Thiên Hạ

Chương 469



Thiên Hạ
Chương 469 : Nội hấn Quan Trung (Hạ)
gacsach.com

Trong phòng giám quốc Tử Thần điện, Lý Hanh đương mặt hầm hầm ngồi nghe Trần Huyền Lễ tường thuật.

“Tin thuộc hạ nhận được là xác thực đáng tin, tên Vương Tư Lễ ấy vì nhận được tố cáo của Lý Khánh An, bèn vội vội vàng vàng đến Tân Phong huyện, Hắn căn bản không có ý bẩm báo với điện hạ, Từ việc nhó này đã có thể nhìn thấy tâm muốn nương nhờ Lý Khánh An của Vương Tư Lễ, Nếu không sớm giải quyết, e rằng quân Quan Trung sớm muộn cũng là vật trong túi của Lý Khánh An.”

Trần Huyền Lễ vừa lén nhìn sắc mặt Lý Hanh vừa thêm mắm thêm muối nói: “Vương Tư Lễ là người Lũng Hữu, vợ con hắn đều ở Lũng Hữu, giờ Lũng Hữu đã bị Lý Khánh An chiếm mất, hắn lại không muốn đón vợ về, đây rất rõ ràng là hắn tin tưởng Lý Khánh An hơn, Điện hạ, ty chức cho rằng, tấm lòng muốn nương tựa Lý Khánh An của hắn đã quá rõ ràng.”

“Ầm!” Lý Hanh đấm mạnh một cú lên bàn, hắn giận dữ nói: “Uổng công ta đã tin tưởng hắn như vậy, còn giao cả quân Quan Trung cho hắn, thế mà hắn lại dám đối xử ta như thế! Trong lòng hắn, rốt cuộc Lý Khánh An quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn?”

Lệnh Hồ Phi bênh cạnh thấy Lý Hanh có phần thất lễ, bèn khuyên giải nói: “Điện hạ xin bớt giận, thuộc hạ sở dĩ muốn thăm dò hắn chính là vì nghe nói Lý Khánh An từng cứu hắn tại Đồng Quan, hắn luôn cảm kích Lý Khánh An, nhưng thuộc hạ cũng chẳng tin là hắn sẽ phản bội điện hạ, Thuộc hạ chỉ là lo lắng điện hạ một khi để hắn làm việc gì bất lợi cho Lý Khánh An, hắn sẽ không cố sức mà làm, rất có thể sẽ dẫn đến kế hoạch của chúng ta bị thất bại, nên thuộc hạ ủng hộ ý kiến của Trần đại tướng quân, điều hắn khỏi quân Quan Trung càng sớm càng tốt.”

Lý Hanh nghe Lệnh Hồ Phi nói có lý, dẫu sao Vương Tư lễ và hắn có quan hệ cực tốt, hắn chỉ là nghe lời ly gián của Trần Huyền Lễ, mà nhất thời lửa giận công tâm, Bây giờ bình tĩnh lại, lừa giận của hắn đã nguội bớt, ngẫm nghĩ một hồi, hắn bèn hỏi: “Ta muốn điều hắn về Hà Nam Đạo, tiên sinh thấy thế nào?”

Lệnh Hồ Phi trầm tư một lúc, bèn nói: “Điều đến Hà Nam Đạo cũng không tồi, quan trọng là phải gài một người bên cạnh hắn, để có thể luôn sẵn sàng báo cáo tình hình hắn với điện hạ.”

“Tiên sinh nói có Lý, phương án này ta có thể tiếp thu.”

Lý Hanh lại quay sang nói với Trần Huyền Lễ: “Bây giờ ngươi lập tức đi đến Tân Phong huyện, xử lý xong việc này, nhớ là thái độ phải thành khẩn, nói với Lý Khánh An đây là do binh sĩ tự tiện làm, chỉ là sự hiểu nhầm, Nếu cần thiết có thể dùng một số binh sĩ đi chịu tội thay, Tóm lại, ta không muốn việc này càng lúc càng căng thẳng.”

