Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí

Chương 3



"Đại ca, ông đừng nói đùa nữa, ta từ nhỏ đã sống bên cạnh Thiếu Các Gia, sao lại không biết bản thân mình đã thành thân rồi chứ.”

Ta trả lời một cách mỉa mai, thấy Mặc Vân Thư không có ý vạch trời, trong lòng cảm thấy thoải mái.

"Nam nhân Lê Quốc các người thích trêu chọc các cô nương vậy sao?"

Có lẽ thái độ của ta quá cao ngạo, gã ta nhìn ta có chút do dự, ta nhanh chóng kéo Mặc Vân Thư xoay người rời đi.

"Thiếu Các Chủ, đi thôi, mấy người này thật kì lạ, đúng là tâm thần."

"Đứng lại!"

Hắn ta nắm lấy vai của ta, ta nhẹ nhàng đẩy Mặc Vân Thư ra, huy động nội lực hất tay hắn ra, trực tiếp ra chiêu.

Công phu của gã đàn ông này cũng không tệ, nếu là lúc ta vừa tỉnh dậy, có lẽ sẽ không đánh bại hắn. Tuy nhiên, hai năm nay, ta theo Mặc Vân Thư vào rừng sâu mỗi ngày. Không phải đchàng nhau với gấu thì là chạy khỏi sự săn lùng của cọp, từ lâu đã luyện được bản lĩnh vững vàng, chỉ sau vài hiệp hắn ta đã rơi vào thế bất lợi.

Ta đá vào ngực hắn ta một cách không thương tiếc, người đàn ông lảo đảo lùi lại mấy bước rồi mới đứng dậy, ta cũng lùi lại đến trước mặt Mặc Vân Thư. Đám tùy tùng phía sau cầm dao vây quanh chúng ta. Thấy vậy, ta bung ô chắn trước mặt bọn chúng.

"Lát nữa ta sẽ ngăn bọn họ lại, chàng lên thu dọn hành lý chờ ta đến đón."

Ta là một người có thể tiếc tiền chứ không tiếc mạng. Ngay cả khi đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy, ta cũng sẽ tuyệt đối không quên mang theo hành lý của mình.

"Sẽ không sao chứ?"

Mặc Vân Thư nắm lấy tay trái của ta và nhét vào tay áo ta một viên Ngân Hỏa Hoàn.

"Đừng lo lắng, y phục của chúng ta đều được hong khô rồi."

Trước đây ta từng giết rất nhiều dã thú, nhưng đột nhiên phải giết người, trong lòng lại không chút gánh nặng nào.

“Đừng làm tổn hại đến nàng, chỉ cần bắt người là được.” Gương mặt hắn ta có vẻ mặt u ám nhìn chúng ta, sau đó đưa chàng mắt nhìn về phía Mặc Vân Thư: “Còn gã kia,cứ giết.”

"Dạ!"

Đám tùy tùng đồng loạt trả lời.



Chà, không những trong lòng không có gánh nặng mà còn rất háo hức muốn thử.



Tuy nhiên, trận quyết chiến này còn chưa bắt đầu, ngay khi chúng ta đang đchàng nhau thì một nhóm người cưỡi ngựa khác đến quán trọ. Nhóm người này đều được trạng bị áo giáp huấn luyện, vừa ta trước cửa đã giơ ô che chắn lối đi, một người đàn ông trung niên từ trên xe ngựa được dìu xuống, bước vội vào tiền schàng.

Khá đấy, đám côn trùng bọn ngươi?

Ngay khi người đàn ông trung niên đó đứng yên, người dìu ông xuống lớn tiếng hỏi: "Xin hỏi, Thiếu Các Chủ của Bạch Thảo Các có tá túc ở đây không."

Ta và Mặc Vân Thư nhìn nhau, hắn nhẹ gật đầu, ta lớn tiếng đáp: "Dám hỏi người gọi là vị nào?"

Người vừa đến đã nắm rõ tình hình trước mắt, người hét lên lúc nảy ngạc nhiên nói: “Thẩm Thiếu soái?” Sau đó, hắn ta nhanh chóng đỡ người đàn ông trung niên đi về phía trước, bọn tùy tùng vây quanh chúng ta lập tức cất đao vào, lần này là người đàn ông trung niên mở lời: “chàng là Thiếu Các Chủ của Bạch Thảo Các, Mặc Vân Thư, Mặc công tử sao? "

"Đúng là tại hạ."

Mặc Vân Thư chàng mắt nghi ngờ nhìn ông ta, người đàn ông trung niên kích động muốn nắm tay chàng, tiếc là ta vẫn giơ ô cản trước mặt chàng. Người đàn ông trung niên chỉ có thể giơ nửa tay ra, sốt sắng nói: “Mong Mặc công tử hãy cứu mạng con gái ta!



Người đàn ông ban nảy không hiểu tiếng người là Thẩm Giác, Thiếu soái của Lý Quốc, cũng là Đích tử của Duấn Thân Vương, còn người đàn ông trung niên lúc sau đi vào là Quốc vương của Lý Quốc, Thẩm Khanh Đạo.

