Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 28: Một chút ánh sáng ( hạ)






Sau một ngày luyện tập, La Mông trở về căn phòng của mình.

Sau khi về phòng, hắn đột nhiên nghĩ ra liền lấy bộ sách mà đạo tặc để lại ra xem. Từ khi có được mấy thứ này, đúng thật là hắn cũng chưa bao giờ xem kỹ.

Vừa thấy lập tức La Mông như nhặt được báu vật, liên tục thầm mắng bản thân không xem sớm hơn. Hóa ra, do đặc tính nghề nghiệp của mình cho nên cơ bản thiên hướng tu luyện của đạo tặc đều chuyên về sự quỷ dị và ám sát. Bọn chúng chú ý chính là sử dụng tốc độ và từ một góc độ bất ngờ để đánh lén.

Còn thứ mà La Mông luyện từ trước đến nay lại là Kiếm thuật chân chính, chủ yếu tập trung vào sự ổn định. Đối với một người thế cô như La Mông mà nói thì luyện công phu của đạo tặc có thể nói là thích hợp nhất vào lúc này.

Đầu tiên, La Mông lật xem bộ sách ám sát. Bên trong không chỉ có riêng kiếm thuật ám sát, còn có dao găm, đao thậm chí còn giới thiệu trong tình huống tay không để khống chế được kẻ địch.

Xem đến đây, mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian dài nhưng La Mông vẫn thầm kêu may mắn. Từ những nội dung trong quyển sách, hắn thấy nếu một mình đối phó với mấy người thường thật dễ như đi ăn sáng. Lúc trước, bản thân hắn và Pháp Phí xử lý bốn tên đạo tặc có thể nói là do chúng đen đủi gặp phải hắn tới từ một thế giới khác nên có trong tay thứ vũ khí như thế.

Mà cũng có thể nói là đám La Mông thực sự may mắn còn đám đạo tặc thì đen đủi.

Sau khi mở quyển sách, La Mông bắt đầu suy nghĩ. Những kỹ xạo của đạo tặc này có thể học tập. Mặc dù bộ sách rất đơn giản nhưng hoàn toàn có cơ sở.

Đã nghĩ là làm. Đây là cách làm người của La Mông. Do học tập thần thuật của Đức Lỗ Y nên trí nhớ của hắn lúc này tăng lên rất nhiều, nhất là đối với thực vật xung quanh cả năm giác quan đều hết sức linh mẫn.


Vì thế trong giai đoạn tiếp theo, mỗi ngày La Mông đều ở trong quân doanh rèn luyện đồng thời vụng trộm luyện tập vũ kỹ của đạo tặc. Vốn hắn định gọi Pháp Phí luyện cùng nhưng do gần đây nhà Pháp Phí có một số việc bận rộn nên đành phải trốn để luyện tập một mình.

Mà mấy quyển sách ghi lại các chủng loại độc vật và các phương pháp điều chế khiến cho La Mông hứng thú.

Mặc dù ở trong thần điện hắn biết được cách gieo trồng rất nhiều loại thực vật nhưng chủng loại của chúng cũng chỉ để trị liệu.

Còn để tạo ra được độc dược và bản thân sở hữu một số thực vật kịch độc thì chẳng riêng thần điện không có mà ngay cả thư viện thần điện cũng không có một quyển nào ghi lại.

Có điều, do La Mông tới từ thế giới khác nên đối với cách chế tạo và sử dụng độc vật cũng chẳng có gì băn khoăn.

Trong suy nghĩ của hắn thì có dùng một chút độc vật, hay nhận biết chúng cũng để giúp cho trong tương lai không có người nào mưu hại được mình.

Đi tới một khoảng đất trống ở một chỗ rất xa trong rừng rậm, hắn lấy một cái rương nhỏ ra khỏi không gian. Vừa mở ra, hắn thấy cái rương nhỏ được chia thành năm tầng. Mỗi tầng được ngăn ra thành rất nhiều ô. Mà mỗi một ô lại có một số hạt giống với đủ loại hình dáng và màu sắc khiến cho La Mông hoa mắt.

La Mông dựa theo những nội dung giới thiệu về các loại độc vật đã xem rồi quan sát. Cuối cùng, hắn xác định số mầm mống này chính là nhưng loại độc vật được ghi chép trong đó.

- Không ngờ được đạo tặc cũng biết tới các loại dược thảo. - La Mông lắc đầu, rồi đóng rương lại. Hiện tại không gian vẫn chưa rộng ra, chưa thăng cấp nên không thể nhận thêm được hạt giống mới. Vì vậy mà hắn đành phải đặt trong rương.

