Thiên Hạ

Chương 502



Thiên Hạ
Chương 502 : Cắt đứt đường về
gacsach.com

Đại Tiểu Bột Luật cũng chính là khu vực Kashmir thực tế chịu sự khống chế của phía Pakistan, nằm ở trong núi cao vàkhe sâu, kéo dài nghìn dặm, Tiểu Bột Luật ở phía bắc, Đại Bột Luật ở phía nam, trong bố trí chính trị vùng ven truyền thống, Tiểu Bột Luật thân Đường, còn Đại Bột Luật thì thiênvề phía Thổ Phồn.

Giữa Đại Tiểu Bột Luật cho dù đều là núi nontrùng điệp, nhưng cũng có đường đi tương thông, sông Sindh phát nguồn từ Thổ Phồn Tượng Hùng sau khi chảy hai nghìn dặm phía bắc, quay đầu lại ở Đại Bột Luật, chuyển sang Thổ Hỏa La của phía tây, tiếp theo chuyển hướng phía nam chảy vào Sindh, cuối cùng ở Punjab đi ra biển.

Quayđầu sang hướng tây, chảy vào sông Sindh của Thổ Hỏa La bèn đã trở thành tuyến phân giới của Đại Tiểu Bột Luật, cũng là chướng ngại đầu tiên mà quân Đường cần phải khắc phục.

Lúc này đã là trungtuần tháng giêng của năm Trinh Trị thứ hai, cho dù ở khu vực bình nguyên đã bắt đầu có hơi thở của mùa xuân, nhưng khu vực vùng núi cao nguyên có độ cao so với mực nước biển vẫn là thế giới của trời băng đất tuyết, tuyết đọng nơi đây quanh nămkhông tan chảy, sông Sindh lại vì chảy qua phía đá khe sâu, dòng nước chảy xiết mà khó có thể kết băng, quanh nămkhông đông lại, nước sông ở nơi đây khe sâu nước xiết, căn bản không thể vượt sông, nếu không rành rẽ địa hình đến nơi đây, cuối cùng chỉ có thể đi đường vòng nghìn dặm, từ Kiện Đà La vượt sông đi đến Khiết Sư Quốc, rồi tiếp tục từ nơi đó tiến vào Đại Bột Luật.

Tuy nhiên, bảy nghìn quân Đường dưới sự dẫn đường của hai người hướng đạo, đã đi đến vùng ven đại hiệp cốc, sôngSindh ở đoạn này lại còn gọi là sông SưTuyền, hướng đạo biết có một con đường nhỏ có thể đi xuống đáy cốc, sau đó mượn cầu dây vượt qua dòng sông chảy xiết.

Chỉ là cầu dây từ ngay saunăm Thiên Bảo thứ tám bèn bị người Tiểu Bột Luật chặt đứt, đây là đề phòng ngừa người Thổ Phồn mượn Đại Bột Luật một lần nữa tiến công Tiêu Bột Luật, nhưng thợ sãn sinh trường ở địa phương cho dù làkhông có cầu dây, bọn họ cũng có thể vượt qua dòng chảy xiết bãi đá ngầm hiểm trở.

Bảy nghìn quân Đường từ con đường nhỏ trên vách núi gian nan đi xuống đáy cốc, chiến mã cũng đi xuống theo, hơi nước đáy cốc mù mịt, sóng nước ập trời, tiếng nước xiết to lớn ầm ầm sắp chọc thủng màng nhĩ, hai người hướng đạo này đều là người đi săn bản địa, bọn họ đã cột lại một chiếc bè gỗ, thả trôi ở một đoạn nước xiết dài khoảng hai dặm rộng khoảng mười trượng, cơ hội của bọn họ chỉ có thời gian một chén trà ngắn ngủi, nếu như bè gỗ bị lật nhào, bọn họ sẽ chắc chắn sẽ phải chết, hoặc là lỡ đi thời cơ, bè gỗ đụng lên phiến đá tảng lớn trong lòng sông, bọn họ cũng sẽ phải mất mạng.

