Thiên Hạ

Chương 504: Dủng sỉ trở về









Phủ đệ của A Lan ở đường chính của A Hoãn thành, là một tòa kiến trúc màu trắng to lớn có khí thế, Châu Bí và chín người đồng bọn chính là trốn trong một gian phòng nhỏ ở nóc nhà, thông qua lỗ quan sát trên tưởng của chiếc phòng nhỏ, có thể từ trên xuống dưới mà nhìn rõ tình hình trên đường chính.



Lúc này, tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần, chỉ thấy vô số binh sĩ Thổ Phồn ở hai bên con phố chạy lại, chỉ cần có người dám mở cửa dòm ngó, bèn một kiếm chém tới.



“Hiệu úy nhìn mau! Đó chính là tán phổ Thổ Phồn.” Một chiến hữu thấp giọng kinh hô.



Châu Bí đã nhìn thấy đài gỗ lớn của tán phổ Thổ Phồn, binh sĩ Thổ Phồn đông nghịt vây chặt xung quanh đài gỗ lớn, trên đài gỗ, một nam tử thiếu niên chắp tay ra sau đầu đội mũ nhọn màu trắng, thân choàng áo khoác đang đứng đó, hắn đang hiếu kỳ quan sát tòa thành thị lớn nhất Thổ Hỏa La này, bên cạnh hắn đứng đầy thị vệ, tay cầm đôn bài, cảnh giác nhìn ngóng bốn bề.



Lúc này, Châu Bí đã tính qua cự ly của hắn và tán phổ Thổ Phồn, vượt quá bảy mươi bước, nhưng chưa đến tám mươi bước, nếu dùng nỏ tiền, có thể một tên xuyên đầu, đôn bài của thị vệ Thổ Phồn tuy là từ phía dưới nghiêm ngặt sát sao bảo vệ lấy hắn, nhưng bên trên lại để lộ ra một sơ hở, nhà nhỏ mà bọn họ đang núp, nằm ở chỗ cao nhất của đường lớn, từ trên cao nhìn xuống dưới, có thể hoàn toàn không có chút trở ngại nào mà nhìn rõ phần đầu của tán phổ Thổ Phồn.



Châu Bí chậm rãi từ cạnh tưởng nhấc cường nỏ lên, cây quân nỏ này là bọn họ cất giấu trong đỉnh lưng bướu nhô lên của một con lạc đà, mà đã tránh khỏi kiểm soát của quân Thổ Phồn, Châu Bí đã kéo dây cung ra, một ham muốn mãnh liệt bay lên trong lòng hắn, hắn lấy ra một nỏ tiễn kịch độc đặc trưng của xích hầu bỏ vào trong đầu mũi tên, từng chút một đem cường nỏ đặt vào trong lỗ quan sát, nhắm chuẩn vào phần đầu của tán phổ Thổ Phồn.



Lúc này, các đồng bọn bên cạnh hắn đều lặng lẽ nhìn vào hiệu úy của bọn họ, bọn họ đều biết rằng, một phát tên này bắn ra, bắt kể là thành công hay không, tính mạng của bọn họ đều khó mà bảo toàn, nhưng bọn họ chịu dùng sinh mạng để đổi lấy cơ hội ngàn năm một thuờnày, huấn ưng thủ Vương Diệc Thanh bỏ lên tưởng, trên thư đã viết ra câu ‘Tán phổ Thổ Phồn đã bị xích hầu quân Đường bắn chết



5



, đựng vào trong ống thư màu đỏ.



Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lông chim trên vai của hùng ưng, đem ống thư cộng trên chân ung, hắn đang chờ đợi, chờ đợi kết quả cuối cùng.



Lúc này, Châu Bí quay đầu nhìn về phía bọn họ, tất cả mọi người đều lặng lẽ gật đầu, bọn họ từ trong thắt lưng chậm rãi rút ra trường đao.




Trong mắt của Châu Bí đã thoáng qua một nét kiên nghị, thích sát cũng là một trong những thiên chức của xích hầu, vì điều này, bọn họ không tiếc dùng sinh mạng để trả giá đánh đổi.



Đầu hắn quay về trên đường lớn, mắt từ từ híp lại, chỉ nghe thấy ‘rắc!’ một tiếng vang khẽ của huyền đao, ẩn ẩn nghe thấy bên ngoài một tiếng thảm kêu, tiếp theo đó trên phố trở nên rối loạn, tiếng gầm rống giận dữ, tiếng la thét, khắp nơi trở nên rối loạn vô cùng.



