Thiên Hạ

Chương 500: nội loạn thành a hoãn









Trong công trường rộng lớn này, một tòa cung điện hùng vĩ đã mọc lên, cung điện đã được xây xong, nhưng Thượng Tức Đông Tán lại có ý tưởng mới, hắn muốn dùng đá tảng để lắp một con đường cái rộng, kéo dài từ hoàng cung cho đến ngoại thành hai mươi dặm, như thế này thành A Hoãn sẽ trở thành một vương thành khí thế, Nghĩ thế hắn bèn lại hạ lệnh cho năm vạn dân phu tiếp tục xây đường, cho đến khi đường làm xong thì mới được về nhà.



Dưới sự hối thúc của binh sĩ Thổ Phồn, năm vạn dân phu đã bắt đầu bắt tay vào việc tu sửa đường lộ, Trên công trường kéo dài vài chục dặm này, thân hình lom khom của năm vạn dân phu đang bận bịu với công việc trong tay, cát bụi mịt mùi đến nỗi mắt cũng không căng lên nổi, xung quanh tiếng tí tạch đập đá, và tiếng tù và ra hiệu của dân phu cùng bắt tay khiêng đá tảng vang ầm, xa xa là đản lạc đà kéo đá tảng từ trong núi trở về.



Trên công trường, năm ngàn binh sĩ Thổ Phồn thực thi nhiệm vụ giám công, giám sát nhất cử nhất động của năm vạn dân phu, chốc chốc roi da lại được quất tới tấp, Thời gian đã không còn nhiều, nghe nói tán phổ đã đến Đại Bột Luật, cùng lắm là mười ngày nữa tán phổ sẽ đến thành A Hoãn, Thượng Tức Đông Tán bắt đầu sốt ruột, hắn lập tức hạ lệnh cho ngày đêm thi công, bất kể sống chết, nhất định phải làm xong đường trong vòng mười ngày.



Năm vạn dân phu từ hai tháng trước đã bắt đầu xây dựng cung điện, dưới điều kiện làm việc ác nghiệt và trầm trọng, đã có bốn năm ngàn người bệnh chết, lao lực chết, Người Thổ Phồn hoàn toàn chẳng quan tâm gì bổ sung thêm lương thực cho năm vạn người này, nói họ phải tự mang lương thực, khi lương thực họ mang theo không đủ dùng trong hai tháng, có người mang nhiều, người mang ít, nhưng đều bị người Thổ Phồn tịch thu hết, thống nhất nấu thành cháo, ngày hai bữa cho ăn, đã có rất nhiều người đều chết đi như thế trong đói kém bệnh tật.



Chiều ngày hôm đó, trên công trường ngoài thành môn, Châu Bí cùng đồng đội mình đều đương kiểm tra độ bằng phẳng của đá tảng, Khác với mọi người, bọn Châu Bí chủ động yêu cầu được tham gia vào đội thi công, vì có chính vụ thứ quan A Lan đã đến nói giúp nên đãi ngộ của họ cũng không đến nỗi, đều được phân cho những công việc nhẹ nhàng: kiểm tra đá tảng có hợp chuẩn không, hơn nữa Châu Bí còn là thủ lĩnh của tám ngàn nhân công Vương Đình quốc.



Mỗi quốc gia đều có thủ lĩnh nhân công riêng, người Thổ Phồn ngoài dùng roi da quản ý, có một số việc vẫn phải thương lượng cùng bọn thủ lĩnh nhân công này.



“A Gia Nặc! A Gia Nặc!” Có người lớn tiếng gọi với gần đấy.



Châu Bí ngẩng đầu lên thì thấy một người Thổ Hỏa La ăn bận sạch sẽ đang gọi hắn bên đường, hắn quen mặt người này, hắn chính là tùy tùng tâm phúc của chính vụ thứ quan A Lan.



Châu Bí lập tức đi lên hỏi: “Có việc gì thế?”



Tùy tùng kéo hắn sang một bên khẽ giọng nói: “A Lan có việc quan trọng muốn tìm ngươi, ngươi mau đi theo ta!”




