Thiên La

Chương 117: Bái sư



Bên trên kháng đài vinh dự, toàn bộ trưởng lão, chấp sự Đan cung đều có mặt, lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía Lâm Phong, trong số tất cả nội môn đệ tử thì biểu hiện của hắn là tốt nhất.

Một vị trưởng lão gật đầu.

- Trình độ không tệ có thể tiến vào đệ tử chân truyền.

Lão đầu bên cạnh thở dài.

- Đáng tiết hỏa linh thể lại hỗn tạp nếu không có thể bồi dưỡng.

- Lý lão đầu ta nghe nói lão có một gốc hỏa vân chi đúng không?

- Nói nhảm, lão phu sao có được thứ đó.

Hỏa vân chi là thiên địa kì dược có thể cải thiện hỏa linh thể nhưng tác dụng vô cùng hạn chế.

Bên trong cấm trận chỉ có một số đệ tử bắt đầu luyện đan, phần lớn vẫn đang tranh giành linh dược, hỏa quang ngập trời, nhìn từ xa chẳng khác gì một chảo lửa rực cháy.

Nữa giờ sao Vương Lăng là người đầu tiên khai lò, lục đan thượng phẩm lần lượt bay vào bình ngọc, kế tiếp là Tuệ Vân cũng luyện thành lục đan chỉ là không đồng nhất, ngũ đan thượng phẩm và nhất đan trung phẩm, nàng liếc nhìn bình đan dược của Vương Lăng ánh mắt ẩn hiện vài tia thất vọng.

Sao khi hai người đầu tiên khai lò thì liên tục những viên đan dược từ bên trong đan đỉnh bay ra, người thứ năm thành đan chính là Phong Viêm.

Gian thương vừa thu đan vẻ mặt liền đắt ý, ngũ đan thượng phẩm trừ khi có thêm năm tên khốn nào đó luyện thành lục đan nếu không hắn chắc chắn đứng trong top 10, theo nguồn tin đáng tin cậy thì bên trong thánh cung chỉ có 2 tên luyện được lục đan.

Một lúc sao Lâm Phong thành đan, năm viên thượng phẩm đan dược được hắn cẩn thận thu vào bình ngọc, nhiêu đây cũng bán được cả ngàn khối trung phẩm linh thạch chứ ít đâu.

Lâm Phong vừa thu xong đan dược thì nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của gian thương, tuy hắn luyện chế thành công ngũ đan thượng phẩm nhưng lại đứng thứ 15, theo quy tắc vẫn bị loại vì có thời gian lâu hơn.

- Nhìn lão tử thể hiện mà học hỏi.

Đan đỉnh vừa rơi xuống, Lâm Phong thò tay vào trong lấy ra thêm một viên đan dược màu đen, là một viên phế đan chính hiệu.

- Đậu xanh.

Không chỉ Phong Viêm mà tên thanh niên thứ 10 cũng khóc không thành tiếng, hắn còn đang định tổ chức ăn mừng bên trong Thực Vi Hiên vậy mà lại có một tên trời ơi luyện thành lục đan.

Bên trên kháng đài đám đệ tử cũng ngơ ngác, từ bao giờ mà có một tên nội môn đệ tử trâu bò như vậy, đánh bại cả đám đệ tử chân truyền.

Theo quy tắc thì Lâm Phong chắc chắn xếp thứ 3, trừ khi có tên nào đó lại luyện thành lục đan và viên đan dược cuối cùng không phải phế đan.

- Tên đó là ai vậy? — QUẢNG CÁO —

- Ta biết rồi hắn chính là Lâm Phong, mấy ngày trước ta thấy hắn đi cùng gian thương.

- Ta còn nhìn thấy hắn thường xuyên ra vào chỗ của Phi Dao.

- Có khi nào hắn là người của Lãnh gia không ?

Thanh niên bên cạnh nhìn thanh niên vừa phát ngôn như nhìn một tên ngốc.

- Ngươi không nghe nói hắn họ Lâm sao ?

- Tên đó có thể là đạo lữ của Lãnh Phi Dao.

- Về uống thuốc đi.

Cả cái thánh cung ai cũng biết tỷ muội Lãnh gia là đối tượng đượng thánh nữ để ý, nam nhân dám đánh chủ ý vào hai đóa hoa này thì không tàn cũng phế.

Một giờ sao Đan cung tranh tài chính thức kết thúc, 10 cái tên bước vào vòng cuối cùng đã xuất hiện, hạng nhất vẫn là Vương Lăng, tiếp theo là Lý Tuệ Vân, Lâm Phong, hạng 6 Phong Viêm, Lãnh Phi Dao xếp hạng thứ 18.

- Oa… tiểu Phong tử không ngờ đệ lại ẩn giấu sâu như vậy nha.

Cấm trận vừa được phá Lãnh Phi Dao liền chạy tới chỗ Lâm Phong vỗ vai hắn cười nói.

- Chúng ta đến Thực Vi Hiên ăn mừng có được không ?

- Được, mọi người muốn ăn gì đệ và Phong Viêm sư huynh sẽ bao hết.

Phong Viêm đứng bên cạnh gật đầu, có Tuệ Vân ở đây hắn không thể keo được, dù sao cũng là hai người trả linh thạch.

