Thiên sứ tầng dưới

Chương 8



Sáng hôm sau, Lâm Cảnh tỉnh dậy phát hiện Nguyên Nhạc không biết đã lăn vào lòng anh ngủ từ lúc nào, còn ôm lấy anh nữa.

Lâm Cảnh không biết nên phản ứng thế nào, bối rối một lúc lâu mới tỉnh ngủ hoàn toàn, anh nhẹ nhàng bỏ tay Nguyên Nhạc ra, bò dậy đi rửa ráy.

Anh vừa đánh răng vừa tính toán, hôm nay là sinh nhật Nguyên Nhạc, phải chuẩn bị thế nào cho tốt mới được.

Bữa sáng Lâm Cảnh nấu mì, còn chiên hai quả trứng cho Nguyên Nhạc.

Nguyên Nhạc nghe thấy tiếng động cũng bò dậy, cậu chạy tới phòng bếp, Lâm Cảnh cười nói: “Nguyên Nhạc, sinh nhật vui vẻ!”

Nguyên Nhạc vui vẻ gật gù đắc ý, Lâm Cảnh bảo cậu mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.

Trong lúc ăn, Lâm Cảnh hỏi Nguyên Nhạc những lần sinh nhật trước kia thì làm gì.

Nguyên Nhạc suy nghĩ một chút nói: “Ăn mì, đi bái bái với mẹ, còn có bánh ngọt nữa!”

“Bái bái?” Lâm Cảnh nghĩ hẳn là đi chùa bái Phật, có lẽ vào sinh nhật Nguyên Nhạc mẹ cậu dẫn cậu đi cầu phúc. Lâm Cảnh đã có kế hoạch đại khái cho hành trình ngày hôm nay rồi.

Ăn sáng xong, Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc ra ngoài.

Vào lễ Quốc khánh khắp nơi đều là người, anh không muốn để Nguyên Nhạc chen chúc trên xe bus, đợi ở ven đường một lúc mới bắt được một chiếc taxi đi tới một miếu Quan Âm rất nổi tiếng ở thành phố Z, nghe nói hương khói nơi đó rất vượng, có không ít khách ngoại địa nghe danh mà tới, Lâm Cảnh đoán Nguyên Nhạc và mẹ cậu hẳn là tới đó thắp hương.

Đã lâu lắm không được ra ngoài, Nguyên Nhạc vô cùng hưng phấn, ở trong xe taxi cậu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Quả nhiên đến miếu Quan Âm trên núi rồi, Nguyên Nhạc sung sướng nói “Chính là chỗ này”.

Hôm nay trong miếu Quan Âm cũng không ít người, đây là lần đầu Lâm Cảnh tới đây, anh cũng không biết mình có tính là tin Phật hay không, khi còn bé những ngày lễ ngày Tết bà nội cũng sẽ mang anh đi bái thần.

Sau này lớn lên mặc dù không đi chùa miếu bái Phật, nhưng sâu trong nội tâm anh vẫn tin vào luật nhân quả.

Nguyên Nhạc thì quen đường quen nẻo mang Lâm Cảnh đi nhận hương đốt nhang, quỳ xuống bái lạy trước mỗi điện tượng thần, xem ra trước kia mẹ cậu thường xuyên mang cậu tới đây rồi.

Lâm Cảnh nhìn dáng vẻ thành kính của cậu, cũng nghiêm túc hẳn lên, anh không biết bản thân muốn cầu gì với thần linh cả, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Nguyên Nhạc, vậy thì cầu cho Nguyên Nhạc sẽ mãi vui vẻ hạnh phúc đi.

Cắm hương xong, Lâm Cảnh gửi ít tiền vào hòm công đức, sau đó dẫn Nguyên Nhạc xuống núi.

Ngọn núi này không cao, đường xuống cũng không quá dốc, nhưng bọn họ vẫn từ từ đi xuống.

Tiết trời mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rải xuống đường, trong rừng thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót, gió thổi liu diu, Lâm Cảnh cảm thấy trong lòng bình yên lạ thường.

Anh sợ Nguyên Nhạc xuống dốc đi không vững, nắm lấy tay cậu dắt đi, thuận miệng hỏi: “Nguyên Nhạc mới rồi cầu gì với Quan Âm Bồ Tát thế?”

Nguyên Nhạc vui vẻ nói: “Phù hộ cho mẹ, Nguyên Nhạc và cả anh trai luôn khỏe mạnh!”

Lâm Cảnh hơi sửng sốt, trong lòng cảm động nhất thời không biết nói gì.

Xuống núi rồi, Lâm Cảnh đón xe mang Nguyên Nhạc đi công viên thiếu nhi. Hai người họ chơi vòng quay ngựa gỗ, đĩa bay, vòng đu quay, xe đụng vv..vv giống như các bạn nhỏ khác.

Trước kia mẹ Nguyên Nhạc rất ít khi dẫn cậu tới công viên thiếu nhi, hôm nay cậu được chơi tận hứng, sung sướng vô cùng.