“Ty chức hiểu rõ, sẽ lập tức đi liền!”

Tâm trạng Trần Huyền lễ cực tốt, dù cho không thể thuyết phục Lý Hanh giết Vương Tư Lễ, nhưng hắn cuối cùng cũng có thể thay thế Vương Tư Lễ, xem như đây là một đại thắng lợi của hắn, Hắn thi lễ xong vội vã cáo lui.

Đợi khi Trần Huyền Lễ đã rời khỏi, Lý Hanh mới thở dài nói với Lệnh Hồ Phi: “Ta rắt lo lắng việc này sẽ làm Lý Khánh An phẫn nộ, tự dưng lại phải hứng chịu nhục nhã

một lần, kế này của tiên sinh, ta sao cử thấy có phần quá qua loa.”

“Không! Kế này của thuộc hạ thật chất không qua loa chút nào đâu.”

Lệnh Hồ Phi biết Lý Hanh sao khi bị thảm bại trên triều đường lần trước, đến giờ

vẫn có phần sợ hãi với Lý Khánh An, không dám xuất kích nữa, thậm chí muốn chấp nhận hiện trạng của Chính sự đường, Thế này là không ổn, triều đường cũng như chiến trường, luôn phải có thắng thua, làm sao có thể thua một lần là rụt đầu vào, hắn nhất định phải xoay chuyển lại quan điểm này của Lý Hanh.

Lệnh Hồ Phi khoát tay sau lưng đi lại vài bước, mỉm cười nói: “Thực ra kế này của thuộc hạ là một tiễn bắn ba con chim, có thể thứ Vương Tư Lễ, cũng có thể thứ Lý Khánh An, sau đó ép hắn nhượng bộ.”

Lý Hanh vỗ vỗ trán nói: “thứ Vương Tư Lễ thì ta biết rồi, nhưng làm sao thứ Lý Khánh An, làm sao ép hắn nhượng bộ, Ta có phần hồ đồ rồi, tiên sinh có thể nói rõ hơn không?"

Lệnh Hồ Phi gật gật đầu lại nói: “Kỳ thực mỗi người đều có một số điều mình để tâm, Lý Khánh An cũng chẳng phải thần thánh gì, hắn làm sao có thể thập toàn thập mỹ, hắn cũng biết sợ, cũng có điểm yếu, Vậy rốt cuộc điểm yếu của hắn là gì? Từ việc phân tích sách lược chú chính của An Tây bao nhiêu năm nay, thuộc hạ phát hiện hắn vẫn cố sức để Hán hóa An Tây, đây là việc hắn quan tâm, vậy căn bản của việc Hán hóa là gì? Đó chính là di dân, từ việc hắn vì muốn di dân mười vạn hộ từ Hà Đông mà không tiếc dâng vài chục vạn cân bạc trắng cho Lý Long Cơ, từ nhưng việc hắn làm mà phân tích, ta thấy rõ hắn rất xem trọng việc Hán hóa tại An Tây, nên lần này thuộc hạ muốn điện hạ thử thăm dò hắn, Nếu hắn chẳng quan tâm gì đến sống chết những người di dân này, vậy có nghĩa là thuộc hạ đã sai, nhưng ngược lại nếu hắn vì sống chết của di dân mà thăng tay trừng trị, vậy nói rõ phán đoán của thuộc hạ hoàn toàn chính xác, di dân chính là điểm yếu của hắn, chỉ cần nắm được điểm này, thuộc hạ sẽ có cách để hắn phải nhượng bộ.”

“Tiên sinh quả thật cao minh!”

Lý Hanh giơ cao ngón trỏ tán thưởng nói: “Hèn chi cả Lý Khánh An cũng thừa nhận tiên sinh là nhân tài, vậy không biết tiên sinh định sẽ ép Lý Khánh An như thế nào?”

