Thiên Đế Vô Thượng

Chương 261: Diệt Lam Vân thành (Cầu ủng hộ)



“Được rồi, ta cũng không giết ngươi, ngươi làm cái gì sợ hãi đến vậy chứ?”

Lục Nam điềm tĩnh nói, Vệ Phong này cũng xem như thành thật hắn không có ý định giết, với hắn cũng đã hứa không giết đối phương, hắn tất nhiên sẽ tuân thủ ước định.

“Vâng vâng”

Vệ Phong liên thanh đáp ứng sau đó lồm cồm bò dậy, hắn tuy đã đứng dậy nhưng trên mặt còn mang lấy biểu lộ sợ hãi.

Không sợ hãi làm sao được a, hắn nhưng là vừa mới thấy một vị võ tôn cường giả bị giết trước mặt mình.

Hơn nữa còn là võ tôn ngũ trọng Tống trưởng lão, bị người trước mặt này phất tay cho giết rồi, căn bản không có sức phản kháng nào cả.

Đây là võ tôn ngũ trong a, võ tôn ngũ trọng đây là cảnh giới mà hắn nằm mơ cũng không giám mơ đến a, cứ như vậy không có sức phản kháng nào bị giết rồi.

Quan trọng là Vệ Phong lúc này mới biết Lục Nam thân phận chân thật, Ngạo Thiên thành chủ.

Đây chính là Tây Vực liên minh đệ nhất cường già, là ma đạo tu sĩ ám ảnh a.

Đối diện Lục nam nhìn thấy Vệ Phong biểu lộ thì không nhịn được cười, lão già này khuôn mặt mếu máo thật sự mang tính chất tấu hài rất cao.

“Được rồi, ngươi tạm thời ở đây đi, ta cần làm một chút chuyện, sau khi làm xong ta sẽ đem ngươi rời khỏi đây đến lúc đó ngươi tìm một nơi nào đó mai danh ẩn tích đi”

Lục Nam nói, hắn đã hứa sẽ bảo toàn mạng sống của đối phương vậy hắn tất nhiên sẽ làm.

“Vâng...vâng”

Vệ Phong lắp bắp nói, đối với hắn tới nói đây đã là kết quả tốt nhất.

Lục Nam gặp đây cũng không nói nhiều nữa, hắn thân hình lóe lên biến mất trong phòng.

Lam Vân thành quảng trường.

Lam Vân thành quảng trường được trưng dụng làm nơi tổng kết tù binh, bây giờ quảng trường đều là người, xung quanh có trong binh canh giữ, những người này mỗi bữa đều được phát một cái bánh bao, đây cũng không phải Huyền Ma môn nhân từ mà là bọn hắn muốn để những tù binh này sống sót.

Người chết máu sẽ bị đông lại, đến lúc đó tinh huyết sẽ không còn hiệu quả tốt như trước nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao Huyền Ma môn không muốn để đám người này chết đói.

Trên tường thành, một cái trung niên nam tử tay cầm quạt sếp ngồi đứng nhìn phía dưới đám người, hắn là Lam Vân thành này một trong ba vị võ tôn trưởng lão.

“Trưởng lão, ngài đã ưng thuận ai chưa, ta giúp ngài bắt tới”

Một cái võ tông trưởng lão khuôn mặt nịnh nọt nói.

“Nữ nhân kia, kia kia nữa, ba cái nữ nhân kia tất cả đều mang đến phòng cho ta”

Cái kia trưởng lão nói, nghĩ đến đêm nay lại xuân phong phơi phới hắn lại hưng phấn lên.

Chỉ là hắn nói được một lát nhưng vẫn không ai trả lời hắn.

“Các ngươi đều bị điếc hay sao?”

Tên kia trưởng lão tức giận nói, nhưng vẫn không có ai đáp lại hắn, hắn trong lòng thầm nói không ổn thân hình muốn động nhưng đột nhiên một ánh kiếm lóe lên, tên kia trưởng lão đột nhiên thấy trời đất quay cuồng.

Hắn đột nhiên ngã trên đất, hắn thấy trước mắt hắn tất cả Huyền Ma môn người đều đã chết nằm trên đất, đột nhiên một thân hình đổ xuống, đó là hắn thân thể.

Trong lúc mơ hồ tên kia trưởng lão nhìn thấy một bóng người xuất hiện, tay đối phương cầm kiếm, trên kiếm còn vương máu tươi, đến chết hắn cũng không biết đối phương là ai.

Tên kia trưởng lão bị Lục Nam một kiếm chem rơi đầu, còn lại trên tường thành Huyền Ma môn tu sĩ đều bị hắn giết chết.

Làm xong hết thảy Lục Nam lại biến mất trong bóng tối, cũng không lâu lắm Huyền Ma môn tên còn lại võ tôn trưởng lão cũng bị giết chết, đến tận đây Lam vân thành ba tên võ tôn trưởng lão toàn bộ đều nộp mạng.

“Ầm ầm ầm”

Lam Vân thành thành bốn phía nhất thời bộc phát tiếng nổ lớn, phàm là nơi tập trung binh lực của Huyền Ma môn tất cả đều chịu tập kích.

“Địch tập, địch tập, nhanh thông tri võ tôn trưởng lão”

“Mọi người giữ vữa trận hình”

“A”

“Báo, Tống trưởng lão bị địch nhân giết rồi”

“Tống trưởng lão bị giết rồi? Vậy còn lại ba vị trưởng lão đâu?”

