Thiện Lâm tròn mắt nhìn Hà Phi:“ ý của người là... trong cung căm ghét nô tỳ nhất chỉ có Chung Phi và Phương Chỉ Lôi. Hiện tại Phương thị đã chết, không lẽ nào là...”
“Ngươi đã đoán đúng rồi.”
Thiện Lâm hơi lùi về sau vài bước, thần trí hơi bị động. Là nàng ta, là nàng ta! Vậy mà tại sao ngay từ đầu nàng lại không đoán ra được là ả ta cơ chứ?
Hà Phi đứng lên, bước đến gần Thiện Thiện Lâm:“ bản cung thấy chẳng có gì mà ngươi phải ngạc nhiên cả, Chung thị không thích ngươi, hãm hại ngươi cũng là chuyện bình thường thôi. Trước nay có bao nhiêu phi tần chết dưới tay ả rồi cơ mà, và ả vẫn dùng mấy thủ đoạn hèn hạ để đối phó với họ giống như bây giờ vậy.”
Nàng ngước lên nhìn bầu trời xanh kia, ngắm nhìn những lợn mây đang dần dần bị gió cuốn đi, miệng nàng bất giác nói:“ cha, mẹ. Nữ nhi không muốn ở trong hoàng cung này nữa.”
Tâm trí đang mơ màng suy nghĩ về chuyện không đâu thì nàng có cảm giác như có ai đó ngồi xuống ngay bên cạnh nàng:“ có tâm sự hay sao mà lại ngồi ở đây than ngắn thở đài vậy?”
Thiện Lâm giật mình hoảng hốt vì nam nhân ngơi bên cạnh mình chính là Hoàng Đế!