Lệnh Hồ Phi từ từ nói: “Thật sự cao minh không phải là bức ép, mà là Khương thái công câu cá, chỉ cần Lý Khánh An hiểu được tình cảnh của mình, thuộc hạ tin hắn sẽ tự đến tìm điện hạ.”

“Kế của tiên sinh tốt có tốt, nhưng ta lo rằng giá phải trả quá cao.”

Lệnh Hồ Phi cười nhạt nói: “So với tướng vị của Chính sự đường, một Trần Lộc Tiên nhỏ nhoi chẳng là gì, câu cá khôngphải cũng cần mồi sao? Hơn nữa, để Trần Lộc Tiên hi sinh cũng là để cắt đứt khả năng đi nương nhờ Lý Khánh An của Trần Huyền Lễ thôi, không phải cũng tốt lắm sao?”

Một canh giờ còn chưa đến, ba vạn quân An Tây kỵ binh đã đến huyện Tân Phong, kỵ binh chiếm đầy cả quan lộ, kéo dài đến năm dặm xa, Tiếng vó ngựa như bão táp mưa sa ập trên nền đất làm chấn động cả khu vực, Khi ba vạn thiết kỳ đi qua huyện thành Tân Phong, quân thủ thành sợ khiếp vía đóng chặt thành môn, Khí thế kinh thiên động địa này khiến các binh sĩ trên thành đầu nghe tiếng đã mặt biến sắc.

Ba vạn quân thiết kỳ An Tây cách doanh Quan Trung còn mười dặm, tiếng vó ngựa như sấm vang này đã kinh động đại doanh quân Quan Trung, binh sĩ bắt đầu gào thét, bàng hoàng bất an.

Lý Khánh An đã đợi hơn một canh giờ nở nụ cười đắc ý trên môi, hắn vẫn đang đợi chờ cơ hội cho quân Quan Trung một hạ mã uy, hôm nay thời cơ cuối cùng đã đến.

Ba vạn thiết kỳ ào ào kéo đến, tốc độ cũng dần chậm lại, đại tướng Điền Trân dẫn đầu phóng nhanh đến bên Lý Khánh An, hắn khom người trong ngựa thi lễ: “Mạc tướng phụng mệnh đã đến!”

“Rất tốt!”

rơi ngựa của Lý Khánh An chỉ vào đại doanh phái trước, lạnh lùng nói: “Hãy vây kín đại doanh này cho ta, kẻ có gan dám khiêu khích, giết không tha!”

Vạn mã xông pha che phủ cả đất trời, ba vạn thiết kỵ chỉ trong chốc lát đã bao vây trùng trùng đại doanh quân Quan Trung, phảng phất như đám mây đen bao trùm trên mặt đất, ba vạn kỵ binh lập tức xoành xoạch giơ cao giáo dài, đôn bài, bỗng chốc trông như rừng giáo rậm rạp, thiết giáp thăm thăm, mũi giáo sắc nhọn, Sát khí ngất trời của đội quân bách chiến này nhấn chìm cả quân doanh.

Sau hàng rào quân doanh đứng đầy binh sĩ Quan Trung tay cầm sẵn cung nỏ, Hắn mắt bọn họ thở thẫn, đầy sợ hãi trước cái chết chập chờn, Rất nhiều người trong số họ đều không hiểu vì sao quân An Tây lại bao vây doanh trại mình, không nhẽ hai quân đã khai chiến rồi ư?

Trần Lộc Tiên cũng chạy ngay đến cửa doanh môn, hắn không khỏi kinh thán, với ánh mắt của một kẻ chú tướng, từ một số tiểu tiết, hắn đã có thể nhìn ra sự lợi hại của đội quân này, Cự ly giữa quân An Tây với doanh trại của hắn quá tốt, hai trăm bước! Đây là khoáng cách thích hợp cả cung lẫn thủ, cung tiễn bắn không tới, mà sức bắn của nõ tiễn cũng vì quá xa mà sức sát thương không còn là bao, mà với kỵ binh mà nói, hai trăm bước vừa đúng cho một lần xông pha lên, vì thể có thể nhìn thấy kinh nghiệm thực chiến phong phú lợi hại của đội quân này.