Lúc này, Châu Bí từ từ quay đầu, mỉm cười gật đầu với mọi người, Vương Diệc Thanh rảo bước xông ra khỏi nhà nhỏ, ném hùng ưng của hắn lên cao, hùng ung vỗ cánh bay cao, hắn cả mặt đẫm lệ, dùng hết sức lực toàn thân la to: “Đi đi! Đi nói với bọn họ, bọn ta đã lập được công lao gì.”



Giải Tô quốc Thổ Hỏa La, cũng chính là thủ đô Dushanbe của Tajikistan ngày nay, Đây cũng chính là lành thổ Thổ Hỏa La duy nhất mà trước mắt quân Đường đã chiếm lĩnh, nó cũng giống như thềm cửa cắm sâu giữa lãnh thổ Thổ Hỏa La, Trước mắt, quân Đường cho tập kết mười hai vạn đại quân tại đây, ngoài ra tại Cự Mật và Thức Nặc quân Đường lại cho bố trí thêm ba vạn quân, Đại quân Đại Đường đã tụ tập, xem ra đại chiến đã không còn xa.



Chiều ngày hôm đó, ngoài thành Dali Bohe, một đội xích hầu kỵ binh quân Đường phóng như bay đến, Họ vừa phóng đến thành môn bèn rút ngân bài thông hành ra lớn tiếng nói: “Quân tình khẩn cấp, xin bẩm báo lại đại tướng quân!”



Binh sĩ gác thành cũng chẳng ngăn chặn mặc cho họ đi vào, Xích hầu quân Đường đi thẳng một mạch, mãi đến trước quân nha thì mới xuống ngựa nói với mấy thân binh: “Xin bẩm báo đại tướng quân, quân tình khẩn cắp của Thổ Hỏa La.”



Thân binh không dám chậm trễ, lập tức đi bẩm báo, một lát sau hai tên thân binh đi ra nói: “Đại tướng quân mời ngươi đi vào!”



Đội chính xích hầu vội đi theo hai tên thân binh đi vào quân nha, sau khi qua kiểm tra nghiêm ngặt trước cửa hắn lập tức đi vào hành quân phòng, Trong phòng có một chiếc sa bàn Thổ Hỏa La khổng lồ, xung quanh sa bàn có mười mấy tướng soái và một số quan viên vãn chức vây quanh, đang xôn xao bàn tán gì đấy, Mấy tên hành quân tham tán trong tay cầm cờ đỏ, đương chăm chú đánh dấu tình báo mới nhất lên sa bàn.



Đứng trước cửa sổ phía tây sa bàn, Lý Khánh An khoát tay sau lưng nhìn chằm chàm ra ngoài, Ba ngày trước hắn đã nghe tình báo tán phổ Thổ Phồn bị bắn chết, dù hắn cảm thấy không thể tin được, nhưng xích hầu An Tây nếu không chắc chắn tuyệt không dám đưa về một tình báo trọng đại như vậy, Nếu thật sự như thế thì việc này sẽ trở thành mấu chốt thay đổi cả chiến cục, Kỳ thực trong kế hoạch cả chiến lược của Lý Khánh An, Xích Tùng Đức Tán sẽ là một khâu quan trọng, hắn cần hai tán phổ Thổ Phồn xuất hiện như đúng theo lịch sử, Sau khi Xích Tùng Đức Tán qua đời thì mấy người con trai hắn vì tranh giành ngôi vị tán phổ mà không ngừng diễn ra nội chiến, cuối cùng khiến Thổ Phồn từng bước một đi đến lụi bại.



Nhưng Lý Khánh An cũng thừa nhận, giết chết Xích Tùng Đức Tán cũng là một việc tốt, Người này hùng tài đại lược, là một nhân vật quan trọng đưa Thổ Phồn đến thời hung thịnh, cái chết của hắn sẽ là sự đả kích trầm trọng cho Thổ Phồn, Dù thế nào đi chăng nữa thì mười xích hầu An Tây này đã lập đại công, Lý Khánh An không khỏi nhớ lại tình cảnh giết chết tán phổ Thổ Phồn năm xưa của mình, Cái nhiệt tình có thể đặt thiên hạ lên trên hết giờ đã không còn, hắn giờ trở nên càng lúc càng lý trí, càng lúc càng bình tĩnh, hoặc có lẽ đây chính là do địa vị quyết định tính cách, hắn đã không còn là mình nữa, hắn là đại biếu lợi ích của trăm vạn quân dân An Tây, nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động của hắn, nhất cử đều sẽ quyết định vận mệnh của không biết bao nhiêu người, Đó khiến hắn trở nên cẩn thận vạn phần khi xử lý bất kỳ việc gì.