Thỉnh thoảng có một vài người lớn và mấy đứa trẻ con nhìn bọn họ, nhưng Lâm Cảnh cũng mặc kệ không thèm để ý.

Buổi trưa bọn họ ăn cơm trong một trung tâm thương mại gần đó.

Nguyên Nhạc chọn ăn ở KFC, ăn đến tay miệng đầy dầu mỡ, chờ cậu ăn xong, Lâm Cảnh lau sạch miệng và tay cho cậu rồi đưa cậu đi rửa tay. Ăn xong anh dẫn Nguyên Nhạc lên rạp chiếu phim trên tầng xem phim hoạt hình dịp Quốc khánh.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Nhạc đến rạp chiếu phim, cậu nhìn cái gì cũng rất mới lạ, hết ngó trái rồi lại ngó phải.

Phim sắp mở màn, Lâm Cảnh mang cậu đi vệ sinh trước, rồi mua hai ly đồ uống, anh sợ Nguyên Nhạc ăn nhiều nóng người nên chỉ mua một phần bỏng ngô, còn bảo nhân viên lấy ít bỏng thôi, nhân viên không kìm được mà nhìn anh mấy lần.

Đến khi tìm được chỗ ngồi yên ổn rồi, Nguyên Nhạc lần đầu nhìn thấy màn hình lớn như vậy, kinh ngạc há to mồm: “Oaa, lớn quá anh ơi!”

Sau đó mắt không chớp nhìn chăm chăm vào màn hình, yên lặng không ồn ào nữa. Chỉ khi những đứa nhỏ khác cười cậu cũng cười theo, đến đoạn xúc động, những đứa trẻ khác chẳng có mấy đứa khóc thì cậu đã chảy nước mắt rồi.

Lại nói đây cũng là lần đầu Lâm Cảnh đến rạp chiếu phim xem hoạt hình, ai mà ngờ cũng có lúc anh lại dẫn một cậu nhóc tới đây chứ, trong ánh sáng mông lung của rạp chiếu, Lâm Cảnh khẽ cười nghĩ: Đời người thật đúng là kỳ diệu.

Xem phim xong ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Cảnh mang Nguyên Nhạc đến cửa hàng bánh mỳ của Lý Đông Minh, đó là chuỗi cửa hàng sau khi tốt nghiệp Đại học Lý Đông Minh đã gây dựng sự nghiệp mà mở ra, tên là ‘Sơ Ngữ’, ngoài bánh mỳ cửa hàng cũng có bán vài món bánh ngọt, điểm tâm thủ công, trước mắt thì thành phố Z đã có bốn năm chi nhánh rồi.

Cửa hàng ở phố Tây là cơ sở chính, Lý Đông Minh cũng thường xuyên tới đó, hồi mới khai trương, lúc mọi thứ còn chưa ổn định, Lâm Cảnh cũng thường tới đó giúp đỡ, nhân viên lâu năm ở đó đều biết anh, anh vừa vào thì họ gọi một tiếng ‘Anh Lâm’.

Nhưng hôm nay Lý Đông Minh không có trong cửa hàng, ít ngày trước hắn đã đề cập với Lâm Cảnh rằng kỳ Quốc khánh muốn đi Châu Âu một chuyến với La Tinh Tinh, giờ có lẽ hai người họ vẫn còn đang ở trên máy bay.

Lâm Cảnh chào hỏi nhóm nhân viên xong thì để Nguyên Nhạc chọn bánh ngọt, Nguyên Nhạc nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn hết bánh trong tiệm một lượt, dường như cái nào cậu cũng thích vậy, cuối cùng cậu chọn một cái bánh màu xanh dương có hình Doraemon.

Mua bánh xong, Lâm Cảnh đi về chuẩn bị cơm tối.

Hôm nay Lâm Cảnh thi triển tài nghệ, tài nấu nướng của anh thật ra không tệ chút nào, tối nay anh xào thêm vài món ăn, đều là những món bình thường anh thấy Nguyên Nhạc khá là thích, vì còn có cả bánh ngọt, Lâm Cảnh cố ý làm ít đồ ăn đi, còn có cảm hứng trang trí cho đĩa thức ăn.

Nguyên Nhạc đứng một bên, hai mắt mở to hết nhìn đĩa đồ ăn này lại nhìn sang đĩa đồ ăn khác, cậu cảm thấy anh trai siêu quá, thức ăn nhìn đẹp lắm ấy.

Nguyên Nhạc ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn, chờ Lâm Cảnh bê đĩa đồ ăn cuối cùng ra. Rốt cục cậu cũng được ăn những đĩa đồ ăn xinh đẹp này rồi, nhưng mà không biết nên ăn cái nào trước đây.

Lâm Cảnh nhìn cậu đắn đo, cười gắp cho cậu một cái cánh gà, dặn: “Nguyên Nhạc, ăn mỗi đĩa một chút, nhưng không được ăn quá nó, chút nữa chúng ta còn phải ăn bánh ngọt nữa”.