Giờ khắc này Trần Lộc Tiên thật sự đầy hối hận, hắn không ngờ rằng Lý Khánh An lại phái ba mươi ngàn kỵ binh đến xử lý việc này, hắn không ngờ việc này lại quan trọng với Lý Khánh An đến thế, Nếu biết sớm được như thế này, hắn tuyệt không dám nhận mệnh lệnh ấy.

Bây giờ phải làm thế nào đây? Người thì cũng đã aiết, những nữ nhân bị bắt cóc về doanh thì tối qua cũng bị thân binh của hắn lãng nhục, giờ hắn phải nói với Lý Khánh An thế nào đây? mồ hôi hột chảy đầy trên trán Trần Lộc Tiên, lòng hắn rối bời, Giờ chỉ còn cách duy nhất là cầm cự đến lúc Trần Huyền Lễ đến điều giải thôi.

Nghĩ đến đây, hắn bèn khẽ giọng hạ lệnh: “Ai cũng không được bắn tiễn, kẻ nào trái lệnh chém!”

Lý Khánh An đương đứng cách đấy ba trăm bước, hắn lạnh lùng dõi theo bọn binh sĩ trong quân doanh, Hắn cũng chẳng vội vã động thủ, hắn đang đợi chờ, Hắn biết thời gian lăm le nhau càng lâu thì sẽ tạo áp lực càng lớn với binh sĩ, có như thế mới càng để lại nỗi ám ánh khó phai mở trong lòng họ, Trong doanh trại này chỉ có một vạn người, nhưng sẽ có sự lan truyền giữa binh sĩ với nhau, không đầy ba tháng, e rằng từng tiểu tiết của sự việc hôm nay sẽ được truyền đến bên tay từng quân sĩ Quan Trung, để tạo thành nỗi ám ảnh trong lòng họ.

Lúc này, Nghiêm Trang đã xuất hiện, thời gian này hắn vẫn an bài quân lượng tại Lương Châu, giữa đêm đêm qua hắn mới từ Lương Châu trở về lại vừa gặp ngay sự kiện này, Nghiêm Trang tuy không nhìn thấy uẩn khúc đằng sau sự việc này, nhưng dự cảm về âm mưu của hắn thấp thoáng thấy sự việc này hoàn toàn không đơn giản đến thế, rất có khả năng đây là một lần trả đũa của phái giám quốc, Từ sau thảm bại của đảng giám quốc trên triều đường, mà mãi đến giờ họ vẫn chưa có đòn phản hồi gì, điều đó thật không hợp lý, mà sự kiện hôm nay lại trùng khớp xảy ra vào thời điểm này.

Nghiêm Trang không tán đồng Lý Khánh An xuất động đông đảo như thế, nhưng hắn vẫn chưa gặp được Lý Khánh An, cũng khó mà ngăn cản, Vừa nhìn thấy Lý Khánh An, hắn đã vội thúc ngựa lên trước: “Đại tướng quân!”

Lý Khánh An quay đầu lại nhìn hắn, không khói kinh ngạc hói: “Tiên sinh lúc nào quay về thế này?”

“Tối qua thuộc hạ giữa đêm mới đến, đại tướng quân, vì sao lại phải huy động cả sư đoàn đến đây thế?”

Lý Khánh An thời dài một hơi nói: “Nếu ta không làm như thế, e rằng kế hoạch năm vạn hộ di dân đi An Tây của ta lần này sẽ thất bại mất, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho những người di dân này, cho họ cảm giác an toàn, Làm thế ta cũng bất đắc dĩ lắm.”