Quyền lực khiến hắn đánh mất bản thân, khi hắn nghe tin xích hầu của mình đã ám sát tán phổ Thổ Phồn khiến lòng dạ lạnh lùng như bàn thạch cũng thoáng qua sự động lòng đã lâu không có.



“Đại tướng quân, họ đã trở về!” Thân binh một bên khẽ tiếng bẩm báo.



Lý Khánh An quay người, thấy tên đội chính xích hầu đương đi lên quỳ xuống hành quân lễ: “Tham kiến đại tướng quân!”



“Đã đả thính được tin gì chưa?”



“Hồi bẩm đại tướng quân, người Thổ Phồn lệnh các nước Thổ Hỏa La phải đeo tang, tán phổ họ trọng thương bất trị, đã qua đời.”



Việc này quả nhiên là thật! Lý Khánh An thầm thở dài, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Bọn họ có trả đũa không?”



“Bẩm có, nghe nói tất cả các quan viên đầu hàng người Thổ Hỏa La đều bị thanh tầy, tuyệt đại đa số đều bị giết, thành A Hoãn bị đồ thành, người bị giết không dưới ba vạn.”



“Mười xích hầu quân Đường của chúng ta thì sao? Bọn họ cũng bị giết ư?”



Đội chinh xích hầu gật gật đầu, khẽ nói: “Bẩm.., đúng! Bọn thuộc hạ từ miệng một tên tù binh Thổ Phồn được tin, mười xích hầu quân Đường không cam bị bắt, toàn bộ tự sát, đầu của họ vẫn còn bị treo trong doanh trại quân Thổ Phồn thành A Hoãn thị chúng.”



Lý Khánh An lúc này trở nên trầm mặc, hắn nhẹ nhàng huơ tay tỏ ý đội chính xích hầu lui xuống, Lúc này hắn lại khoát tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía cuối chân trời, trong lòng là một nỗi đau khó nói, Các quan tướng trong phòng cũng không dám kinh động hắn, mọi người lũ lượt ra hiệu mắt với Lệ Phi Nguyên Lễ, để hắn đi an ủi đại tướng quân.



Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên trước, hắn chấp tay nói với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, tuy mười xích hầu của ta đã hi sinh, nhưng công tích họ lập được đủ để họ có thể nhắm mắt nơi chín suối, chúng ta nhất định sẽ hậu đãi người nhà họ, xin đại tướng quân cứ yên tâm.”



“Đầu người của mười huynh đệ ta vẫn còn bị thị chúng trong đại doanh Thổ Phồn, ngươi nói ta làm sao có thể an lòng được.”



Lý Khánh An thở dài một tiếng hạ lệnh: “Dẫn hắn lên đây đi!”



Một chốc sau, mấy tên thân binh dẫn tên lính Thổ Phồn lên, hắn chính là một trong các cao quan Thổ Phồn bị bắt làm tù binh trong trận chiến thành Thả Mạt, tên là Luân Gia Tức, là một tên vạn phu trường, có quan hệ khá tốt với Thượng Tức Đông Tán, Sau trận chiến một phần quân Thổ Phồn bị đưa đi núi khoảng Ngân Thành làm khổ sai, tên cao quan này cũng là một trong số đấy.



“Quỳ xuống!”




Các thân binh cùng đẩy hắn quỳ phịch xuống, Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi rất may mắn, ta sẽ thả ngươi về Thổ Hỏa La.”



Phiên dịch bên cạnh chuyển lại lời Lý Khánh An với hắn, tên quân quan này không dám tin vào tai mình, hắn do dự hỏi: “Vì sao lại thả ta?”



“Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi mang một tin của ta đến với Thượng Tức Đông Tán, ta có thể dùng một vạn quân tù binh Thổ Phồn để đổi lấy mười xích hầu của ta, nếu hắn đồng ý, thì nói hắn đưa xích hầu của ta về, ta ắt tự thả người; còn nếu hắn không nguyện ý, ta sẽ dùng một vạn quân Thổ Phồn kia để làm vật tế cho mười xích hầu của ta!”



Nghe xong phiên dịch, quân quan Thổ Phồn không khỏi ngỡ ngàng, dùng một ngàn người để đổi lấy một người, đây rốt cuộc là ai mà lại đáng giá nhường này?