Nhưng trời xanh đã chiếu cố quân Đường, hai người hướng đạo đều có kinh màkhông hiểm vượt qua dòng chảy, lúc này, bọn họ đã tìm được hai tảng đá lớn đặc biệt nhỏ ra, dùngdây dài vòng qua cự thạch, thật ra bọn họ chỉ là quấn mấy vòng dây, dây xích qua sông thật sự bọn họ làm không được.

Rất nhanh, hơn ba trăm công tượng quân Đường bấu chặt dây xích dài bỏ qua bờ đối diện, bắt đầu nhanh chóng xây đắp cầu xích, còn bờ đối diện, đồng thời có ba trăm quân tượng cũng đang phối hợp bờ đối diện cùng nhau dựng cầu.

Nếu là người bản địa đắp cầu, ít nhất cũng phải mất thời gian một tháng, nhưng dưới sự nổ lực của năm trăm công tượng quân Đường chuyên nghiệp, chỉ mất ba ngày, một chiếc cầu xích treo dài bamươi trượng, rộng chỉ một trượng bèn đã xây đắp nên, bên trên đã phủ ván gỗ lên, bảy nghìn quân Đường đã vượt qua sông Sư Tuyền, rầm rộ đi về phía Đại Bột Luật.

Đô thành của Đại Bột Luật gọi là Ba Lặc Đề, nằm ở vùng bờ tây sông Sư Tuyền, là một tòa thành trì xây dựng ở trên núi cao, được xưng là tòa thành núi cao, cư dân của Đại Bột Luật đều khá phân tán, phân bốở các nơi trong vùngcốc hẹp của núi cao, trong thành Ba Lặc Đề cư dân lại không nhiều, chỉ có hơn một vạn người, thành trì cũng không lớn, ngay cả huyện thành nhó nhất của Trung Nguyên đều không thể bì được, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng vùng tuyết vực, nó phảng phất như một tòa thành bảo trong mộng ảo vậy.

Đại Bột Luật từ rất sớm đã thần phục với Đại Đường, ngay từ giữa năm Khai Nguyên, nó từng ba lần phái sứ giả đi đến Trường An yết kiến Lý Long Cơ, nhưng do đường xá xa xôi, triều đình nhà Đường không thể bào hộ được Đại Bột Luật, Đại Bột Luật cuối cùng bị người Thổ Phồn khống chế, trở thành nước phụ thuộc của Thổ Phồn.

Sau chiến dịch Tiểu Bột Luật năm Thiên Bảo thứ sáu, quân Thổ Phồn đã lui ra khỏi Tiểu Bột Luật, nhưng vẫn tiếp tục khống chế Đại Bột Luật, Lần này đại quân Thổ Phồn tiến quân Thổ Hỏa La, bèn là mượn đường Đại Bột Luật. Có thể nói, Đại Bột Luật chính là chiếc cầu nối quan trọng nhất cho Thổ Phồn tiến đến Thổ Hỏa La, chiếm lĩnh được Đại Bột Luật cũng chính là chặt đứt đường về của người Thổ Phồn.

Người Thổ Phồn cũng biết rõ sự quan trọng của Đại Bột Luật, vì vậy bọn họ đã để lại năm nghìn quân trú đóng ở Đại Bột Luật, năm nghìnquân đối với bảy nghìn quânĐường nhân số hơi ít, nhưng quân Thổ Phồn đã chiếm lĩnh địa thế có lợi, có sự chu cấp sung túc, có ưu thế tác chiến caonguyên, sự sai khác của hai nghìnquân đã không thể bù đắp được sự thật quân Đường đang nằm trong thế yếu bất lợi.