Cứ như vậy, ngày nào hắn cũng liên tục tu luyện, luyện tập vũ kỹ khiến cho cuộc sống tưởng chừng đơn giản nhưng lại hết sức phong phú. Còn thân thể của Ni Khắc thì từ từ hồi phục. Mặc dù vẫn có một số di chứng nhưng ít nhất cũng trông giống như người bình thường.

Tới một ngày, trấn Lý Tạp đón chào trận mưa tuyết đầu tiên. Nhưng theo những bông tuyết cũng là đội buôn của Ba Ân Nhĩ.

Mỗi một tháng, Ba Ân Nhĩ đều tới trấn, đó là cơ hội cho La Mông. Hắn chuẩn bị đi theo đội buôn vào thành để kiếm được đủ tiền.

Tuyết bay đầy trời khiến cho người dân trong trấn buồn chán. Tuy nhiên bọn nhỏ thì lại cười ha ha, đuổi nhau trên đường.

Nhà trọ Mặc Đặc cũng bởi do trời tuyết rơi mà việc làm ăn cũng tốt lên.

Rất nhiều người tới đây ngồi vây quanh với nhau, uống rượu hâm nóng sau đó nhìn ra khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ rồi cảm thán rằng năm sau nhất định sẽ là một năm thu hoạch.

Còn trong một căn phòng trên lầu hai, Ba Ân Nhĩ uống rượu xong với La Mông liền đứng dậy.

Nhân vì tuyết rơi nên hôm nay hắn không vào rừng luyện tập. Sau khi ăn uống xong, hắn đứng bên cửa sổ mà ngẩn người.

Đây có thể nói là lần đầu tiên khi hắn tới thế giới này được nhìn thấy tuyết.

Lúc còn ở thế giới kia, do hắn sinh ra và lớn lên ở phía Nam cho nên rất ít khi được nhìn thấy tuyết. Sau đó quá trình công tác lại thường xuyên tới các nơi có thực vật tươi tốt, khí hậu ấm áp cho nên lớn như thế mà vẫn chưa được nhìn thấy tuyết rơi. Thậm chí có thể nói rằng từ khi hắn chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên.

La Mông xem xét cẩn thận tuyết bên ngoài. Thậm chí, cuối cùng hắn còn đứng lên thò tay ra ngoài.


Một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống tay hắn. Hắn giơ lên trước mặt, quan sát một cách cẩn thận rồi cười ha hả khi thấy bông tuyết từ từ tan ra trong lòng bàn tay.

Một lần nữa ngồi xuống, La Mông lại cảm thấy buồn chán liền chuyển sự chú ý vào trong không gian.

Mặc dù bên ngoài là mùa đông nhưng trong sừng Thần Nông lại không hề chịu sự ảnh hưởng.

Trên bầu trời, ánh sáng vàng rực rỡ vẫn phủ xuống vạn vật. Không khí tràn ngập một mùi hương trong lành.

Khắp cả không trung được bao phủ bởi thứ ánh sáng đẹp đẽ. Dòng suối chảy xiết mang tới cảm giác mát lạnh. Nước suối trong suốt nhìn thấy tận đáy, có vài con cá bơi lội trong đó.

Cho tới nay đã được một tháng. Ngày đó, gieo giống cỏ Lam, do không có sâu bệnh và sự ảnh hưởng của thời tiết nên chúng phát triển rất nhanh. Trên lớp cỏ, có một làn sương mỏng mang theo bầu không khí trong lành. Đây là do sau khi không gian thăng cấp có được hiệu ứng đặc biệt.

Gieo trồng cỏ Lam, nếu qua tiếp hai tháng thì có thể thu hoạch được một đám. Dựa theo năng suất một mẫu được ba trăm cân cỏ khổ thì ở đây cũng phải gần tới một mẫu. Mà nên nhớ rằng, giá thị trưởng là một đồng bạc một cân.

Trong không gian, phong cảnh giống như một bức tranh. Nhìn lên cao có thể thấy con số trong không gian đã đạt tới dấu hiệu hai nghìn.

Tình hình tốt của không gian Thần Nông khiến cho tâm trạng của La Mông lập tức tốt hơn. Có thẻ nói, phần lớn Đức Lỗ Y cấp thấp phải dựa vào rừng rậm mà nói thì đây là thời điểm tu hành chậm nhất. Nhưng La Mông vì có được không gian của sừng Thần Nông nên hoàn toàn ngược lại.

La Mông đắc ý cười. Đúng lúc này, bên dưới có người gọi to:

- La Mông!

- Ai đấy? Tới đây! - La Mông vội vàng trả lời.

La Mông đi xuống tầng dưới của nhà trọ. Trong nhà trọ lúc này có rất nhiều kẻ mạo hiểm. Còn gã đội trưởng đội dong binh - Hải Ngõa Duy vốn rất quen thuộc thì lại đang đón tiếp một kẻ mạo hiểm tương đối xa lạ.