“Ngươi đợi ta một lát, ta phải đi căn dặn một tiếng đã.”



Xong Châu Bí lại quay về nói về câu với mọi người rồi mới đi theo tùy tùng.



Thổ Hỏa La chính vụ thứ quan A Lan nguyên là thuế vụ quan Nguyệt Thị quốc, hắn là đệ tam quyền thần tại nước Nguyệt Thị, nhưng khắp Thổ Hỏa La hắn chẳng là gì, Sau khi người Thổ Phồn đến, vương thất quyền quý các nước Thổ Hỏa La lần lượt trốn đến An Tây hoặc Toái Hiệp, chỉ duy A Lan chủ động nghênh phụng, ý minh biết tiếng Thổ Phồn, được người Thổ Phồn trọng dụng, trở thành đệ nhất quyền thần của Thổ Hỏa La, Trong mắt của người Thổ Hỏa La, hắn chính là đệ nhất Thổ gian.



Nói ra thì cũng thú vị, năm xưa quân Đường khống chế Thổ Hỏa La, vương công đại thần Thổ Hỏa La đến nương tựa quân Đường nhiều vô số kề, nhưng họ cũng chẳng bị xem là Thổ gian, một lý do đơn giản có lẽ là Thổ Hỏa La vốn dĩ là một thuộc quốc của Đại Đường, ngoài ra vương công quý tộc cũng thừa nhận sự thống trị của quân Đường; bọn họ dù thế nào cũng không chấp nhận sự thống trị của một tiểu quốc man di lạc hậu như người Thổ Phồn.



Trong lịch sử người Thổ Phồn cũng từng chiếm Thổ Hỏa La, nhưng chẳng bao lâu lại bị người Đại Thực đánh bại, và đuổi người Thổ Phồn ra khỏi Thổ Hỏa La, trong mặt nào đó chính là vì người Thổ Hỏa La không chịu thừa nhận sự thống trị của người Thổ Phồn, Từ cổ chí kim, Thổ Hỏa La chính là vùng đất cực khó thống trị, Thổ Hỏa La chính là Afghanistan, mãi đến ngày hôm nay thì quốc gia nhỏ bé này cũng dễ chiếm nhưng lại khó bị chinh phục.



Dù cho A Lan là Thổ gian số một nhưng hắn cũng đã moi được không ít của cải từ chức vụ này, có người dự tính hắn chỉ trong một mùa đông có thể kiếm chác được không dưới mười vạn tiền bạc.



Tuy tiền tài đến ào ào, nhưng việc A Lan lo lắng nhất chính là tài phú của hắn liệu có thể lâu dài không. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, có vương triều Đại Đường phía bắc thì người Thổ Phồn tuyệt không thể ở lại quá lâu, hơn nữa bọn chúng ở Thổ Hỏa La cực không được lòng người, bị đuôi đi cũng là việc sớm muộn, cho nên hắn phải giữ lại con đường lui cho mình, đó mới là sự tình quan trọng nhất của A Lan.



Hắn không thể nào lôi cả nhà hắn đến cao nguyên Thổ Phồn, hắn là tín đồ phật giáo, cũng không thể đến Đại Thực để tỵ nạn, con đường duy nhất là trốn đến Đại Đường, nhưng liệu Đại Đường có thể bao dung hắn không?



Chính trong lúc hắn thổn thức bất an thì em vợ Ba Ba La lại mang một tia hi vọng đến cho hắn, có thương khách lại muốn mua tình báo hành tung của tán phổ Thổ Phồn, Ba Ba La có lẽ không biết, nhưng A Lan chỉ nghe đã hiểu liền, Không có một người khách nào lại chịu chi năm trăm bạc tiền để mua loại tình báo này, đây nhất định là thám tử của Đại Đường, chỉ có thám tử quân Đường mới hào hứng với hành tung của tán phổ Thổ Phồn.