Chiến tranh có lúc là dựa vào đòn hiểm, nhưng nhiều lúc vẫn là tranh nhau về thực lực, tranh về sĩ khí, đạo lý này An Bảo Chân cũng biết, sau khi vượt qua sông Sư Tuyền, An Bảo Chân từ chỗ xích hầu nhận được tin thực tế trú binh của quân Thổ Phồn, hắn bèn hạ lệnh quân Đường ngừng việc tiến lên, trú binh ở trong một tòa sơn cốc cách đô thànhngoài xa một trăm hai mươi dặm.

Lúc này, tướng quốc Nhã Tân của Tiều Bột Luật cùng đến đây được binh sĩ dẫn đến gặp An Bảo chân, Nhã Tân là một nam tử trung nhiên trạc khoảng năm mươi tuổi, hắn là đệ đệ của Đại Bột Luật quốc vương Đình Tố, chưởng quản chính vụ của Tiểu Bột Luật, Lần này quân Đường xuất binh Đại Bột Luật, phải đối phó không phải là quân đội của Đại Bột Luật, mà là quân Thổ Phồn trú đóng ở Đại Bột Luật, vậy thì giành được sựủng hộ của nước Đại Bột Luật, bèn là một sự bảo chứng quan trọng để họ giành được thắng lợi.

NhãTân khi còn trẻ đã sống ở Trường An được mười năm, có thể nói tiếng Hán lưu loát, hắn đi đến trước mặt An Bảo Chân, khom người thi lễ với hắn: “Tham kiến An tướng quân!”

An Bảo Chân đáp lễ, đem thân bút của Lý Khánh An viết cho quốc vương Đại Bột Luật đưa cho Nhã Tân, thành khẩn nói: “Phía sau thì phải làm phiền tiên sinh rồi.”

“Khôngthành vấn đề, ta một lát đithuyết phục huynh trưởng của ta, bào huynh ấy thức thời, hiểu đại cục, hợp tác với quân Đường, đề bào vệ vận nước của Đại Bột Luật.”

“Không biết tiên sinh nắm chắc bao nhiêu phần có thể thuyết phục quốc vương?”

Nhã Tân nghĩngợi một chút bèn cười nói: “Vốn dĩ chỉ có năm phần chắc chắn, nhưng có thư thânbút của Triệu vương điện hạ, chắc là có bảy phần chắc chắn, ta biết huynh trưởng dưới sự áp bức của người Thổ Phồn cũng rất khổ, nếu như quân Đường có đủ thực lực thay huynh ấy đuổi người Thổ Phồn đi, huynh ấy chắc là rất sẵn lòng hợp tác với An Tây,trong lòng ta đã có dự tính.”

“Tốt lắm! Vậy nhờ cậy ở tiên sinhnhé!”

NhãTân lập tức rời khỏi hiệp cốc, dẫn theo mấy tùy tùng đi đến thành Ba Lặc Đề đi chấp hành mệnh lệnh của An Bảo Chân.

Đạt Tiều Bột Luật vốn dĩ là đồng tông đồng tộc, đều là người Bột Luật Quốc, mấy chục năm trước Bột Luật Quốc sau khi bị Thổ Phồn đánh bại, bèn chia cắt thành Đại Tiểu Bột Luật, cho dù đã chia cắt, nhưng quan hệ của hai nước luôn rất thân thiết, Tiểu Bột Luật nữ vương Tuyết Liên còn từng hứa hôn cho Đại Bột Luật vương tử, chỉ là bởi vì trận chiến Tiêu Bột Luật năm Thiên Bảo thứ sáu, làm cho Tiêu Bột Luật bị quân Đường khống chế, còn Đại Bột Luật vẫn bị quân Thổ Phồn khống chế, chính vìnguyên nhân này, hai quốc gia đã mất đi một cơ hội thống nhất, cho dù đôi bên đã có nhiều năm khôngcó quan phương qua lại nữa, nhưng dân gian lai vàng vẫn nườm nượp không dứt, máu mù tình thâm, đôi bên vẫn là quốc gia huynh đệ.