“Đại tướng quân, nên tìm Trần Huyền Lễ bàn đã, hắn chắc chắn sẽ phải nể mặt đại tướng quân, lập tức cho thả những phụ nhân đã bị bất.”

Lý Khánh An lắc đầu nói: “Chỉ thả người thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải nghiệm trị chúng mới được, nếu không một khi ta không ở trong Quan Trung, những tên quân Quan Trung này sẽ lại càng ngày càng không biết sợ là gì, ức hiếp di dân An Tây, e rằng lúc ấy đại kế di dân của ta cũng sẽ bị chúng phá hủy, hơn nữa phải nghiêm trị kẻ đầu têu thì mới có hiệu quả giết một cảnh chúng, không lẽ Trần Huyền Lễ lại chịu khoanh tay đứng nhìn ta giết tộc đệ của hắn sao?”

Nghiêm Trang thấy không thuyết phục được Lý Khánh An, chỉ đành thở dài nói: “Thuộc hạ chỉ là lo lắng bọn họ có âm mưu thôi.”

“Hừ! Âm mưu? Bọn họ chẳng qua muốn dùng di dân để uy hiếp ta, sau này CÙng lắm ta để di dân đi đường Quan Nội Đạo, xe hắn còn uy hiếp kiểu gì! Nhưng hôm nay ta mà không giết những tên này, người thiên hạ sẽ nghi Lý Khánh An ta là con mèo bệnh!”

Nghiêm Trang tháy Lý Khánh An lòng đã quyết, bèn gật gật đầu nói: “Vậy đại tướng quân định sẽ làm thế nào? Không lẽ chúng ta phải thăng tay tấn công quân doanh ư?”

“Không! Không cần phải thế!”

Lý Khánh An phủ định phán đoán của Nghiêm Trang, hắn lạnh lùng cười nói: “Ta sẽ ép chúng phải tự đi đến nộp mạng!”

Nói đến đây, Lý Khánh An cuối cùng cũng hạ lệnh: “Có thể bắt đầu rồi!”

ngay lập tức, một kỵ binh phóng như bay lên trước, hắn trương cung bắn tiền, bắn một lá thư vào doanh trại, có binh sĩ trong doanh đã nhặt thư giao Trần Lộc Tiên, chỉ thấy trên đó chi vỏn vẹn một câu: “Hạn trong vòng một khắc thả người!”

“Tướng quân, làm sao đây?” Thân binh đô úy của hắn nhỏ tiếng hỏi.

Trần Lộc Tiên thở dài một tiếng nói: “Còn có thể làm sao nữa, lập tức thả người!”

Một chốc sau, cửa doanh được mở, gần trăm người nữ tử áo quần tả toi từ từ đi ra, vừa ra khỏi đại doanh họ bèn ôm chằm lấy nhau khóc nức nở.

Lúc này, một đội nữ hộ xông ra khỏi kỵ binh đi đến bên họ, bắt đầu khuyên giải và

dẫn những người nữ tử đáng thương này về đội.

Nhìn những người nữ tử đáng thương này làm khiến quân sĩ An Tây phẫn nộ, Hắn bắt đầu từ từ tiến về phía trước, mãi đến khi chỉ còn cách quân doanh trăm bước thì lại dừng lại, bắt đầu chuẩn bị tư thế xông trận.

Lúc này, một quân quan An Tây phóng đến đại môn cao giọng nói: “Quân trung

chủ tướng có đây không?”

Trần Lộc Tiên đi lên đáp: “Ta chính là chủ tướng!”

“Tướng quân bọn ta đã có lệnh, phàm binh sĩ tham gia giết người, hãm hiếp đều phải toàn bộ giao ra đây, Hạn các người trong vòng nửa canh giờ phải giao người ra, nếu không, quân An Tây sẽ san bằng quân doanh!”