Gần đây tại sao lại càng lúc càng có nhiều kẻ mạo hiểm đi vào trong trấn? Chẳng lẽ rừng Kinh Cức lại có bảo tàng hay sao?

- Bá Khắc! Đây là La Mông là một Đức Lỗ Y. Mỗi lần trị liệu mất năm đồng bạc, so với Thần điện thì giá hời một nửa. - Trong trấn, mặc dù quan thuế Ba Tạp Ti công khai thể hiện thái độ khiến cho rất nhiều người dân không muốn gặp rắc rối nên bất hòa với La Mông. Nhưng đối với người mạo hiểm mà nói thì điều đó cũng bớt đi nhiều.

Hải Ngõa Duy vừa thấy hắn xuống lầu liền gọi to.

- A! Ngươi có phải là Đức Lỗ Y hay không? - Ba Khắc khoảng chừng ba mươi tuổi, có ánh mắt sắc bén.

- Thì sao? Trị liệu một lần là biết ngay thôi. - La Mông mỉm cười, liếc mắt thì thấy ba kẻ mạo hiểm đều bị thương.

- Hắc! La Mông rất được, trị liệu vết thương rất tốt. - Hải Ngõa Duy nói một cách khoa trương.

La Mông hởi đỏ mặt. Hắn để cho cả ba người cùng cởi quần áo, rồi lại gọi cho bọn họ một ly rượu mạnh.


Hải Ngõa Duy cười rồi lấy rượu mạnh rửa miệng vết thương khiến cho cả ba run rẩy.

Ba Khắc liếc nhìn rồi hỏi:

- Làm cái gì vậy?

- Ha ha! Ta không biết. Nhưng La Mông cho rằng làm như vậy sẽ có lợi cho sự hồi phục. - Hải Ngõa Duy dùng giọng điệu trêu chọc nói:

- Có trời mới biết có phải là làm cho nhà trọ làm ăn tốt hơn hay không. Ha ha.

- Đây là để tiêu độc do miệng vết thương có thể dính phải. Dùng rượu mạnh xử lý rất tốt. - La Mông mỉm cười đáp lại. Sau khi tiêu độc xong, hắn lại thoa một lớp thuốc mỡ. Thoa xong, La Mông mới vươn tay, trên bàn tay hắn chợt xuất hiện một lớp ánh sáng màu lục.

Ánh sáng màu lục trong nháy mắt ổn định rồi từ vị trí lớp thuốc một lớp da thịt nhanh chóng xuất hiện, bao phủ miệng vết thương. La Mông nói:

- Được rồi! Không được uống rượu. Nghỉ ngơi ba ngày sẽ lành.

Người nọ kiểm tra xong, hoạt động vài cái rồi cười với La Mông:

- Đúng là rất tốt.

Thần thuật hay là pháp thuật tự nhiên của Đức Lỗ Y đều có thể thúc giục tế bào nhanh chóng sinh sôi. Sau khi tiêu độc, lấy thuốc mỡ làm chính mà đóng vảy.

Sau khi chữa xong cho ba người, La Mông nhận lấy mười lăm đồng bạc rồi lấy năm đồng giao cho chủ điếm. Mặc Đặc sẽ giúp hắn nộp cho quan thuế vụ.

Quan thuế vụ Ba Tạp Ti có thể mua bán trâu rừng nhưng không thể cấm Đức Lỗ Y thi triển pháp thuật. Mà khi số lượng kẻ mạo hiểm tăng lên, chuyện bị thương cũng nhiều hơn. Hai vị mục sư của thần điện, mỗi ngày chỉ có thể trị liệu được ba, bốn người, không thể đáp ứng nổi nhu càu. Vì vậy La Mông làm chuyện này cũng đáp ứng nhu cầu của kẻ mạo hiểm. Mà quan thuế vụ Ba Tạp Ti cũng không dám mạo hiểm đắc tội với những người mạo hiểm, chỉ biết lấy tiền thật nặng, thu lấy một phần ba.

Tất nhiên, mỗi ngày La Mông cũng chỉ trị được ba lần. Nhìn chút tiền trong tay, La Mông hơi nheo mắt. Chuyện này sớm hay muộn thì cũng phải giải quyết.

- Làm tốt lắm! La Mông! Nếu ngươi muốn tới thành. Cho dù Ba Ân Nhĩ không đưa ngươi theo, ta cũng đưa ngươi đi. - Hải Duy Ngõa nhìn tình hình rồi nở nụ cười. Sau khi cân nhắc lợi hại, gã cảm thấy đắc tội với quan thuế vụ Ba Tạp Ti là chuyện đáng giá.

La Mông mỉm cười rồi gật đầu. Đây chính là ích lợi khi có thực lực.