Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng

Chương 1



Thượng giới, Kiếm Tông, Nguyệt Minh Phong.

Chín mươi chín đạo thiên lôi đã đánh xuống, mắt thấy thiên lôi tản đi, trời quang, các đệ tử nội môn Kiếm Tông vây xem không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.

"Thành công rồi! Thành công rồi! Thiên kiếp của trưởng lão đã qua rồi!"

"Thật tốt quá!"

Vì trận thiên kiếp này, Kiếm Tông phái đi bốn vị Hóa Thần cao thủ bảo hộ Vệ Cảnh Kha. Trải qua 99 đạo lôi kiếp, cuối cùng cũng gặp ngày trời quang mây tạnh.

Chưởng môn Kiếm Tông cũng không giấu được vẻ mặt tươi cười. Từ nay về sau, Kiếm Tông sẽ có thêm một vị lão tổ thăng thiên làm hậu thuẫn, bấy nhiêu phù hộ, Kiếm Tông về sau sẽ tung hoành thượng giới!

"Chưởng môn, dường như có chút không hợp lý?" Nguyên Anh cao thủ đứng bên cạnh chưởng môn không nhịn được mà lên tiếng.

"Làm sao?"

"Trời quang mây tạnh, lôi kiếp cũng biến mất biệt dạng. Vệ trưởng lão phải bắt đầu chứng đạo mới đúng, thế nhưng..." cao thủ Nguyên Anh chỉ chỉ lên trời, lôi kếp đều xong, nhưng vì sao một chút động tĩnh cũng không thấy?

Chưởng môn cũng không thấy có chuyện gì xảy ra.

Đúng vậy, lẽ ra nên chứng đạo.

Người xưa có câu trải qua phi thăng, mây ngũ sắc sẽ hiện thế. Lẽ ra phải có cảnh núi sông chấn động, vẽ ra tuyệt cảnh vạn vật khởi sinh, nhưng vì sao lại...một chút động tĩnh cũng không có?

Chưởng môn rơi vào muôn vàn nghi vấn, ngay cả bốn vị hộ pháp trưởng lão trên không trung cũng cảm thấy thắc mắc, trong mắt bọn họ, là hình ảnh Vệ Cảnh Kha lơ lửng trên không, hai mắt nhắm nghiền, không rõ đang làm gì.

Lúc này chỉ có Vệ Cảnh Kha biết chuyện gì đang xảy ra.

Nàng một lòng mong chứng đạo, nhưng Thiên Đạo chối từ.

Bên trong Linh Hải của nàng, chớt lóe một tia sấm sét.

*Linh Hải (灵海): Cõi tâm linh bên trong mỗi người, còn có thể hiểu là tâm trí,...

"Kiếp số của ngươi chưa toàn vẹn. Trong quá khứ vẫn còn việc dang dở".

Vệ Cảnh Kha độ kiếp trong lúc thực lực đang ở đỉnh cao, lúc này 99 đạo lôi kiếp nàng đều đỡ được, tu vi đã nửa bước phi thăng. Nàng và Thiên Đạo, bất quá gần trong gang tấc.

"Thỉnh thiên quân làm rõ". Vệ Cảnh Kha khiêm tốn hỏi.

Thiên Đạo biết, nữ nhân này khó đối phó.

Nói thẳng ra trong ngàn năm nay, nàng có thể từ một phàm nhân tu đến đỉnh cao Độ Kiếp, thậm chí lôi kiếp mấy ngày liền cũng không làm gì được nàng.

Phi thăng đã định, cũng nên quay về thiên mệnh.

Tuy nhiên...cố sự chưa xong, Vệ Cảnh Kha không được thành tiên.

Kiếp nạn cuối cùng trước khi phi thăng này, cũng coi như số phận đã định.

Lời của Thiên Đạo: "thành Chu Tước".

Vẻ mặt Vệ Cảnh Kha bất biến, "thành Chu Tước đã diệt vong từ mấy trăm năm trước, xin hỏi qua thiên quân, việc trước kia ta chưa hoàn thành làm sao để tìm?"

Thật tâm mà nói, Vệ Cảnh Kha cảm thấy Thiên Đạo không cố ý làm nàng khó xử.

Thành Chu Tước là quê nhà nơi trần thế của nàng, nhưng thành Chu Tước đã sớm bị diệt vong mấy trăm năm trước.

"Quay về tìm".

Lời Thiên Đạo vừa dứt, Vệ Cảnh Kha bỗng mở mắt.

Đột nhiên mọi thứ xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa. Cảnh vật lấy nàng làm trung tâm rút về sau, nhưng Vệ Cảnh Kha không làm gì được.

Thời không liên tục thay đổi, nhật nguyệt hồi tưởng.

Đây chính là sức mạnh của Thiên Đạo.