Quốc vương của Đại Bột Luật tên làĐình Tố, năm nay đã trạc năm mươi, chưởng quản Đại Bột Luật gần ba mươi năm, từ thân Đường đến thân Thổ Phồn, sự thay đổi của thời cuộc trong khoảng thời gian này đã nhìn thấu nước cờ qua lại giữa các nước lớn nhỏ với nhau, Đại Bột Luật không có sự lựa chọn nào, Đại Đường thế mạnh, nương nhờ triều Đường, Thổ Phồn lớn mạnh, nương nhờ Thổ Phồn, chỉ có như vậy, Đại Bột Luật mới không bị diệt vong, đây là sự lựa chọn bắt đắc dĩ của hắn, nhưng nếu như thật sự cho Đình Tố lựa chọn, hắn thà chọn triều Đường, nguyên nhân rất đơn giản, triều Đường không lấy một văn tiền nào của hắn, ngược lại còn sẽ tặng hắn lễ vật hậu hĩnh, cònThổ Phồn thì không làm được như vậy, thuế phú nặng nề với năm nộp một, bọn họ đã giao nộp được mười mấy năm, sự bóc lột và sự hạn chế đối với kinh thương của người Thổ Phồn, làm cho người Đại Bột Luật luôn nằm ở một trạng thái bần khổ, còn nước huynh đệ Tiểu Bột Luật của bọn họ thì giàu có hơnso với họ rất nhiều, những năm này, rất nhiều người Đại Bột Luật đều đã vượt qua sông Sư Tuyền, đi Tiểu Bột Luật mưu sinh, làm choTiểu Bột Luật vốn dĩ không bằng bọn họ đã bắt đầu bỏ họ lại rất xa ở phía sau, bất luận là nhân khẩu hay là kinh tế phồn vinh, sự chênh lệch của Đại Tiêu Bột Luật càng ngày càng lớn, điều này làm cho trong lòng Đình Tố tràn ngập sự bắt lực, hắn cũng không còn cách nào khác, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

Hôm nay hắn trời vừa sáng đã dậy rồi, bèn cảm thấy đầu đau đến sắp nổ tung, cử cảm thấy hôm nay cólẽ sẽ có chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, hạ nhân bẩm báo, đệ đệ Nhã Tân của hắn đã đến.

ĐìnhTố ngây người kinh ngạc, huynh đệ bọn họ đã có ba năm không gặp nhau, mấy ngày nay không phải là ngày đặc biệt gì, hắn đến để làm gì? Đình Tố vừa chuyển niệm, bèn lờ mờ đoán được huynh đệ lần này đến, e là cóliên quan đến cục thế trước mắt, sự việc này không thể để cho người Thổ Phồn biết được, hắn lập tức căn dặn một người tâm phúc nói: “Đem hắn từ cửa hôn dẫn vào cung, đừng để người khác phát hiện.”

Chẳng mấy chốc, Nhã Tânbèn dưới sự dẫn đường của hai viên thị vệ đi vào trong phòng, huynh đệ hai người ba năm chưa gặp, lúc này gặp mặt đặc biệt thân thiết, hai người ôm chặt vào nhau.

“Saođệ lại đến đây?” ĐìnhTố kéo tay của huynh đệ ngồi xuống.

NhãTân cười dò thám nói: “Ta là đặc biệt đến thăm huynh trưởng,xem xem huynh trưởng dạo này có phải là sống tốt hay không, nghe nói Thổ Phồn tán phổ quá cảnh, có mang lại lợi ích thực tế gì cho Đại Bột Luật không?”

“Lợi ích thực tế?”

ĐìnhTố cười khổ một tiếng nói: “Hắn quá cảnh ngoại trừ mang lại cho ta sự phiền não vô tận, ta không nhìn thấy được bất kỳ lợi ích thực tế nào cả, hắn đến một lần, quốc khố của ta thì sẽ trở nên rỗng không.”

Nói đến đây, Đình Tố lại thở dài nói: “Người Thổ Phồn cũng giống như con châu chấu vậy, hận không thể đem mọi thứ của ta đều nuốt chửng hết thảy, nhân dân hận ta, quý tộc oán ta, nhưng có ai lại biết được nỗi khổ của ta?”