Trong doanh bỗng chốc òa lên như ong vỡ tổ, nhưng người phụ nữ vừa rồi cũng được thả ra, rất nhiều binh sĩ lấy làm nghi hoặc, sao trong quân doanh lại có nhiều phụ nữ đến thế, Bây giờ họ mới có thể hiểu ra, hóa ra là trong họ có người đã giết người bắt cóc phụ nữ, để rồi giờ quân An Tây đến tựa cửa để tính sổ.

Mặt Trần Lộc Tiên bỗng cắt không ra hột máu, thời khắc hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, Việc này là do năm trăm thân binh của hắn làm, hắn làm sao có thể giao người ra được, Nếu giao người khác chắc chắn sẽ bị vạch trần, nghĩ một hồi, hắn cắn răng quay đầu dùng đao chém ngã đô úy thân vệ của mình: “Dư Nhị, việc này do ngươi làm, đúng không?”

Hắn lại huơ đao chém ngã liền năm sáu tên thân binh bên cạnh: “Triệu Ngũ Lang, La Đại, Tần Phong, các ngươi cũng có tham dự chứ?”

Các thân binh XUng quanh hắn đều sợ đến mức hồn lìa khỏi sát, lũ lượt quay người bỏ chạy, nhưng các binh sĩ khác cũng hận chúng đã liên lụy mình, cùng động thủ ghì chặt hai mươi mấy người chúng dưới đất trói lại.

Trần Lộc Tiên biết hắn không bày tỏ chút thái độ là khó mà qua được ải này, Hắn cửa bỏ áo bào, lõa lồ thân trên, trên lưng trói vài thanh gỗ lớn, xem như tỏ ý phụ kinh thỉnh tội.

Cửa doanh được mở ra, Trần Lộc Tiên lõa lồ thân trên đi ra, theo sau hắn là mấy trăm binh sĩ, ai nấy đều hoảng hốt sợ hãi, không ít người cầm khay, trên khay là mười mấy đầu người, ngoài ra còn có hai mươi mấy người bị trói lại dẫn ra.

Trần Lộc Tiên đi mãi đến trước mặt Lý Khánh An thì quỳ xuống, cúi gầm mặt nói: “Ty chức trị quân không nghiêm, để binh sĩ phạm tội tày đình, nghiêm trọng vi phạm quân quy, giờ ty chức đặc biệt đến giao những kẻ đã phạm tội giết người hàm hiếp cho đại tướng quân, để đại tướng quân trừng trị!”

Lý Khánh An liếc mắt nhìn Trần Lộc Tiên, hắn giƠ thẳng rơi ngựa chỉ vào hai mươi mấy người bị trói kia nói: “Lôi xuống dưới tra thầm!”

Ngay lập tức, vài trăm kỵ binh phóng ra lôi cổ chúng đi như lôi những con gà con vào trong đội ngũ, Trần Lộc Tiên sợ quá quỳ sụp xuống đất, người hắn rung cầm cập, Hắn vốn nghĩ Lý Khánh An sẽ lập tức trảm thù, không ngời hắn lại còn đòi tra thẩm, thế chẳng phải sẽ lộ tẩy ư?

Một lát sau, một quân quan đi lên thú thi vài câu bên tai Lý Khánh An, Lý Khánh An quay mình về phía Trần Lộc Tiên cười nói: “Trần tướng quân, ngươi rất biết cách đóng kịch đấy chứ!”

“Đại tướng quân, ta.. ta..

Không đợi hắn nói hết lời, Lý Khánh An đã hạ lệnh: “Trói người này lại cho ta!”

Mấy tên binh sĩ An Tây trói Trần Lộc Tiên lại, lúc này Lý Khánh An lại quay sang nghiêm giọng thét to: “Phó tướng ra đây ta hỏi!”

Chẳng mấy chốc, một tướng quân từ trong quân doanh đi ra quỳ một chân thi lễ cho Lý Khánh An nói: “Mạc tướng Diêu Tân Sơn, là phó tướng trú quân Tân Phong huyện.”