Đây đúng là hi vọng hắn chờ bấy lâu, có lẽ thám tử Đại Đường sẽ trở thành chiếc cầu nối với đường ra của hắn.



Lúc này, bên ngoài có tiếng gia nhân bẩm báo: “Lão gia, A Gia Nặc đã đến.”



“Mau mời hắn vào!”



Một lát sau, tùy tùng tâm phúc dẫn Châu Bí đi vào, A Lan vội đi lên nghênh đón, cười nói: “Ta có việc quan trọng phải tìm ngươi.”



Hắn khoát khoát tay lệnh cho tùy tùng lui xuống, xong lại khóa cửa lại mới nói: “Châu hiệu úy mời ngồi!”



Châu Bí đã thay một bộ trường bào chất liệu khá thượng thặng, hắn cũng chẳng khách sáo gì, ngồi thăng xuống cười nói: “Chính vụ quan tìm ta có việc quan trọng gì vây?”



Hai người họ đã gặp nhau mấy lần, trước mắt phối hợp vẫn xem như ăn rơ, Châu Bí cũng đã hứa hẹn, nếu như hắn chịu hỗ trợ cho quân Đường, thì sau này chắc chắn sẽ được báo cáo công chức lên trên, Như thế này thì A Lan cũng đã có đường lui về sau. Năm nay hắn đã hơn năm mươi, có rất nhiều việc hắn đều đã nhìn thấu, hắn kỳ thực cũng chẳng trông mong Đại Đường sau này sẽ cho hắn chức quan gì, nhưng hắn là một người thông minh, chỉ cần Đường triều cho phép hắn sống những ngày cuối đời tại Trường An thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi.



A Lan rút một xấp văn thư trên bàn đưa cho Châu Bí nói: “Sáng hôm nay ta đến chỗ Thượng Tức Đông Tán hợp đã nhận được tin chính xác, tán phổ Thổ Phồn ba ngày trước vừa đi qua Khiết Sư quốc, trước mặt họ đang ở Thất Mật ở phía tây Đại Bột Luật, hắn dẫn theo tám vạn đại quân tùy tùng, người Thổ Phồn vì lương thực có hạn, nên Thượng Tức Đông Tán đã lệnh cho ta trong vòng mười ngày phải trưng thu hai mươi vạn thạch lương thực cùng ba mươi vạn con dê từ các nước Thổ Hỏa La, trong vòng hai tháng phải trung thu được một trăm vạn con dê.”



Nói đến đây A Lan không khỏi cười khổ: “Thổ Hỏa La đã nuôi dưỡng mười vạn đại quân Thổ Phồn, vốn dĩ đã rất khó khăn, một mùa đông qua đi gần như bị người Thổ Phồn vắt cạn sức lực, bây giờ lại thêm tám vạn người phải nuôi, người Thổ Hỏa La căn bản không thể làm được, ta đoán chắc phản kháng của người Thổ Hỏa La sẽ sắp bắt đầu thôi.”



Châu Bí trầm tư một lúc bèn hỏi: “Vậy ngươi cho rằng chống đối của người Thổ Hỏa La sớm nhất sẽ bắt đầu từ đâu?”



A Lan lắc lắc đầu, thở dài nói: “Kỳ thực ta cũng không biết, ta thậm chí không biết nên bắt tay từ đâu, ba mươi vạn con dê ấy! Bây giờ đương là mùa xuân sinh đẻ của gia súc, lúc này mà đi đoạt bầy dê thì chẳng khác nào đoạt đi sinh mạng của dân chúng? ”




“Chính vụ quan các hạ, ta có một kiến nghị, không biết chính vụ quan nguyện ý nghe không?”



A Lan lập tức phấn chấn tinh thần hỏi: “Ngươi cứ nói!”



“Hiện giờ xây dựng đường xá đã hoàn công, ngươi có thể kiến nghị với Thượng Tức Đông Tán cho đổi mỗi ngày hai bữa thành một bữa, như thế sẽ có thể tiết kiệm được rất nhiều lương thực.”



“Nhưng...”