“Vậy huynh trưởng có bao giờ suy nghĩ đến việc hợp tác với quân Đường không?” Nhã Tân lại dò thám nói.

“Suỵt!”

ĐìnhTố nhìn nhìn ra ngoài, hắn tiến lên khóa trái cửa lại, lại kéo huynh đệ đến sâu bên trong nhà, lúc này mới thấp giọng nói: “Ngươi hãy nói thật với ta, ngươi rốt cuộc đến vì điều gì.”

“Ta tự nhiên là vì cứu huynh trưởng mà đến.”

Nói xong, Nhã Tân lấy ra thư thânbút của Lý Khánh An, đưa cho huynhtrưởng nói: “Đây là thư thân bút của An Tây tiết độ sứ Triệu vương điện hạ viết cho huynh trưởng, huynh trưởng tự mình xem xem!”

ĐìnhTố cũng biết tiếng Hán, hắn tỉ mỉ xem qua hai lượt, lại trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Quân Đường bây giờ đang ở đâu rồi?”

“Một vạn quân Đường đã vượt qua sông Sư Tuyền rồi, bây giờ cách nơi đây khôngtới hai trăm dặm, ta là đặc biệt đến cứu huynh trưởng.”

Đình Tố chắp tay ra sau đi đi lại lại trong phòng, có một số lời không cần nói nhiều, hắn hoàn toàn hiểu rõ, mục đích của Lý Khánh An hắn cũng rất rõ, nhưng điều này không quan trọng, Lý Khánh An nếu không có mục đích đương nhiên cũng sẽ không đến tìm hắn, điều hắn quan tâmlà mục đích của Lý Khánh An cuối cùng có thể mang lại gì cho mình?

ĐìnhTố vẫn là đang lượn lờở giữa Thổ Phồn và triều Đường, cái giá phải trả cho việc phản bội Thổ Phồn hắn biết rất rõ, đó chính là đầu người của hắn sẽ treo lủng lẳng ở nơi cao nhất của thành bảo, nhưng quay về với triều Đường lại có nghĩa là Đại Bột Luật sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự nô dịch của Thổ Phồn.

Nhã Tân cũngđã nhìn ra sự lo lắng của huynh trưởng, bèn khuyên nhú: “Bây giờ cục thế của Thổ Hỏa La đã quá rõràng, quân Đường sẽ đại chiến với quân Thổ Phồn ở Thổ Hỏa La, quân Đường sở dĩ phải tiến công Đại Bột Luật, dụng ý cũng rất hiển nhiên, chính là phải chặt đứt đường về của quân Thổ Phồn, quân Đường là muốn tiêu diệt toàn bộ quân Thổ Phồn ở Thổ Hỏa La.”

“Nhưng mà Thổ Phồn có mười tám vạn đại quân a!”

Đây chính là chỗ lo lắng nhất của Đình Tố, Thổ Phồn có mười tám vạn quân tập kết ở Thổ Hỏa La, đây là binh lực chưa từng có từ trước đến nay, quân Đường có thể sẽ là đối thủ của quân Thổ Phồn không?

“Ta cảm thấy huynh trưởng đã lo lắng thái quá rồi, nếu như quân Đường không nắm chắc phần thắng trong tay, vậy thì năm ngoái khi Thổ Phồn vừa mới chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, vẫn chưa đứng vững được bước chân, quân Đường đã sớm động thủ rồi, lại hà tất phải chờ đến bây giờ, huynh trưởng, năm Thiên Bảo thứ sáu, Đại Bột Luật đã đánh mất một cơ hội rồi, bây giờ lại một cơ hội nữa xuất hiện trước mặt Đại Bột Luật, huynh trưởng không thể nào đánh mất đi cơ hội này nữa.”