“Thượng Tức Đông Tán tướng quân có biết đây là ai không?”



“Hắn biết rõ, biết rõ hơn ai hết, ngươi đi đi! Ta đợi tin của các ngươi.”



Quan quân Thổ Phồn bị ập giải đi, Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên khẽ giọng nói: “Đại tướng quân, một vạn người để đối xác của mười người, liệu giá này có quá đắt không?”



Lý Khánh An lắc lắc đầu: “Không đắt, Thượng Tức Đông Tán cũng cần phải thông qua được với phía Thổ Phồn về việc làm mình, người quá ít hắn sẽ không chấp nhận.”



Dừng lại một lát, Lý Khánh An lại cười mỉa, nói: “Cho dù có tặng hai vạn người cho hắn thì sao? Sớm muộn gì hắn cũng sẽ là món ăn trong đĩa của ta!”



Tán phổ trẻ tuổi của Thổ Phồn không phải do trọng thương không qua khỏi, mà là chết ngay tại chỗ, một cây nỏ tiễn tẩm thuốc cực độc xuyên qua đầu, Thượng Tức Đông Tán trong bàng hoàng sau hai ngày giấu giếm tin tức cuối cùng kim trong bọc cũng lòi ra, chỉ đành thông báo với toàn quân, tán phổ bất hạnh qua đời, quân Thổ Phồn toàn quân chấn động, vô số người vỗ người khóc than, trong quân doanh đâu đâu đều khóc thương cho vị tán phổ của mình, toàn quân trên dưới đều lâm vào trong nỗi đau cực độ.



Thượng Tức Đông Tán trong lúc bàng hoàng trong lòng rối bời, hắn không biết mình phải làm gì, tán phổ chết tại Thổ Hỏa La, vậy hắn phải giải thích thế nào với quốc nội, các vương công đại thần trong quốc nội có thể tha cho hắn ư?



Hắn có phải rút quân về, hay sẽ đợi chiếm được An Tây mới về giải bày, Trong suốt mấy ngày Thượng Tức Đông Tán đều trong tình trạng tinh thần hoảng hốt.



Sáng ngày hôm đó Thượng Tức Đông Tán vẫn ngồi thử người trong phòng, cái chết của tán phổ khiến hắn cũng không còn lòng dạ nghĩ đến chiến sự, đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến tình hình bị chiến của quân Thổ Phồn, Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gọi của một đám quan quân: “Đại soái, bọn thuộc hạ yêu cầu bắc phạt, chúng ta phải trà thù cho tán phô!”



Thượng Tức Đông Tán lòng hoảng loạn cáu gắt, “xoạt!” một tiếng hắn kéo cửa sổ lại, trong phòng bỗng chốc trở nên u tối, âm thanh bên ngoài cũng nhỏ hơn nhiều, Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có binh sĩ Thổ Phồn đến thỉnh nguyện, dù cho sĩ khí dâng cao nhưng Thượng Tức Đông Tán căn bản không có tâm tư xuất binh, những tiếng kêu gọi này chi tổ khiến hắn thêm bực bội trong người.



“Đại soái!” Lại có người bẩm báo ngoài cửa.



“Bực minh quá!” Thượng Tức Đông Tán giận dữ nói: “Các ngươi không thể đề ta yên tĩnh một lúc được à?”



“Đại soái, là Luận Gia Tức đã đến.”



“Là ai?” Thượng Tức Đông Tán ngỡ ngàng hỏi.



“Luận Gia Tức, chính là vạn phu trường mà đại soái phái đi tác chiến cùng Thượng Gia Tố.”



“Hắn.., hắn chẳng phải đã bị quân Đường bắt làm tù binh rồi ư? Làm sao lại quay về được?”



Nghĩ lại, Thượng Tức Đông Tán hình như đã hiểu điều gì, bèn hạ lệnh: “Dần hắn vào đây!”



Một hồi sau, Luận Gia Tức bèn được dẫn vào, hắn là lão bộ hạ của Thượng Tức Đông Tán, từng theo hắn nhiều năm, vừa gặp Thượng Tức Đông Tán hắn đã quỳ xuống rơi lệ: “Đại soái! Thuộc hạ cứ ngỡ cả đời sẽ không còn gặp lại người!”



“Đừng khóc nữa!”



Thượng Tức Đông Tán bị tiếng khóc nức nở của hắn làm cho càng cáu gắt hơn, đập bàn nói: “Nếu ngươi còn khóc nữa ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài đấy!”