“Đều đều bị giết rồi”

“Sao có thể”

“Nhanh dập lửa đi”

....

Lam Vân thành nhất thời loạn thành một đám, Lục Nam nhân cơ hội này giải thoát cho chúng tù binh để bọn hắn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Làm xong chuyện này hăn lúc này bắt đầu bật chế độ đồ sát.

Chỉ thấy những nơi hắn đi qua, tất cả Huyền Ma môn tu sĩ đều bị một kiếm giết chết, võ tông cùng tốt, võ hoàng cũng được không ai có thể tránh thoát được Lục Nam nhất kiếm.

Quá trình này diễn ra suốt ba canh giờ, cuối cùng mới chấm dứt, Lam Vân thành triệt để bị chiến hỏa bao phủ, bên trong Huyền Ma môn tu sĩ bị giết tám thành, còn lại một bộ phận chạy trốn tứ phía Lục Nam cũng không quan tâm, giết đại bộ phận liền tốt.

Làm xong hết thảy Lục Nam hướng một phương hướng mà đi, hắn muốn đến địa điểm trong trí nhớ của tên kia Tống trưởng lão, nơi đó rất có khả năng là nơi Huyên Ma môn tập kết tất cả tù binh.

....

Trong sơn động, không biết qua bao lâu, Kiếm Sinh lúc này chầm chận tỉnh lại.

“Ta ta không sao? Nhìn đến tên kia không thể đoạt xá ta linh hồn đã tiêu vong”

Kiếm Sinh có một loại sống sót qua tai nạn cảm giác, lúc trước Vân Nguyên kiếm thành tàn hồn quả thật quá cường đại hắn tất cả thủ đoạn trước mặt đối phương đều vô dụng.

Cũng may trong lúc nguy cấp tinh thuần chi kiếm xuất hiện nếu không hậu quả quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm Sinh lúc sắp ngất đi cũng biết được tinh thần kiếm kia lai lịch là linh hồn chi kiếm.

Đối với cái này Lục Nam trước kia từng nói qua với hắn.

Hắn là thiên sinh kiếm thể sinh ra vì kiếm, linh hồn bên trong ẩn dấu đi một thành linh hồ kiếm trong lúc mấu chốt có thể cửu mạng hắn, sự thật chứng minh sư tôn nói đúng.

Lắc lắc đầu lấy lại thanh tỉnh, Kiếm Sinh nhìn lại bộ hài cốt kia một chút sau đó quay sang nhìn rơi dưới đất thánh nguyên, hắn không nói nhiều đem thánh nguyên cho thu vào trữ vật giới chỉ.

Sau đó Kiếm Sinh đem hài cốt bên cạnh trữ vật giới chỉ tháo xuống, giới chỉ được lắp đặt cấm chế cường đại nhưng Kiếm Sinh cũng không phải dạng vừa.

Nửa canh giờ trôi qua, trữ vật vang lên tiếng “cách”, cấm chế bị phá giải, Kiếm Sinh nhanh chóng vận dụng tinh thần lực vào dò xét.

Vân Nguyên kiếm thánh không hổ danh là võ thánh cường giả, hắn trữ vật bên trong đồ vật vô cùng phong phú.

Linh thạch gần hai ức, cực phẩm linh thạch cũng có gần ngàn vạn mai, thánh thạch có gần ngàn khối, thiên tài địa bảo vô số, vạn năm trở lên linh dược hơn năm mươi cây, cửu giải linh khí hai mươi ba kiến, cửu giai cực phẩm linh khí hai kiến, đây còn không tính vô số đan dược, ngọc giản phù triện các loại.

Kiếm Sinh quét trữ vật giới một lượt sau đó đến cầm lên thanh kia chiến kiếm.

Này chiến kiếm là một thanh chuẩn thánh binh chiến kiếm, tuy bị một chút hư hại nhưng uy lực vẫn không thể so với cửu giai binh khí yếu.

“Được rồi trước ở đây tu luyện, đạt đến võ tôn cảnh giới hẵn đi ra ngoài”

Kiếm Sinh trong lòng thầm nhủ sau đó ngồi xuống tu luyện.

...

Phong Ma cốc.

Phong Ma cốc nằm tại nơi giáp giới giữa Thái Vân vực cùng Lam Ngân vực, trong cốc căn bản không có thực vật, có thì chỉ có một chút màu đen độc dược độc thảo.

Truyền thuyết Phong Ma cốc bên trong phong ấn một tôn ma đạo đại năng, trong cốc có vô số cấm chế cho dù là võ tôn cường giả đi vào cũng có khả năng vẫn lạc.

Lúc này trong Phong Ma cốc đứng lấy vô số người, ở giữ có một cái to lớn huyết hồ.

Huyết hồ dài rộng đều đến mấy dặm, để hình thành huyết hồ to lớn như vậy cần bao nhiêu người? Chỉ sợ là một con số thiên văn đi.

Trên huyết hồ vô số mai trận kỳ đang không ngừng phát sáng hình thành một cái kỳ dị trận pháp.

Huyết hồ màu đỏ tươi, chốc chốc lại có người bị đẩy đi vào, bị huyết hồ thôn phệ.

Ác Ách đứng tại trên huyết hồ một góc, hắn dương mắt nhìn lấy huyết sắc trận pháp đang được vận chuyển thân sắc dần hưng phấn lên.

“Lão tổ chúng ta sắo cứu ngươi ra rồi”

Ác Ách trong lòng thầm nhủ.