Sự hết lời khuyên nhủ của huynh đệ cuối cùng đã làm cho Đình Tố đã động tâm hạ quyết tâm, đúng thế, bọn họ không thể đánh mất thêm cơ hội lần này nữa, một vạn quân đội quân Đường đã vượt sông rồi, vậy thì ngày tận thế của người Thổ Phồn cũng đã đến.

“Bùng!”một quyền, hắn đập mạnh lên bàn án, dứt khoát nói: “Thôi được! Ta nghe theo lời khuyên bảo của đệ.”

QuânThổ Phồn ở Đại Bột Luật chia hai bộ phận trú đóng, một toán hainghìn người trú đóng ở bờ đông sông Sư Tuyền, còn một toán ba nghìn người khác trú đóng ở bờ tây, đây là người Thổ Phồn đã hấp thu bài học của năm Thiên Bảo thứ sáu, lúc đó Thổ Phồn có hai vạn trọng quân trú đóng ở bờ đông Bà Di thủy, chỉ có bờ tây không có trú quân, mới dẫn đến quân Đường sau khi chặt đứt cầu mây, bọn họ không thể nào qua sông.

Lần này quân Thổ Phồn ở bờ đông tây đồng thời trú đóng, chính là vì phòng ngự sự đánh lén của quân Đường, chủ tướng của Đại Bột Luật ở Thổ Phồn tên Luật Sát Đức Tán, là một vạn phu trường Thổ Phồn, tuổi trạc khoảng bốn mươi, ở trong quân Thổ Phồn chỉ là một tướng lĩnh bình thường, không có tiếng tăm gì, hơn nữa Luật Sát Đức Tán cực kỳ nát rượu, một ngày mười hai canh giờ, hắn ít nhất có tám canh giờ là trôi qua trong tình trạng say be bét, cũng chính vìnhư vậy, hắn chỉ có thể lưu giữ Đại Bột Luật, mà không thể đi Thổ Hỏa La tham chiến.

Quân doanh của người Thổ Phồn ở chỗ năm dặm về phía đông thành BaLặc Đề - đô thành của Đại Bột Luật, là một tòa tiểu thành bảo địa thế hiểm trở, đã bóp chặt lấy con đường tất phải đi qua khi đông khử, Giữa trưa hôm nay, Đại Bột Luật quốc vương Đình Tố phái người đến khẩn cấp thông báo Luân SátĐức Tán, ở ngoài năm mươi dặm phía bắc thành Ba Lặc Đề đã phát hiện một toán quân trinh sát quân Đường, khoảng hơn bốn trăm người, quân đội của Đại Bột Luật không dám qua đó, đặc biệt mời quân Thổ Phồn đi tiêu diệt đội trinh sát này.

Luận Sát Đức Tán không có bất kỳ nghi ngờ nào đối với sự báo tin của Đình Tố, hắn cũng tin tưởng quân đội của Đại Bột Luật không có gan đó

5

bọn họ đâu dám đi đối phó với quân Đường, nhưng mà bốn trăm tên quân Đường không nhiều cũng không ít, quả thật làm cho Luận Sát Đức Tán suy nghĩ qua một phen, cuối cùng, hắn đích thân suất lĩnh một nghìn năm trăm người đi đến tiêu diệt toán quân trinh sát quân Đường này.

QuánThổ Phồn rầm rộ rình rang phóng nhanh trên cao nguyên, năng lực tác chiến của bọn họ trên caonguyên mạnh hơn rất nhiều so với bình nguyên, không khí loãng trên cao nguyên đối với họ không có bất kỳ ảnh hưởng nào, bọn họ có thể lặn lội đường xa trongthời gian dài, sau khi rong ruồi được hai ba canh giờ, thể lực vẫn dồi dào như không.

