Thiên Đường Có Em

Chương 55: Em khó chịu gì vậy?



Ngay cả đường nét của quai hàm mạnh mẽ cũng có thể nhìn thấy bằng mắt.

Cô hít thở rối loạn, Lục Lăng Nghiệp lại thở phào nhẹ nhõm: “Nghiên Ca, em khó chịu gì vậy?”

“Khó chịu? Tôi có gì phải khó chịu chứ?”

Nói xong, gương mặt Nghiên Ca hơi nóng lên.

Ngay cả cô cũng cảm thấy lời này chẳng có chút sức mạnh nào.

Hơn nữa, cô vô thức trả lời, thể hiện sâu sắc suy nghĩ thực sự của cô.

Đáy mắt Lục Lăng Nghiệp thoáng giấu giếm nụ cười, anh lại nghiêng người kéo gần khoảng cách của hai người.

Đôi mắt đen láy của anh thoảng có mấy phần dịu dàng: “Bởi vì Hoàng An Kỳ sao?”

Nghiên Ca nghiêng đầu: “Không hề!”

“Hay là... Ôn Tiểu Nhị!”

Nghiên Ca: “Hả, sao có thể!”

Đôi môi hơi mím lại của Lục Lăng Nghiệp không nhịn được cong lên, anh giơ tay nắm lấy cằm nhọn của Nghiên Ca, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non nớt của cô: “Vậy là ghen rồi?”

Nghiên Ca bị ép phải đối mặt với Lục Lăng Nghiệp, khuôn mặt giả vờ giả vịt: “Chú Út thật thích nói đùa!”

“Phải không?”

“Vâng!”

“Phải không?”

“Vâng?”

“Ghen hả?”

“Vâng!”

Nghiên Ca ảo não, trợn tròn mắt nhìn anh, chỉ muốn đục hai cái lỗ trên người Lục Lăng Nghiệp.

Anh có thể như vậy sao?

Lại còn biết chơi chứ?

Nhìn lại Tổng Giám đốc Lục tựa như tâm trạng không tệ lắm, trên khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ.

Tức giận thì tức giận, nhưng nhìn Nghiên Ca lại hơi ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười trên gương mặt Lục Lăng Nghiệp.

Thật... đẹp trai! Người đàn ông này, nhất định là mầm tai họa! Bảo sao bao nhiêu phụ nữ liêu xiêu vì anh như vậy, thật sự là anh có vốn liếng. “Ngoan, đừng tức giận nữa, buổi tối đi ăn cơm với tôi, hứ?”

Giọng điệu của Lục Lăng Nghiệp cám dỗ như vậy, cả người Nghiên Ca cũng mềm đi.

Cô đã quen anh bình thường tác phong lạnh lùng và giọng điệu lạnh như băng, bây giờ tâm trạng rất tốt lại đi dỗ cô, cảm giác... vô cùng không chân thật.

Nghiên Ca quên cả phản ứng, ngồi yên ở đó nhìn Lục Lăng Nghiệp, đôi mắt hơi si mê.

***

Gần bảy giờ tối.

Nghiên Ca ngồi trong chiếc xe Porsche Cayenne của Lục Lăng Nghiệp, đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Sao cô lại không chống lại được cám dỗ, bị Lục Lăng Nghiệp lừa đi rồi.

Rõ ràng cô vẫn luôn hiểu rất rõ thân phận, địa vị của hai người. Nhưng khốn nỗi, sự dịu dàng Lục Lăng Nghiệp thể hiện lại thật sự khiến người ta không thể kháng cự được. Ở ghế tài xế, Lục Lăng Nghiệp hai tay nắm tay lái, Nghiên Ca khi thì liếc nhìn anh, khi thì thầm trầm tư. Đầu ngón tay Nghiên Ca bỗng hơi lành lạnh, cô cụp mắt nhìn, nhất thời hoảng hốt: “Chú..”

“Đừng nhúc nhích!”