A Lan có phần do dự, hắn hiểu ý của Châu Bí, muốn khiêu khích cho nhân lực tạo phản, bèn nói: “Nhân công bây giờ đã đang oán hận vì lương thực quá khắt khe, nếu còn giải thiểu phần cung ứng thì việc tạo phản sẽ như giọt nước tràn ly, Thượng Tức Đông Tán cũng chăng ngốc, hơn nữa cũng có tiệt kiệm được bao nhiêu lương thực, e rằng hắn sẽ không chấp nhận kiến nghị này, hay chi bằng chúng ta đổi một sách lược khác không chừng cũng có hiệu quả không kém.”



“Vậy ngươi nói thử xem, có thể đổi sách lược gì?”



“Lúc xưa chiêu mộ nhân lực Thượng Tức Đông Tán từng hứa hẹn chỉ cần cung điện xây xong đúng hẹn hắn sẽ trả cho mỗi người hai đồng tiền bạc. Lúc trước là vì muốn lửa nhân lực đến xây cung điện cho hắn, ta biết hắn sẽ không bao giờ muốn trả, và cũng sẽ không trả. Chi bằng chúng ta cứ loan tin này ra, bọn nhân công nhất định sẽ nhiễu sự, ngươi thấy thế nào?”



Châu Bí ngẫm nghĩ một lúc, cười nói: “Cách này quả không tồi, ta sẽ đi loan tin, nhưng ngươi cũng phải dùng cách gì đấy loan tin này ra, ngươi là người phía cầm quyền, nếu tin này do ngươi truyền ra thì tính đáng tin sẽ tăng cao.”



“Nhất định, ngày mai tin này sẽ được loan đi khắp công trường.”



Châu Bí sau khi rời khỏi phủ đệ A Lan cũng không trở về công trường liền, hắn lại đi đến một khách điếm trong thành đông, và tìm thấy Vương Diệc Thanh tại đây.



Vương Diệc Thanh là người duy nhất trong mười người họ không đi làm nhân công, Chẳng phải vì vấn đề ngôn ngữ của hắn, mà do hắn là một tay chuyên huấn luyện chim ưng, tình báo mọi người đưa về cho Toái Hiệp đều phải qua tay Vương Diệc Thanh mới xong, nên Vương Diệc Thanh nhất định phải được tự do đi lại.



Vương Diệc Thanh ở tại khu vực trong cùng nhất của khách điếm, đấy là một tiểu viện độc lập, trong phòng có nước uống thức ăn, hắn cũng hiếm khi ra khỏi nhà, thấy người đến gõ cửa là Châu Bí, hắn lập tức Châu Bí vào phòng, dùng dấu tay hỏi: “Có việc gì ư?”



Từ sau sự kiện ở hang động Vương Diệc Thanh bèn chưa từng nói một chữ, đến nay đã gần hai tháng. Hắn vẫn xem mình như kẻ vừa câm vừa điếc, đây quả thực khiến Châu Bí cũng phải lo lắng, sợ rằng sau này nếu về Toái Hiệp mà hắn sẽ không còn biết nói, mặt khác hắn cũng nể phục quyết tâm của Vương Diệc Thanh, Vương Diệc Thanh không muốn mình sẽ làm hại đến đồng đội, Châu Bí thầm thở dài, hắn ngồi xuống đưa một phần tình báo đến trước mặt Vương Diệc Thanh, dùng nước viết lên mặt bàn: “Đây là tình báo khẩn cấp cực kỳ, ngươi phải lập tức đưa đi ngay.”



