Thiên Tài Tam Bảo

Chương 235





Anh ta từng có do dự và bất an trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định làm.

Bởi vì anh ta biết mình có bùa hộ mệnh, Dạ Chẩn Đình sẽ không làm gì anh ta.

“Sau này lái xe cẩn thận vào”
Phong Thiên Tuyết dặn dò một câu rồi bắt đầu ăn bánh bao uống sữa đậu nành.


Đoạn Thiên Nhai liếc nhìn cô, ra vẻ tủi thân nói: “Thật không có lương tâm, anh cố ý lái xe đến đón em mà em không cho anh ăn”
“Chỉ là một cái bánh bao thôi mà, tôi cắn rồi” Phong Thiên Tuyết cầm bánh bao cắn một nửa đưa cho anh ta.

Đoạn Thiên Nhai không chê, lại gần cắn một miệng lớn: “Ừm, ăn ngon thật đấy!”
“Bánh bao thím Chu làm đúng là rất ngon”
Phong Thiên Tuyết nhét phần còn lại vào trong miệng anh ta.

“Ngày mai mang thêm mấy cái nhé” Đoạn Thiên Nhai liếm môi, “Bánh bao ngon thể anh có thể ăn một lúc mười cái”
“Anh sẽ làm tôi rỗng ví mất”
Phong Thiên Tuyết cười lau miệng cho anh ta.

“Anh đã tự mình lái xe đưa đón rồi mà em còn chê anh ăn nhiều”
Đoạn Thiên Nhai rất hưởng thụ cảm giác thân thiết này, anh ta từng có rất nhiều bạn gái nhưng chưa từng giống như bây giờ, dù chỉ ngồi trên xe ăn bánh bao cùng một cô gái thôi mà đã cảm thấy như chuyện hạnh phúc nhất trên đời.


“Được được được, tôi mang cho anh mười cái”
Vốn dĩ Phong Thiên Tuyết lo anh ta không chấp nhận được trạng thái
cuộc sống hiện tại của cô, không ngờ anh ta lại sảng khoái như thế, xem ra cô lo xa rồi.

Quan sát thêm một hồi, nếu như biểu hiện của anh ta vẫn tốt như vậy thì có lẽ cô có thể cân nhắc dẫn anh ta đi gặp thím Chu và các bé con.

Dù sao các con cũng cần ba…
Đoạn Thiên Nhai lái xe rất nhanh, mười mấy phút đã đến con đường đối diện.

“Dừng ở chỗ đây đi, tôi không muốn để các đồng nghiệp trông thấy.

” Phong Thiên Tuyết rất cẩn thận.


“Được” Đoạn Thiên Nhai dừng xe ở ven đường, “Buổi chiều anh có việc, không tới đón em được, buổi tối gặp ở quán bar nhé!”
“Ừm.

” Phong Thiên Tuyết chuẩn bị xuống xe, anh ta đột nhiên giữ cô lại, mập mờ xích lại gần, “Goodbye kiss!”
Phong Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, căng thẳng nhắm mắt lại.

Đoạn Thiên Nhai nhếch khóe môi, từ từ xích lại gần, khi đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta sắp hôn lên trán cô thì đột nhiên một chiếc Rolls Royce đi lướt qua…
Anh ta cuống quít buồng Phong Thiên Tuyết ra, nói vẻ dí dỏm: “Cứ ghi nợ đã, buổi tối tính một thể!”
Phong Thiên Tuyết mở to mắt, ngượng ngùng liếc anh ta một cái rồi vội vàng xuống xe, chạy về phía tòa nhà công ty…