Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 439: Giết chóc đẫm máu bắt đầu rồi!



"Đồ lưu manh! Bây giờ gương mặt này của tôi... là bộ dạng của chị đây! Không cho phép gần gũi!" 

Nói xong, mặt Thiên Diệp đã đỏ tới tận dưới cổ rồi! 

Tiêu Sách cười ngốc một tiếng, không dám tiếp nhận cái chủ đề nói chuyện này, thế là anh nói: "Cô nhanh quay về đi, yên tâm, tôi đảm bảo tối nay muộn một chút tôi sẽ về, tắm sạch sẽ đợi tôi!" 

"Hừ!" 

Nghe thấy lời lưu manh của Tiêu Sách, Thiên Diệp lại trợn trừng mắt nhìn 

anh. 

Nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nhíu mày: "Tôi rời đi bằng cách nào? Nếu ra đường lớn thì chỉ e sẽ có nhiều sát thủ, nếu bơi qua sông, nếu có sát thủ ở bờ bên kia nhìn thấy tôi, vậy thì tôi sẽ..." 

Tiêu Sách nghe xong bèn cười nhàn nhạt, nói: "Công xưởng có một đường ống dẫn nước thải, xả trực tiếp sang bờ bên kia sông, sớm đã bỏ hoang mười mấy năm nay, rất ít người biết đến nó, mà từ nhỏ tới lớn tôi đều ở gần đây, vừa hay biết được, chờ lát nữa cô đi từ đường ống đó ra rồi về nhà." 

Thiên Diệp nghe xong, nhất thời khóe miệng hơi hé ra, dường như cô ta muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra thành lời. 

Cô ta lo lắng nhìn Tiêu Sách, nói: "Anh phải đảm bảo với tôi, nhất định phải an toàn trở về, nếu không... nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!" 

Tiêu Sách ra sức gật đầu: "Nhất định, tôi sẽ về sớm." 

Cuối cùng, Thiên Diệp đành rời đi. 

Thấy Thiên Diệp chui vào trong đường ống xả thải, không bao lâu sau đã xuất hiện ở bên kia bờ sông, lúc này Tiêu Sách mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, ánh mắt anh lóe lên một tia sát ý vô tận. 

Giết chóc đẫm máu bắt đầu rồi! 

Anh đã vì những tên sát thủ Hắc Bang kia mà tính toán tìm nơi để đổ máu, để chôn thấy bọn họ, bây giờ kế hoạch sắp thành công rồi, tiếp theo chính là bước thu hoạch! 

Lúc này, chỉ e toàn bộ những tên sát thủ Hắc Bang ở thành phố Giang Lăng đều đã tiến gần tới khu công xưởng bỏ hoang này rồi! 

Có điều, công xưởng bỏ hoang này rất rộng lớn, bọn họ tưởng rằng Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng" đang trốn ở bên trong, nếu muốn lục soát thì sẽ tốn thời gian, mà giờ lại là thời điểm Tiêu Sách đi thu hoạch. 

Từ khi giải ngũ tới giờ, đã rất lâu rồi anh chưa mặc sức chém giết! 

Ngay cả bản thân anh cũng đã quên mất cảm giác của mình khi ở trên chiến trường, mà hôm nay, toàn bộ nhà máy bỏ hoang này chính là chiến trường của anh, tất cả những tên sát thủ Hắc Bang đều trở thành con mồi của anh! 

Khóe miệng Tiêu Sách cong lên, anh mỉm cười, vận động tứ chi một chút, sau đó đi trở vào. 

Màn đêm đen đặc hoàn toàn bao phủ, khung gian trong công xưởng vô cùng mờ mịt, bóng dáng Tiêu Sách rất nhanh đã hòa lẫn với đêm đen, trong bóng tối, tốc độ của anh mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy một tên sát thủ Hắc Bang. 

Lý Căn Giang là một sát thủ chuyên nghiệp, một sát thủ chuyên nghiệp đồng thời cũng là người địa phương thuộc thành phố Giang Lăng. 

Lý Căn Giang của mười mấy năm về trước, chỉ là một thằng côn đồ đầu đường xó chợ, lúc còn trẻ, ngày nào anh ta cũng gây chuyện đánh nhau với người khác, ra tay tàn độc, không hề quan tâm tới hậu quả. 

Một lần vì làm người khác bị thương ngoài ý muốn mà anh ta bị bắt giam, đi tù năm năm. 

Năm năm sau ra tù, Lý Căn Giang không hề có tí thay đổi nào, vẫn chứng nào tật đấy đi đánh lộn ẩu đả, bởi vì không có bất kỳ một kỹ năng sinh tồn nào khác, cuộc sống mà anh ta trải qua vô cùng túng quẫn. 

Lúc này, anh ta quen một người tên Kiệt Hùng. 

Kiệt Hùng tìm đến anh ta, đưa cho anh ta một vạn rồi sai anh ta đi đánh gãy chân một người, anh ta lập tức đi làm ngay, hơn nữa còn rất thành công, không chỉ đánh gãy chân mục tiêu mà còn tặng kèm thêm một cánh tay bị chặt đứt. 

Kiệt Hùng thấy vậy thì rất hài lòng, bèn thưởng thêm cho anh ta hai ngàn nữa. 

Kể từ lần đó, Lý Căn Giang mới biết, hóa ra anh ta có thể kiếm tiền bằng cách này. 

Từ đó về sau, mỗi năm Kiệt Hùng sẽ tìm đến anh ta mấy lần, không phải là nhờ anh ta đi chặt tay người này thì lại là đánh gãy chân người nọ, tiền công cũng bởi vậy mà tăng từ một ngàn lên mấy chục ngàn. 

Dần dần, Lý Căn Giang nếm được vị ngọt, anh ta bắt đầu làm nhiều nhiệm vụ hơn cho Việt Hùng.