Vương Diệc Thanh gật gật đầu., hắn rút một mảnh vải trắng móng từ trong hộp ra, dùng loại bút nét nhỏ đặc biệt chép lại tình báo này, chữ viết hắn dùng là chữ Đột Quyết, đây là mật mã tình báo đặc biệt của quân Đường, khi đối phương nhận được thư sẽ chuyển nó lại thành chữ Hán. Như thế dù cho địch quân có lấy được thư cũng không thể đọc hiểu nội dung bên trong. Viết xong hắn lại cẩn thận dò đi dò lại hai lần, Châu Bí đứng bên cạnh thấy hắn thận trọng kiểm tra trong lòng không khỏi thán phục, Đợi khi Vương Diệc Thanh đã rà sát xong, chữ trên vài cũng đã khô hắn mới nhét thư vào dùng ống thư đó, Xong hắn lại bắt một con chim ưng xuống móc thư vào chân nó. Vừa đưa tay xoa mượt lông nó một cách trìu mến, hắn mới tung nó lên không. Chim ưng đã vỗ cánh bay cao, phập phồng tung cánh về nơi xa.



Việc chống đối của bốn vạn năm ngàn nhân công cũng bắt đầu loan ra cùng với tin người Thổ Phồn không chịu trả tiền công. Lửa giận của người Thổ Hỏa La bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, suốt hai tháng nay họ phải ăn lương thực của mình, làm công việc nặng nhọc không ngày không đêm, đã có không ít người còn vì thế mà bệnh chết, đói chết, bọn họ không dám phản kháng, hai đồng tiền bạc kia chính là niềm an ủi duy nhất để họ không phản kháng, cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất; nhưng giờ đây, chỗ dựa tinh thần cuối cùng này cũng bị sụp đổ hoàn toàn.



Tin hai đồng tiền bạc sẽ không được trả kia đã đến tai mỗi người nhân công, từ nhân công nước Nguyệt Thị chiếm số người đông nhất bắt đầu vén màn của các cuộc bãi công lớn. Trên công trường gần ba mươi dặm đã không còn tình trạng lao động vất vả cần cù, trên công trường ngồi đầy nhân công, ai ai đều rất ư trầm mặc, dùng sự im lặng của mình để kháng nghị sự bóc lột tàn khốc của người Thổ Phồn. Cho dù là một con chó đi chăng nữa thì cũng phải cho nó khúc xương đề gặm, đằng này họ lao động cực lực bất chấp tính mạng như vậy lại chẳng được gì.



Tin tức bãi công cũng nhanh chóng được đưa đến trên bàn của đô đốc Thổ Hỏa La Thượng Tức Đông Tán, Thượng Tức Đông Tán từng đảm nhiệm đại tướng Thổ Phồn hai năm, tức là chức tể tưởng của Thổ Phồn, theo lý mà nói hắn cũng phải biết được mềm rắn kết hợp mới là đạo lâu dài, nhưng hành vi của hắn tại Thổ Hỏa La này lại hoàn toàn không có chút cốt cách của một chính trị gia nên có. Tất cả hành vi của hắn chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Chinh phục!



Chinh phục cũng đồng nghĩa với giết chóc, hắn vừa mới đặt chân lên mảnh đất Thổ Hỏa La này đã giết chết ba vạn quân hàng, máu rửa thành A Hoãn, thành Hôn Ma, thành Hoạt Lộ, ai dám chống lại quân Thổ Phồn đều sẽ nhất luật bị thanh tẩy, Giết người đốt nhà, cường bức hiếp đáp, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết dưới tay chúng, bản thân chúng còn không cách nào thống kê.



Chinh phục cũng có nghĩa là bóc lột, từ ngày đầu tiên hắn đặt chân lên Thổ Hỏa La, hắn đã trưng thu tiền lương trú quân của người Thổ Hỏa La, sau đó là thuế năm, thuế tháng, thuế quân đội cho mùa đông, đủ các loại thuế má, hết loại này đến loại khác này đã quét sạch tài phú của Thổ Hỏa La.



Có lẽ chính sách mềm rắn kết hợp chi thích hợp dùng tại bồn thổ Thổ Phồn, còn với người dị tộc hắn không cần thiết phải mềm mỏng, chỉ cần chinh phục và hủy diệt. Trước lúc xuất phát Thổ Phồn từng nói với hắn, sau này Thổ Hỏa La rất có khả năng trở thành quê hương mới cho người Thổ Phồn thẳng tiến về phía tây. Nếu đã như thể việc giảm thiêu dân khâu vốn dĩ của vùng đất này cũng là một trong số kế hoạch chiến lược của chúng.