Bầu trời đã dần dằn chuyển sang lúchoàng hôn, lúc này, quân Thổ Phồn đã phát hiện tông tích của quân Đường, quả thật có một đội trinh sát quân Đường xuất hiện ở ngoài mười dặm, bọn họ đang trốn chạy về hướng bắc, lúc này, Luật Sát Đức Tán sốt ruột lập công đã bất chấp cả việc sắc trời đã gần tối, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Tăng tốc đuổi theo, nhất định phải đuổi được quân Đường, toàn bộ tiêu diệt!”

Binhsĩ Thổ Phồn đã gia tăng tốc độ, năm trăm kỵ binh và một nghìn bộ binh giống như một con rồng dài màu đen, rình rang truy kích về phía bắc.

Trời đã bắt đầu tối rồi, một vầng trăng sáng mọc lên trêncao nguyên, bầu trời giống như một miếng tinh thạch màu đen tinh khỏi, từng dãy từng dãy núi tuyết dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, đã phủ lên một màu sắc trong suốt lunh linh huyền ảo.

Lúcnày, một nghìn năm trăm quân Thổ Phồn đã băng qua một tòa hiệp cốc, hiệp cốc không cao, nhưng hai bên lại dốc thẳng dựng đứng như vừa dùng đao bổ qua, ánh sáng tronghiệp cốc trở nên âm u.

Hiệp cốc dài chừng năm dặm, khi quân Thổ Phồn đi đến một nửa, Luận Sát Đức Tán bắt đầu có một thứ cảm giác bất an, quân Đường tác chiến trước giờ vẫn rất quái đản, có thể sẽ có mai phục không? Nhưng vừa nghĩ đến quân Đường chỉ có bốn trăm người, cho dù có mai phục, sức sát thương cũngkhông lớn.

Hắn giơ bình rượu lên, liên tiếp nốc lấy nốc để mười mấy ngụm, men rượu ở trong cơ thê hắn nảy nở, làm cho sự gan dạ của hắn tăng lân sấp bội, trên cao nguyênlà thiên hạ của người Thổ Phồn, quân Đường đáng là gì?

Đúnglúc này, hắn dường như nghe thấy một tiếng động ầm ầm giống như tiếng sấm sét vang to, tiếng động càng lúc càng lớn, không chỉ là hắn, tất cả mọi quân Thổ Phồn đều đã nghe thấy, hắn ngẩng đầu bốn phía, đột nhiên phát hiện mấy chục chiếc bóng không lồ đen như mực đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tốc độ cực nhanh, mang theongọn cuồng phong, ‘vù!’ một cái xông về phía họ.

Đại quân Thổ Phồn sợ đến mức hồn phi phách tán, bọn họ đã nhìn thấy rõ, mỗi một cái đều là cự thạch nặng hơn nghìn cân, quân Thổ Phồn vẫn còn chưa kịp phản ứng, mấy chục đá lăn khổng lồ bèn xông vào trongđội ngũ, nhất thời tiếng thảm kêu vang dội, tiếng ‘răng rắc!

5

gãy vụn của xương cốt, tiếng áp bức bị đập thành thịt vụn, những tiếng đó cử nối tiếp nhau vang lên, chỉ ngay trong tích tắc đó, mấy trăm quân Thổ Phồn đã bỏ mạng ngay tại chỗ.

Ngaysau đó, lại có mấy chục khối cự thạch từ hai bên đỉnh núi lăn đập xuống, binh sĩ Thổ Phồn sợ đến chạy trốn tán loạn, Luận Sát Đức Tán cũng cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm, hắn quay đầu ngựa bèn trốn, nhưng một khối đá lớn vẫn là đập trúng vào chân sau của con ngựa hắn cưỡi, chiến mã hí thảm một tiếng, lăn đùng xuống đất, đã ném Luận Sát Đức Tán ném ra ngoài mười mấy bước, hắn may mắn thoát qua một nạn, hai viên binh sĩvội vàng đỡ hắn dậy, chạy trốn về miệng cốc lúc đến, gần một nghìn binh sĩ Thổ Phồn cũng theo hắn cùng nhau chạy trốn, hai trăm người còn lại thì chạy về phía một miệng cốc khác.