Tuệ Vân mỉm cười.

- Lâm sư đệ vẫn chưa đi được.

- Tại sao ?

Lâm Phong còn chưa hiểu chuyện gì thì nhìn thấy một đám lão đầu bay tới, trong đầu liền hiểu ra vấn đề.

- Tiểu tử ngươi khá lắm.

Một vị trưởng lão tán thưởng nhìn Lâm Phong, trong số đệ tử của lão thì chỉ có Vương Lăng là hơn được Lâm Phong.

- Có muốn làm đệ tử của lão phu không ? — QUẢNG CÁO —

- Đường lão đầu chơi vậy ai chơi với lão.

Lão đầu bên cạnh lên tiếng ngăn lại.

- Tiểu tử ngươi đừng nghe lão Đường dụ dỗ, lão đã có Vương Lăng rồi, ngươi về đó sẽ không được ưu tiên đâu.

- Lão phu rất công tâm, tiểu tử ngươi không cần lo.

- Lão có Vương Lăng rồi còn muốn giành với bọn ta sao, có tin lão phu đến gặp thánh chủ tố cáo lão không ?

- Đi thì đi, lão phu chưa ngán ai bao giờ.

Lâm Phong luyện thành công năm viên đan dược theo quy tắc có thể tấn cấp thành đệ tử chân truyền, Đan cung vốn ít đệ tử nên mấy lão đầu tìm mãi cũng không thấy truyền nhân nào vừa ý, giờ gặp được một tên luyện thành lục đan tất nhiên phải giành lấy.

- Các vị tiền bối, ý tốt của các vị tiểu bối xin ghi nhận chỉ là tiểu bối đã sớm muốn bái làm môn hạ của nhị trưởng lão, xin các vị tiền bối thành toàn.

- Cái gì, tiểu tử ngươi có biết bà lão đó là người thế nào không ?

- Tiểu tử ngươi có phải chưa có đạo lữ đúng không, hài da… ngươi không biết nữ nhân nóng lạnh thất thường sao ?

- Tiểu tử ngươi đúng là khờ dại, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.

Lưu Vũ Đồng đang vui vì tự nhiên thu được một tên đệ tử tốt sao khi nghe mấy lão đầu nói xong thì vẻ mặt u ám đáng sợ.

- Các ngươi có tin đêm nay lão nương sẽ đến tìm đạo lữ của các ngươi tâm sự không ?

Đường Nghiêm vội trở mặt.

- Tiểu tử một khi bái sư phải biết tôn sư trọng đạo, lão phu đi trước.

Mấy lão đầu bên cạnh cũng lủi thủi đi theo.

- Tiểu tử đừng phụ lòng Lưu trưởng lão, phải nổ lực tu luyện.

- Đúng vậy, cố gắn học hỏi Tuệ Vân nha đầu.

-…

Lưu Vũ Đồng nhìn đám lão đầu đi hết thì nhìn qua Lâm Phong.

- Không ngờ lão nương lại có duyên với tiểu tử ngươi. — QUẢNG CÁO —

Khi Lâm Phong đi cửa sau vào thánh cung thì người giữ ải chính là Lưu Vũ Đồng, không ngờ hôm nay hắn lại trở thành đệ tử của nàng.

- Đệ tử Lâm Phong tham kiến sư phụ.

- Đứng lên đi.

Lưu Vũ Đồng nhìn Tuệ Vân bên cạnh.

- Giúp ta chiếu cố tiểu tử này, ngày mai đưa hắn đến chỗ của ta.

- Đệ tử tuân lệnh.

Trong số đệ tử của Lưu Vũ Đồng thì Tuệ Vân có thể xem là đại sư tỷ, ngoại trừ những vấn đề đặt thù do đích thân trưởng lão giải quyết thì những thứ còn lại phần lớn đều do nàng thay mặt sư phụ làm.

Lãnh Phi Dao nhìn sư phụ rời đi liền hưng phấn vỗ tay.

- Tiểu Phong tử bây giờ ta đã thật sự trở thành sư tỷ của đệ, mau gọi một tiếng sư tỷ nghe chơi.

- Phi Dao sư tỷ.

- Ngoan lắm.

Lâm Phong và mọi người đến chỗ đặt cược lấy linh thạch và điểm cống hiến thắng được sao đó hướng Thực Vi Hiên rời đi.

Khi nhìn thấy Lâm Phong ném ra 13 tấm thẻ cược cả đám đệ tử xung quanh đều bị dọa cho hết hồn, tỷ lệ 1 ăn 5 chỉ riêng điểm cống hiến đã thu về 500 vạn tương đương với 5 vạn trung phẩm linh thạch cộng với số linh thạch thắng được thì lần này hắn thu về đúng 20 vạn trung phẩm linh thạch.

- Oa… nhiều linh thạch như vậy sao ?

Lãnh Phi Dao dùng đôi mắt lấp lánh nhìn tiểu sư đệ, nếu lúc đó nàng nghe lời Lâm Phong mang toàn bộ linh thạch ném vào không chừng bây giờ đã có cả núi linh thạch.

Phong Viêm đứng bên cạnh cẩn thận quan sát tên sư đệ này, tên này đúng là biết làm ăn chỉ chơi một ván đã bằng hắn làm cả năm.