Thượng Tức Đông Tán ngồi trên chiếc ghế bằng ngà voi của quốc vương Ngaiyệt Thị quốc, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tình báo khẩn cấp trên bàn, người Thổ Hỏa La muốn đòi hai đồng tiền bạc, một người hai đồng, năm vạn người sẽ là mười vạn tiền, hắn có thể cho ư? Đừng nói mười vạn, dù chỉ là mười đồng hắn cũng không cho!




Hắn kỳ thực còn một dự định khác, đợi khi bọn nhân công này làm đường xong hắn sẽ đưa họ đến mỏ bạc nước Đại Hàn, để họ trở thành nô lệ khai khoáng, luyện bạc cho Thổ Phồn, không ngờ giờ họ lại làm phản. Giờ phút này, trong mắt Thượng Tức Đông Tán sát khí lóe vụt qua.



“Truyền mệnh lệnh của ta, điều một vạn đại quân đến trấn áp nhân công bãi công, nếu ai dám gây chuyện lập tức giết không cần bàn cãi!”



Việc bãi công của nhân công kéo dài không đến một canh giờ, đại quân Thổ Phồn đằng đằng sát khí xông vào trong đội ngũ nhân công, dùng roi da, dùng cán kiếm, dùng nắm đấm trấn áp nhân công, Ai có biểu hiện phản kháng sẽ lập tức đầu lìa khỏi cổ, tình cảnh máu me khiến cả con đường bỗng chốc đại loạn, các người nhân công chen chúc nhau bỏ chạy tứ tán, nhưng quân Thổ Phồn đã bốn bề bao vây, chắn hết mọi con đường thoát, và bắt đầu trấn áp bằng máu thẳng tay.



“Quỳ xuống! Quỳ xuống!”



Đây là tiếng Thổ Hỏa La đơn giản được lặp đi lặp lại trong công trường, bất kỳ nhân công Thổ Hỏa La không chịu quỳ, dù với lý do gì cũng sẽ bị giết ngay tại chỗ, xác chết la liệt, máu chảy thành sông, sự giết người tàn bạo của người quân Thổ Phồn làm các nhân công sợ hãi, bắt đầu có người quỳ xuống, Người quỳ xuống càng lúc càng nhiều, nhưng chăng bao lâu sau, cả người quỳ cũng không cách nào thoát chết, bọn lính Thổ Phồn giết người đỏ mắt kia đã không chưa cho họ lựa chọn, quỳ xuống chẳng qua là để bọn chúng thuận tay giơ kiếm chém đứt đầu họ hơn thôi.



Một trận đại đồ sát bắt đầu, lúc này, hàng vạn nhân công đang bị đẩy vào thế bên lễ sống chết, nhân công bị ép phải chống đối, bọn họ cầm búa rìu, cầm gậy gộc, cầm đá tảng bắt đầu liều mình cùng quân Thổ Phồn, bọn họ thường là vài người cùng vây lấy một tên lính Thổ Phồn, đánh chúng cho đến chết mới thôi, hay vài trăm lính Thổ Phồn cùng vây lấy vài trăm tên nhân công đánh chết từng đoàn như thế.



Thành A Hoãn bỗng chốc loạn lạc, đâu đâu toàn tiếng hô hào giết người, và tiếng thét thất thanh thảm thiết, cả người Thổ Phồn cũng không khống chế nổi cục diện này, bọn nhân công xông ra khỏi phong tòa của lính Thổ Phồn, hàng vạn người Thổ Hỏa La trốn khỏi thành A Hoãn về bốn phương bát hướng của Thổ Hỏa La.



Nội loạn của nhân công thành A Hoãn trở thành mồi lửa dẫn đến phản kháng toàn diện của người Thổ Hỏa La, cơn sóng khỏi nghĩa bắt đầu càng lúc càng dâng cao, phong vân biến sắc trên toàn đất nước Thổ Hỏa La.