Nguyên Nhạc gật đầu, nhưng đến khi ăn cậu quên luôn lời dặn của Lâm Cảnh, khiến anh cứ phải để ý không cho cậu ăn nữa thì cậu mới ngừng lại.

Dọn dẹp phòng bếp xong, Lâm Cảnh cầm hai hộp quà được bọc rất đẹp ra đưa cho Nguyên Nhạc, đây là quà sinh nhật hai ngày trước anh đã chuẩn bị cho cậu.

Hôm đó cũng là lần đầu tiên anh đến cửa hàng đồ chơi, đồ chơi bây giờ rực rỡ đa dạng đủ loại mẫu mã. Anh đi vòng một vòng cũng không biết Nguyên Nhạc thích loại nào. Cuối cùng tự theo suy đoán của mình, anh chọn một bộ đồ chơi xếp gỗ và một chiếc xe đồ chơi chở hàng nhỏ có thể điều khiển từ xa.

Nguyên Nhạc sung sướng ôm hai hộp quà lật tới lật lui không biết mở thế nào, Lâm Cảnh bóc một chỗ ra giúp cậu rồi để cậu tự mở nốt hộp quà.

“Cám ơn anh”, đây là câu Nguyên Nhạc nói nhiều nhất trong ngày hôm nay.

Nguyên Nhạc rất thích hai món quà này, Lâm Cảnh dạy cậu cách điều khiển xe đồ chơi, Nguyên Nhạc hưng phấn chạy tới chạy lui trong phòng khách.

Lâm Cảnh chơi với cậu một lúc, đứng dậy đi vào phòng bếp, mở hộp bánh sinh nhật trên bàn ăn ra rồi đốt nến lên. Anh đi ra thấy Nguyên Nhạc đang nghiêm túc xếp gỗ, thừa dịp cậu không chú ý, tắt đèn phòng khách đi, trong phòng bỗng chốc tối om.

Nguyên Nhạc hơi giật mình sợ hãi, nhìn xung quanh: “Anh ơi”.

Lúc này Lâm Cảnh đi tới cầm lấy tay cậu: “Đừng sợ”.

Nguyên Nhạc tức thì không sợ nữa.

Lâm Cảnh dắt cậu đi men theo ánh nến loáng thoáng trong phòng bếp.

Nguyên Nhạc nhìn thấy bánh ngọt được cắm nến bên trên: “Oaa, đẹp quá”

Lâm Cảnh hát bài hát sinh nhật với cậu, rồi để cậu cầu nguyện.

Trong ánh nến chập chờn, Nguyên Nhạc nhắm chặt hai mắt, mười ngón tay giao nhau để trước ngực, khuôn mặt thanh tú mang theo ý cười, lông mi dài hơi lay động.

Lâm Cảnh lẳng lặng nhìn Nguyên Nhạc, lần này anh không hỏi cậu ước gì nữa.

Lúc Nguyên Nhạc thổi nến, hai má phồng lên, môi chu ra, có vẻ như đang dùng sức lắm nhưng lại chẳng thổi ra gió, Lâm Cảnh bị cậu chọc cười, không nhịn được giơ ngón trỏ chọc chọc cái má đáng yêu kia, cuối cùng anh phải giúp đỡ cùng thổi tắt nến.

Cơm tối lúc nãy Nguyên Nhạc ăn cũng khá nhiều, Lâm Cảnh sợ cậu quá no, không dám cho ăn nhiều bánh ngọt, anh chỉ cắt hai miếng nhỏ, chỗ còn lại cất vào tủ lạnh.

Bánh ngọt nhà Lý Đông Minh không tệ chút nào, ngay cả người không thích ăn ngọt như Lâm Cảnh cũng cảm thấy ăn rất ngon. Nguyên Nhạc còn thích tới nỗi liếm sạch đĩa, mắt trông mong nhìn Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh suýt nữa bị đánh bại bởi ánh mắt của cậu, thiếu chút nữa mềm lòng cắt cho cậu một miếng bánh khác, cuối cùng vẫn dằn lòng được: “Nhạc Nhạc, trong tủ lạnh vẫn còn, nhưng hôm nay không được ăn nữa, mai chúng ta ăn sau nhé.”

Anh không phát hiện ra cách anh gọi Nguyên Nhạc đã thay đổi rồi.

Ngày hôm nay Nguyên Nhạc cứ như nằm mơ vậy, nhưng dường như trong mơ lại chưa từng vui được như vậy, cho tới bây giờ cậu chưa được trải qua ngày sinh nhật nào phong phú đầy màu sắc như thế này.

Cậu thậm chí không nỡ đi ngủ, ở trên giường còn ôm chặt lấy Lâm Cảnh không buông.

Lâm Cảnh vừa bó tay vừa buồn cười, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh dụng tâm mừng sinh nhật của người khác như vậy, còn cảm thấy rất là mới lạ, giờ nhìn Nguyên Nhạc vui vẻ như thế, anh rất có cảm giác thành tựu.

Cuối cùng bởi vì chơi cả một ngày, Nguyên Nhạc thật sự mệt rồi, không nhịn được mang theo nụ cười chìm vào mộng đẹp.