Luận Gia Tức hoàng quá không dám hó hé, có thể Thượng Tức Đông Tán mới thở phào, hắn vỗ vỗ vai Luận Gia Tức an ủi nói: “Ta biết ngươi đã phải chịu khổ nhiều, nhưng giờ ngươi nói cho ta biết ngươi đã về bằng cách nào, có phải Lý Khánh An đã thả ngươi về không?”



“Đúng thế! Hắn đã thả thuộc hạ về, để thuộc hạ chuyền lời cho đại soái, hắn muốn bàn một vụ giao dịch với đại soái.”



“Giao dịch? Giao dịch gì?”



“Hắn muốn đại soái trả xác của mười xích hầu kia về cho hắn, hắn nguyện ý dùng một vạn tù binh Thổ Phồn để trao đổi.”



Nếu Lý Khánh An chi dùng một ngàn người hoặc mấy ngàn người giao dịch, Thượng Tức Đông Tán căn bàn không nghĩ suy, nhưng một vạn tù binh thì quả thực hắn đã động lòng, hơn nữa với cục diện trước mắt hắn không thể không đồng ý vụ giao dịch này.



Trước mất tán phổ dẫn tán vạn quân đến vẫn trong tay hắn, trước lúc chết tán phổ đã chi chi Thượng Gia Tố, hình như là muốn Thượng Gia Tố tiếp quản quân đội, Việc này làm Thượng Tức Đông Tán rất thểu não, kỳ thực tám vạn đại quân ấy chưa chắc đã nghe chỉ huy của Thượng Gia Tố, nhưng vì tán phô gặp thích khách tại thành A Hoán, hơn nữa hung thủ lại ẩn minh trong nhà cao quan Thổ Hỏa La A Lan mà hắn đã một tay đề bạt, khiến trên dưới tám vạn quân kia đều bất mãn với hắn, Như thế này thì chúng sẽ quay lại nghe chỉ huy của địch thủ chính trường Thượng Gia Tố.



Vô hình chung mười tám vạn đại quân đã tan rã thành hai trận doanh, một là của Thượng Tức Đông Tán, một của Thượng Gia Tố, Việc này quân Đường tạm thời vẫn chưa biết, có điều Thượng Tức Đông Tán cũng hiếu, quân Đường sớm muộn gì cũng hiểu rõ chân tướng thôi.



Hiện nay Lý Khánh An nguyện ý dùng một vạn tù binh Thổ Phồn đổi mười cái xác quân Đường, đây cũng không chắc là vụ làm ăn không thỏa đáng, Thượng Tức Đông Tán vốn dĩ còn định vài ngày nữa sẽ giao mười cái xác này cho Thượng Gia Tố, nhưng hiện giờ hắn lại thay đôi chủ ý, nếu để Thượng Gia Tố được hưởng lợi này không bằng hắn nắm một vạn người này trong tay đã.



Nghĩ đến đây, Thượng Tức Đông Tán bèn hỏi Luân Gia Tức nói: “Hắn định sẽ trao đổi thế nào?”



“Lý Khánh An nói đại soái cử đưa người về đã, hắn ắt sẽ trả lại một vạn tù binh, đại soái ta thấy hắn có phải không có thành ý?”



“Không!” Thượng Tức Đông Tán lắc đầu nói: “Nếu ngươi nghĩ thế thì ngươi đã sai rồi, người Đường có câu ngàn vạn mua cốt, hắn dùng một vạn người để đổi mười chiếc xác kỳ thực cũng là tỏ vé cho binh sĩ hắn xem mà thôi!”



Hắn thấy Luận Gia Tức nghe xong mà trợn tròn mắt bèn cười lạnh nói: “Trí tuệ trong chính trị của người Đường không phải bọn ngốc như ngươi hiểu được đâu, thôi vậy, có giải thích cho ngươi thì ngươi cũng chẳng hiểu, Ngươi cử đi thêm một chuyến cho ta, thay ta đưa mười cỗ quan tài về cho Lý Khánh An.”



Ngoại thành Dali Bohe, mười hai vạn quân Đường mũ giáp chinh tề nghiêm túc đợi chờ, bọn họ đã xếp thành hắn hàng rồng rắn dài kéo dài mười mấy dặm, Trong tiếng tù và trầm lắng, tiếng trống chiến đùng đùng vang vọng, năm trăm kỵ binh quân Đường từ từ mở đường, sau lưng họ là mười chiếc xe ngựa kéo theo mười cỗ quan tài từ từ tiến đến, trên mỗi cổ quan tài đều có phủ lá hắc long chiến kỳ của An Tây, Hai bên quan quách có một ngàn kỵ binh hộ tống, trong tay ai cũng cầm theo giáo dài, khống chế chiến mã duy trì cùng nhịp bước với xe ngựa.