Trong lúc Thổ Hỏa La đang xảy ra nội loạn thì quân Đường cũng bắt đầu hành động, bước đầu tiên của quân Đường chính là Tiếu Bột Luật.



Tiểu Bột Luật từ năm Thiên Bảo thứ sáu bị quân Đường đoạt được vẫn nằm trong quân Đường suốt, quân Đường đã cho tổ chức quân Quy Nhân tại đây, do ba ngàn người trú thủ. Binh mã sử đầu tiên tại đây là Tịch Nguyên Khánh, nhưng sau khi Cao Tiên Chi rời khỏi An Tây, Tịch Nguyên Khánh cũng đi theo hắn rời An Tây, Binh mã sử thứ hai chính là Dư Quốc Chương, hắn vốn là phó tướng của Tịch Nguyên Khánh, mấy tháng trước hắn được thăng chức làm binh mã sử Sơ Lặc, và để An Bảo Chân tiếp nhận chức Quy Nhân binh mã sử, và lúc này quân Quy Nhân đã từ ba ngàn ngươi tăng lên tám ngàn, trở thành một đội ngũ mạnh của quân Đường.



Tiểu Bột Luật địa thế hiểm trở, hắn nằm giữa nơi núi đèo trùng điệp, đi về phía bắc và tây đều phải vượt qua Tuyết Sơn ngất trời, còn phía đông thì phải vượt đại hiệp cốc được phản làm hai bởi Bà Di Thủy, chỉ dựa vào một chiếc cầu treo eo hẹp, chỉ cần chặt đứt cây cầu này thì cũng sẽ có thể chặn lại đường từ Tiếu Bột Luật quay về cao nguyên Thổ Phồn, Trong trận chiến Tiểu Bột Luật năm xưa, xích hầu hiệu úy Lý Khánh An đã bắn chết công chúa Ca Lan của Thổ Phồn tại đây.



Thời gian thấm thoát đã tám năm qua đi, Tiểu Bột Luật ngày nay lại một lần trở thành tiêu điểm chủ ý của quân Đường, khác chăng là lần này Tiêu Bột Luật không còn là điểm cuối tiến quân, mà là điểm xuất phát tiến quân.



Tám ngàn quân Đường trú quân tại Tiểu Bột Luật ngoài một ngàn người trấn thủ Nghiệt Đa thành, bảy ngàn người còn lại đều đã tập kết tại ngoại thành, bọn họ sẽ xuất phát đến Đại Bột Luật cách đấy hơn ngàn dặm dưới sự dẫn dắt của chủ soái An Bảo Chân, để cắt đứt đường quay về của tán phổ Thổ Phồn.



Quân Đường đã nhận được tin từ Thổ Hỏa La, tán phổ Thổ Phồn đã quá cảnh Đại Bột Luật đi vào Thổ Hỏa La, Hiện nay chính là lúc đóng cửa bắt chó, Lý Khánh An đã hạ lệnh tiến quân vào Đại Bột Luật.



Dưới bầu trời xanh ngắt, bảy ngàn quân Đường đã chinh quân hoàn tất, mũ giáp gọn gàng, đao thương rậm rạp, binh sĩ cũng đang xoa tay nắm quyền, chiến mã hung phấn kêu réo. Nữ vương trẻ tuổi Lý Tuyết Liên của Tiêu Bột Luật đã dẫn theo vài ngàn thần dân Tiểu Bột Luật đến tiễn đưa quân Đường. Nàng dâng ly mỹ tửu cho tướng quân anh dũng An Bảo Chân.



“An tướng quân, ta chúc các vị kỳ khai đại thắng, khải hoàn trở về!”



An Bảo Chân nhìn chằm chằm vị nữ vương trẻ tuổi xinh đẹp này, hào khí tức sinh, hắn nhận lấy ly rượu một hơi nốc cạn, cười to: “Mỹ tửu có giai nhân, lần đi Đại Bột Luật này, nhất định phải lấy lại oai phong quân Đường ta!”