“Ngươi không cần phải sợ, ta sẽ không giết ngươi, bây giờ hung thủ đã tra rõ, chính là Trần Lộc Tiên và năm trăm thân binh của hắn, ta lệnh ngươi giao toàn bộ thân binh của hắn ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi lần này.”

Phó tướng gật gật đầu nói: “Mạc tướng tuân lệnh!”

Ngay lập tức hắn phóng về đại doanh, Lúc này, Trần Lộc Tiên bỗng nhiên thét toáng lên: “Lý Khánh An, đại ca ta là Trần Huyền Lễ, nếu ngươi dám giết ta, ngươi sẽ trở thành đại địch của quân Quan Trung.”

“Lý Khánh An.. ư.. ư... r

Hắn còn đang định mắng nhiếc tiếp thì đã bị binh sĩ dùng giẻ rách bịt miệng lại, Nghiêm Trang vội đi lên nói: “Đại tướng quân, nói không chừng người này biết được gì đó, hay chúng ta cứ hỏi vài lời của hắn.”

“Các bọn vô danh tiểu tốt chỉ có phần chấp hành mệnh lệnh, còn chưa đến lượt hắn được quyền quyết sách, không cần hỏi!”

Lại khoảng một khắc sau, doanh môn lại được mở to, lần này, vài trăm binh sĩ bị trói buộc dẫn ra, toàn bộ quỳ thành một hàng, Phụ nhân trong quân thấy bọn họ bỗng chốc như phát cuồng, cùng xông lên vừa đánh đá cào xé, không ít người bị cắn chảy cả máu tai, máu me be bét thảm kêu ĩ oi.

Lý Khánh An để binh sĩ kéo bọn nữ nhân này ra, lại lệnh người cho dẫn hơn trăm người đại diện kia lên đây, Hắn chỉ vào một binh sĩ đang quỳ nói: “Kẻ giết người chính là bọn này, nợ máu trả máu, giết người đền mạng, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời!”

“Đa tạ đại tướng quân đã làm chủ cho bọn tiểu nhân!”

“Vậy được!”

Lý Khánh An thét lên một tiếng nghiêm lệnh: “Giết!”

Hàng trăm tên binh sĩ quân An Tây hoành đao vừa hạ, ngay lập tức hàng trăm đầu người rơi đất, máu thấm đỏ đất, làm cả quân doanh bỗng chốc thốt lên kinh thán, Thảm trạng đồ sát tập thể này khiến binh sĩ đều bủn rủn tay chân, Trăm mấy người đại diện ở một bên càng sợ run lên bần bật, có mười mấy người còn chết ngất tại chỗ.

ngay lúc này, chỉ nghe xa xa có người hô to: “Đại tướng quân, đao hạ lưu tình!”

chỉ thấy một đột kỵ binh phóng nhanh đến, có binh sĩ nhận ra họ bèn lập tức báo: “Đại tướng quân, hình như là Trần Huyền Lễ.”

Trần Lộc Tiên kích động hét lên “Ư ư” inh òi, hắn quỳ lết về phía Trần Huyền Lễ, Nhưng Lý Khánh An lại từ từ rút hoành đao ra, ngay cái lúc Trần Lộc Tiên lết qua trước ngựa hắn, hắn đột nhiên trở mình túm lấy tóc Trần Lộc Tiên, một đao cắt đứt đầu hắn.

Hắn giơ cao đầu người hô hoán tam quân: “Tên này là đồ tể của tội ác, kẻ nào dám ức hiếp di dân An Tây chỉ có kết cục này!”

Quán An Tây cùng hân hoan hô hào, Trần Huyền Lễ giữ chiến mã lại, trợn tròn mắt nhìn đầu người trong tay Lý Khánh An.

— QUẢNG CÁO —