Cơn mưa xối xả này làm giúp quán trọ nhỏ bên đường có thể đón tiếp được một vị khách mà nó không bao giờ tưởng tượng được.

Với sự có mặt của Thẩm Khanh Đạo, Thẩm Giác đã không dám làm khó chúng ta nữa, ta thu dọn hành lý và theo Mặc Vân Thư ngồi lên xe ngựa của Quốc Vương. Dù Thẩm Giác đã cố gắng giữ ta trước khi lên xe, nhưng Mặc Vân Thư vẫn luôn ở bên chắn ta, rất cchàng giác để cản gã ta lại.

Thiếu Các Chủ từ nhỏ đã chạy lăng xăng trên núi, tuy không biết võ công nhưng lại khá nhanh nhẹn.

Tin tức của y quán gửi đến Đông Kinh trước, Thẩm Khanh Đạo lập tức cử người theo dõi hành trình của chúng ta, biết chúng ta gặp phải mưa bão và mắc kẹt lại quán trọ, ông ấy đã lập tức đích thân mang người đến đón chúng ta. Chiếc xe ngựa loạng choạng trên đường, những người hầu trong cung điện pha trà nóng cho chúng ta. Sau đó Thẩm Khanh Đạo bắt đầu kể về tình trạng của Công chúa Nhu Di. Theo mô tả của ông, đó thực sự là triệu chứng của Nguyệt Kiến Chứng, hơn nữa đã kéo dài hơn ba tháng nay.

Xe ngựa trực tiếp đi vào cung điện, đến bên ngoài cung điện Phù Lan của công chúa Nhu Di, cơn mưa chưa từng có ý định dừng trước đó đã dần dần tạnh, nước xuống xe người đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Giác. Đương nhiên, với thân phận của gã thì không thể vào hậu cung, cho dù vào cũng không được mang theo binh khí và ngựa, cho nên hắn đã rời đi từ lúc bên ngoài hoàng cung.

Ta bất giác nhìn lên bầu trời đang dần quang đãng, cơn mưa dường như đang cố tình muốn ta gặp Thẩm Giác trong quán trọ.

"Sơ Thất."

Mặc Vân Thư gọi nhẹ từ phía trước, ta đáp lại một tiếng rồi bước vội đến chỗ hắn.

"Chuyện gì thế?"

"Không sao, ta chỉ cảm thời thời tiết hôm nay mỗi lúc mỗi khác."

Ta trả lời với giọng điệu nhanh nhẹn, và người phục vụ bên cạnh ta dường như là người phục vụ riêng của Thẩm Khanh Đạo, hắn ta nhìn Mặc Vân Thư với vẻ đầy hy vọng.

"Mặc công tử đến rồi, sau cơn mưa trời lại sáng. Đây là một điềm lchàng, điều này có nghĩa là bệnh tình của công chúa chúng ta đã được cứu chữa!"

Thấy hắn ta hưng phấn như vậy không có vẻ gì là nịnh nọt, nghĩ đến đây mới biết được vì sao công chúa Nhu Di lại được Thẩm Khanh Đạo yêu thương như vậy, Quốc vương không chỉ đích thân chạy ngược chạy xuôi tìm đại phu cho nàng, mà ngay cả những người hầu trong cung cũng đặc biệt quan tâm nàng.

Điện Phù Lan trang trí rất đẹp, hòn non bộ, bể mát trong sân đều có, trồng đầy đủ có loại hoa dâm bụt, hoa lan, sau trận mưa bão mọi người trong cung điện đang dỡ bạt che mưa. Mùi thơm ngát nhẹ xen lẫn mùi mưa. Khi bước vào phòng ngủ, ta nhìn thấy một bóng người gầy gò sau lớp rèm bạc, tiếng ho mỏng đến thắt lòng, khi có người bước ta, bóng dáng ấy dường như muốn đứng dậy, một giọng nói yếu ớt nhưng nhẹ nhàng cất lên.

"Là cha sao?"

"Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Thẩm Khanh Đạo vội vàng bước ta, dáng vẻ thương con không có gì là giả.

"Cha đã đi đâu? Con tỉnh dậy mà không thể tìm thấy cha, nên rất là sợ."

Giọng nói ôn nhu này cũng mềm mại ngọt ngào như kim châm, Thẩm Khanh Đạo nhẹ nhàng an ủi: "Cha đi tìm đại phu cho Kiều Nhi, vị này đây là Mặc Vân Thư Thiếu Các Chủ của Bạch Thảo Các, y thuật cao minh, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Kiều Nhi. Mặc công tử, mau mau vào đây. "

Thẩm Khanh Đạo quay đầu lại chào hỏi, Mặc Vân Thư nói: “Thất lễ rồi.” chàng ta cầm băng gạc đi vào, ta đeo túi thuốc đi ngay bên cạnh chàng.