Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 19: Đôn Hoàng Miếu



"Huynh đừng làm vậy được không? Huynh phải nhẹ nhàng với trẻ con chân yếu tay mềm như ta chút chứ!" Mâu Thành Vũ tức giận quay sang trách y.

"Chân yếu tay mềm? Nếu như mà người nói bản thân như vậy thì ta sẽ không còn dễ tính với người nữa. Từ này về sau mỗi ngày sẽ có tập luyện cơ bắp đấy" Ba Ngải Tư không thèm nghe một chữ trực tiếp lơ luôn.

Nơi mà cả hai đang đứng là đại điện lớn rộng khoảng hai mẫu đất, còn có vào lối vào nơi khác. Trên đất thì không biết tại sao lại vứt đầy những kinh tự quý báu khó tìm cứ như vừa trải qua một chuyện không hay. Hơn nữa nơi này giống Phật đường nhưng lại có tà khí lượn lờ xung quanh khá nồng nặc.

"Ể? Ba huynh, huynh xem, ta tìm được cái này nè!" Mâu Thành Vũ tiến lại đưa cho y một cuộn tấu thư cổ làm bằng tre, trúc.

Y nhận lấy, mở ra đọc thì không khỏi kinh ngạc. Trong đây chính là tài liệu về Song Tinh Thánh Mẫu. Có vẻ như là có kẻ biết chuyện hai Thánh Mẫu này rồi nhưng mà rốt cuộc là ai chứ. Trong Đôn Hoàng Miếu này rốt cuộc có gì đó mờ ám.

"Cái này ngươi tìm thấy ở đâu? Ta thấy nó không phải là thứ ngươi nên đụng vào đâu." Ba Ngải Tư nghi ngờ nhìn người trước mặt.

"À, cái này hồi nãy ta thấy nó nằm dưới đất. Mà khác biệt là mấy cái còn lại đều tơi bời mà nó lại rất sạch đẹp nên là ta lấy thôi. Không ngờ huynh phản ứng mạnh như thế." Mâu Thành Vũ gãi đầu nói.

"Nơi này không nên ở lâu, nghỉ lại đêm nay rồi ngày mai tiếp tục lên đường. Mục tiêu lần này chính là hướng về phía vương đô Dạ Lan của Bắc Hầu quốc. Cho ta hỏi vương đô đó là như thế nào vậy?" Ba Ngải Tư hỏi.

"Đó là nơi của hoàng thất và ngũ đại gia tộc gồm Tần gia, Mục gia, Vân gia, Chu gia, Hồ gia là những thế lực lớn nhất. Ngoài ra còn có ngoại môn của Thiên Quang Tông ở đó nữa. Toàn là những thế gia không thể đụng vào nhưng ta tin với tu vi của huynh thì chút chuyện nhỏ này có là cái quái gì chứ." Mâu Thành Vũ nói.

"Không phải vấn đề nằm ở đó đâu. Đông Tinh đại lục này chỉ có một phần ba dân số có linh căn để tu tiên nên cũng đặt ra nhiều thứ quy luật. Thân là người tu tiên không thể chen vào chuyện của phàm nhân được. Sau này khi nào mà con số này tăng lên chắc sẽ rất phiền phức. Tư chất của thế hệ bây giờ yếu kém không thể có nhiều thành tựu được." Ba Ngải Tư cốc đầu hắn rồi đi ra ngoài.

Mâu Thành Vũ ngồi trên đất vẽ bản đồ hướng về vương đô. Theo hắn tính toán thì nếu đi bộ thì sẽ là nửa tháng mới đến Dạ Lan Đô. Dù thế nào thì hắn cũng không biết đi đâu nên đi theo y thử xem.

"Chắc là phải mất nửa tháng rồi nhưng không sao. Ba huynh, huynh có dự định gì khi đến Dạ Lan Đô không?" Mâu Thành Vũ tỏ mỏ hỏi.



"Dự định gì hả? Ta muốn tìm đến một hội đấu giá có uy tín hơn để khôi phục cho tỷ muội này. Hiện giờ ta đang cần Sâm Chúc Linh Chi Thảo để giúp bọn họ tái tạo lại cơ thể. Mà cho ta hỏi, hoàng thất họ gì vậy?" Ba Ngải Tư hưởng ánh mắt về phía hắn với sự nghiêm túc.

"Là họ Tống, hoàng thất này lúc trước họ Triệu nhưng mà sau này đổi lạo thành họ Tống rồi." Mâu Thành Vũ nói.

Đoàng!

Sao... Sao bao nhiều nhân tài trong tương lai đều dồn vào Bắc Hầu quốc này hết vậy trời?! Nhưng không sao, đỡ phải mỗi chân đi tìm, còn đỡ tốn thêm thời gian quý báu để y luyện đan nữa.

_ _ _ _ _

Tại Thiên giới, mây trời âm u một vùng. Trong một tòa đại điện lớn, một nữ nhân xinh đẹp ngắt một cành hoa bên cửa, khẽ thở dài nhìn bầu trời. Nàng là Hồng Y tiên tử, trước kia chính là một tiên tử ở trong cung của Hòa Khánh Đế quân nhưng giờ trở thành của Thuận Thiên Đế quân. Năng lực đặc biệt từ khi sinh ra của nàng là nhìn thấy mọi tai ương sắp ập đến.

Kế bên nàng là một nam nhân cao lớn mặc chiến giáp, gương mặt lạnh lùng hỏi: "Nói thật đi Hồng Y tiên tử, mệnh của Đế Quân sau này sẽ như thế nào?"

"Hoàng thần tướng, sao ngài lại hỏi chuyện này. Ta nói rồi, khi nào mà nó chưa đến thì ta không biết. Phàm là thế nào thì chuyện này quá ác độc rồi. Đại nhân biết là mệnh của Đế Quân không phải là mệnh Đế Quân dài lâu. Trải qua nhiều lần đổi chủ như vậy là biết kết quả rồi." Hồng Y khinh thường nói.

"Những lời này đều là thật? Vậy người xem cho ta chừng nào tai ương lớn nhất của Thiên giới sẽ đến." Hoàng Cẩn nhíu mày nhìn nàng: "Nếu xem không đúng thì coi chừng cái mạng của ngươi đấy Hồng Y!"

Lời này thật sự không đe dọa được nàng. Nàng sống bao nhiêu năm rồi còn sợ chút chuyện này ư? Nực cười!

_ _ _ _ _

Cả hai đã đến Dạ Lan Đô sau nửa tháng đi đường. Trên đường, y dạy cho hắn chút về luyện đan để sau này đến đây mua một cái lò luyện tốt để dùng. Nghe bảo ở vương đô thị có một hội đấu giá do Mục gia chủ trì. Đôi khi còn xuất hiện nhiều đan tam phẩm của mấy luyện dược sư tam phẩm làm ra nữa.