy đau lòng thổi vết thương cho tôi, mắng tôi một trận hỏi tôi tại sao lại đánh nhau.

Đương nhiên là tôi sẽ không kể với cô ấy mấy câu nói xấu xa đó rồi.

Thấy cô ấy nức nở, tôi ôm cô ấy vào lòng, tự nhủ sau này sẽ yêu thương, chiều chuộng cô ấy như công chúa.

Không cho phép ai được bắt nạt cô, chê cười cô.

Nhưng nực cười ở chỗ, không lâu sau chúng tôi chia tay.

04.

Sau khi chia tay, tôi tức giận đến mức gần như xóa hết thông tin liên lạc với cô ấy, nhưng mà tôi không nỡ.

Tôi không tin cô ấy không còn tình cảm với tôi nữa, tôi chắc chắn. Tôi không biết lý do tại sao, cho đến khi tôi đến nhà cô ấy.

Bà nội cô ấy kể cho tôi nghe về mọi chuyện trong nhà.

“Niệm Kiều sau khi về nhà rồi thì cứ trốn trong phòng mà khóc, bà hỏi con bé cũng không nói.”

“Khi bà nghe thấy hai đứa nói chuyện điện thoại, bà mới biết là hai đứa đã chia tay rồi.”

“Chuyện bố của con bé là tảng đá đè nặng trong lòng nó, lòng tự trọng của nó rất cao, nó thà là chia tay với con, cũng không muốn để con biết những chuyện này.”

Đây là điều ngốc nghếch nhất là Khang Niệm Kiều đã làm.

Không đời nào, nhà tôi đã nhận cháu dâu rồi thì sẽ không thay đổi đâu.

05.

Vốn dĩ tôi muốn nhờ vào bữa tiệc sinh nhật năm đó mà chính thức quay lại với cô ấy.

Tôi gọi hết tất cả bạn bè từ nước ngoài về, cố gắng tạo cho cô ấy cảm giác trang trọng nhất.

Ai mà biết cô ấy lạnh lùng thế, cứ như tảng băng ấy.

Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy tủi thân, trước mặt bao nhiêu bạn bè thân như vậy, thật là mất mặt.

Mặc dù bây giờ chúng tôi đã kết hôn rồi, mà mỗi lần mấy anh em tụ tập lại vẫn trêu tôi vì chuyện năm đó.

Khang Niệm Kiều cười tôi, nói tôi ấu trĩ. Cô ấy bây giờ thì tuyệt nhất quả đất rồi, là một chuyên gia kỹ thuật hàng đầu.

Tôi nằm trên giường khoe cơ bụng với cô ấy, tính giở trò quyến rũ vợ, mà cô ấy còn chả thèm nhìn lấy một cái.

“Bà Tạ à, bây giờ đã là 1 giờ 37 phút sáng rồi, em tính bao giờ mới đến sủng hạnh anh đây?”

“Em bận lắm, anh ngủ trước đi.”

Đúng rồi, bây giờ đối với cô ấy thời gian là vàng bạc.

Ai mà biết trước được cuộc sống hôn nhân của tôi sau này lại hèn như thế chứ, không được, tôi phải khởi nghĩa.

“Anh cho em một phút, mau cút đến đây âu yếm anh đi, anh không nói lại lần hai đâu.”

Khang Niệm Kiều ngừng gõ phím, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn tôi.

“Tạ Chước, em cho anh nói lại lần nữa, anh dám không.”

Lặp lại câu này á, tôi tức giận cười một tiếng.

Nếu còn trì hoãn nữa là kế hoạch chờ bế cháu của hai bà nội sẽ đổ bể hết cả.

Lao đến ôm lấy cô ấy quăng lên giường.

“Tạ Chước, anh làm cái gì vậy!”

Mặt cô ấy đỏ bừng vì tức giận, tôi cuộn tròn cô ấy vào trong chăn, Niệm Kiều sững sờ, không nói được lời nào.

Tôi mỉm cười cúi xuống hôn lên khóe miệng cô ấy.

“Mềm không ăn, thích ăn cứng có phải không?”

06.

Ngày hôm sau lúc đi đón cô ấy tan làm, tôi bắt gặp Hách Mạch Lệ ở dưới lầu.

Cô ta mập hơn trước, nghe nói là đã tiếp quản lại công ty của bố cô ta, tinh thần trông rất tốt.

Khuôn mặt vẫn không thay đổi nhiều so với trước, cô ta bước tới và đảo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Đã lâu không gặp, Tạ Chước. Thiếu gia Bắc Kinh bây giờ phải đi làm tài xế rồi sao?”

“Chả làm sao, tôi thích chiều vợ tôi thế đấy. Còn cô thì thế nào, kết hôn rồi mà vẫn phải tự lái xe đi làm à?”

Cô ta tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, sau đó lại nở nụ cười giả tạo.

“Bỏ đi, không phải người đàn ông nào cũng yêu vợ như anh đâu. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi anh.”

“Hỏi đi.”

Hách Mạch Lệ vuốt mái tóc thẳng, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Tôi và anh cũng xem như xứng đôi vừa lứa, anh từ chối tôi thì thôi, nhưng tại sao lại là Khang Niệm Kiều? Cô ta cứu mạng anh sao?”

“Đúng.”

Cô ta cười nói: “Đừng đùa nữa, tôi hỏi nghiêm túc đấy.”

“Cô ấy cứu mạng tôi, nhưng đó cũng không phải là tất cả.”

“Nói cô ấy tốt bụng thôi thì đúng là quá nông cạn. Tôi cũng chưa biết nói sao cho đúng nữa. Tóm lại, nếu không phải cô ấy thì tôi không cần ai hết.”

Tôi ngẩng đầu thấy Niệm Kiều đang bước trên đôi giày cao gót đi từ trong sảnh lớn ra, tôi hếch cằm ra hiệu: “Anh ở đây.”

Hách Mạch Lệ quay sang nhìn chúng tôi: “Nếu vậy thì tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây.”

Suốt quãng đường về nhà, Khang Niệm Kiều cứ lầm lầm lỳ lỳ không nói một câu, chỉ yên lặng ngồi ở ghế phụ lái.

Về đến nhà, ngồi trên ghế sofa, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sao thế, ai dám bắt nạt bà xã của anh, anh đấm chết nó.”

“Anh đó, anh đấm chết anh luôn đi.”

Khang Niệm Kiều ném cho tôi một cái hộp, bên trong là một cái que thử thai hiện lên hai vạch đỏ chót.

Tôi cười mà khóe miệng muốn kéo đến mang tai luôn, phấn khích ôm chặt lấy cô ấy.

“Đấm chết anh rồi thì ai làm bố của con em đây.”

“Tháng sau em còn định đi công tác nữa, xem ra lần này đổ bể hết rồi.”

Cô chán nản than thở, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Ông xã, em còn chưa chuẩn bị xong, em sợ.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy: “Anh làm hết, anh sẽ liên hệ với bệnh viện, học cách pha sữa, thay tã cho con, còn học làm đồ ăn cho mẹ bầu nữa. Em chỉ cần ôm con và cho nó ăn là được.”

Cô cười phá lên, đôi mắt trấn tĩnh hơn trước.

“Gả cho anh thật là tốt, từ trước tới giờ em chưa phải lo nghĩ gì hết.”

“Ai bảo ngày xưa em tiện tay cứu lấy cái mạng này của anh làm gì.”

“Anh cút đi.”

HẾT