Mười cỗ quan tài đi đến đâu binh sĩ cúi đầu đến đó để bày tỏ kính trọng và mặc niệm, Giữa con đường hẹp Lý Khánh An đã đợi sẵn, hắn nhìn chằm chằm xe ngựa càng lúc càng đến gần, Khi đoàn xe ngựa cách Lý Khánh An không đến ba mươi bước thì dừng lại, Lý Khánh An trở người xuống ngựa bước nhanh lên trước, Hắn dừng lại trước mười cỗ quan tài, bỗng chốc quỳ một chân xuống, mười hai vạn đại quân thấy chủ soái quỳ xuống, mọi người đều lũ lượt cùng quỳ, trông bi tráng dị thường.



Trong làn gió dìu dịu vuốt qua khuôn mặt, hành quân tư mã Triệu Lư Sơ cao giọng đọc vang ‘Bản tế mười dũng sĩ Đại Đường’ do Lý Khánh An thân bút viết: ‘Đầu năm Trinh Trị thứ hai, mười dũng sĩ Đại Đường dấn thân xích hầu đi đến Thổ Hỏa La, tra xét địch tình, tìm hiểu dân ý, chăm chút cẩn trọng, ngày đêm không nghi.., tù trưởng Thổ Phồn tiến đến, mười dũng sĩ không tiếc sinh mạng, khẳng khái liều mình, dùng sinh mệnh bé nhỏ để đổi lấy sự sụp đổ của núi cao Thổ Phồn, thích sát thù lình quân địch, nhất tiền thiên thu.., thân là chủ soái, đương nhiên không thể vì tấm thân binh sĩ hèn mọn mà bỏ rơi, nay dùng một vạn tù binh đổi về vong linh mười dũng sĩ, hậu táng ở phía đông Toái Hiệp, để người đời sau phúng điếu, mười vị dũng sĩ, Châu Bí, Vương Diệc Thanh, Lỗ Ninh, A Mộc Đề, Niêm Tháp Nhĩ, A La Tái, Ngô Thất Lang, Cao Dực, Thiết Mộc Tư, A Khế, đều ban tặng Trung Võ tướng quân, tước vị Toái Hiệp huyện bá, phụ mẫu thê nữ của họ đều do Toái Hiệp phụng dưỡng, hỡi các dũng sĩ, thiên thu vĩnh tồn…



Lý Khánh An đứng dậy, tháo thanh đao đeo bên minh xuống đặt trên linh cửu Châu Bí, xong hắn lại khom người thi lễ, giờ khắc này mười hai vạn tướng sĩ đều bị chủ soái của mình làm cảm động, Ai ai đều rơm rớm nước mắt, mười sinh mạng thấp hèn lại được lễ ngộ long trọng như thế, dùng một vạn tù binh để đổi lại linh cửa của họ, sinh mạng của họ đã không hi sinh uổng công, Nếu có cơ hội, những tướng sĩ này cũng nguyện ý được như mười dũng sĩ này, vì chủ soái của mình, vì đế quốc Đại Đường hiến dâng sinh mạng và nhiệt huyết của mình.



Xe ngựa vẫn tiếp tục thẳng tiến, đợi khi mười xe ngựa dần dần đi xa, Lý Khánh An nhảy lên xe, cao giọng hô hào mười hai vạn tướng sĩ: “Hời các tướng sĩ An Tây, mười dũng sĩ của chúng ta tuy đã ra đi, nhưng chúng ta còn có mười hai vạn tân dũng sĩ, ngươi, ta, tất cả tướng sĩ chúng ta đều là một thành viên của An Tây quân, đây là vinh dự cho các ngươi, có dũng sĩ như các ngươi cũng là vinh hạnh cho ta, Hỡi các tướng sĩ, xin hãy đi theo ta, chúng ta cùng tung vó trên đất Thổ Hỏa La, thu thiên hạ trong tay.”



Hắn lại cao giọng vỗ vỗ cánh tay: “Mục tiêu của chúng ta, không phải Thổ Hỏa La, mà là thiên hạ!”



“Thiên hạ!”



Mười hai vạn tướng sĩ cùng vỗ tay hô hào, âm vang như sấm rền, chấn động cả đất trời.