Mà tuổi tác đảo ngược, kéo theo tu vi của nàng tựa như khí rò rỉ, bắt đầu héo rút khô quắt.

Từ cách thăng thiên nửa bước trở về Đại Thừa, về Hóa Thần rồi Nguyên Anh. Trông thấy linh thức của chính mình dần dần bị ép thành một khối cầu nhỏ, Vệ Cảnh Kha còn chưa kịp chất vấn, bụng dưới đột nhiên đau quặn!

Cảm giác đột ngột mất hết trọng lượng này khiến Vệ Cảnh Kha cực kỳ khó chịu.

Không biết đã trôi qua bao lâu-

Chỉ cảm thấy linh hồn chấn động.

Tri giác của nàng cũng quay trở lại.

"Hoàng nữ điện hạ, hoàng nữ điện hả?"

Vệ Cảnh Kha lập tức mở mắt.

Giang phòng cổ kính, tấm bình phong lụa thêu sơn cảnh...Nàng đã rời khỏi Nguyệt Minh Phong không biết từ khi nào.

Huân hương quanh quẩn trong phòng ngủ từng chút từng chút bao bọc lấy nàng, khiến lòng nàng từ từ trầm xuống.

*Huân hương (熏香): Hay Hương, được chế tạo từ các chất của thực vật có mùi thơm như xô thơm, đàn hương, thường được bổ sung thêm tinh dầu chiết ra từ thực vật, dùng để toả ra khói có mùi thơm khi cháy. Hương được sử dụng trong các mục đích tôn giáo, chữa bệnh hoặc thư giãn, thẩm mỹ. (Theo dunkconcept.com)

Vệ Cảnh Kha nghiêng đầu, nữ nha hoàn đứng bên cạnh giường nàng, nét mặt vui mừng nhìn không có vẻ giả tạo.

"Hôm nay là ngày xuất sơn đến khu vực săn bắn, người mau mau thức dậy, còn trì hoãn e là không đuổi kịp đoàn". Nha hoàn nhanh chân bưng tới khay tới, bên trong đặt ngoại bào vàng ròng được là chỉnh tề.

Hoàng nữ, điện hạ.

Thành Chu Tước...

Vệ Cảnh Kha xiết chặt nắm đấm, nàng không cảm nhận được đan điền Linh Hải của mình, bên trong huyết nhục cũng chỉ có linh lực mỏng manh lưu chuyển chậm chạp.

Thiên Đạo, vậy mà thật sự tống nàng về một ngàn năm trước!

"Điện hạ?"

"Biết rồi, để lại quần áo, còn ngươi lui xuống trước".

Nha hoàn có chút khó hiểu, nàng là thị nữ bên người điện hạ, bình thường cũng là nàng hầu hạ điện hạ lúc thức dậy, nhưng hôm nay vì sao lại...

"...Tuân lệnh". Nha hoàn cúi đầu lui ra, không dám nói ra nghi hoặc trong lòng.

Vệ Cảnh Kha ngồi dậy thay xiêm y.

Áo choàng vàng ròng, màu sắc này thật ra là màu ưa thích của nàng.

Nàng nhìn một vòng xung quanh, phòng ngủ này tuy lạ mà quen. Trí nhớ mơ hồ giúp nàng đại khái đoán ra tình cảnh bản thân hiện tại.

Nàng là đại hoàng nữ của nước Chu Tước, hai mươi tuổi xuất cung, được phụ hoàng ban cho "Phủ Hoàng Nữ".

Bài trí phòng ngủ trong phủ là dựa theo sở thích của nàng.

Nếu nàng xuất hiện tại đây, xác minh hiện tại hẳn đang là năm bản thân hai mươi mấy tuổi.

Thiên Đạo sẽ không vô đích phóng thỉ, nếu đem nàng trở về thành Chu Tước vậy chứng minh, kiếp số của nàng nhất định ở tại đây.

*Vô đích phóng thỉ (无的放矢): bắn tên không đích, ý chỉ những hành động hàm hồ, không có mục đích.

Trở lại thành Chu Tước, Vệ Cảnh Kha quả thật nhớ lại, nàng còn có thù chưa báo.

Năm ấy hai mươi lăm tuổi, nàng bị người tính kế ám sát, tưởng chết đến nơi. May măn được chính Kiếm Tông tiền bối cứu giúp mới thoát chết. Đáng tiếc thương thế quá nặng, tỉnh lại đã mất đi trí nhớ, cơ bản không nhớ nổi thân phận đại hoàng nữ thành Chu Tước này, lại vì thiên phú không tồi lọt vào mắt xanh Kiếm Tông tiền bối, sau đó theo vị kia đi Thượng giới.

Kể từ đó vĩnh biệt.

Sau này tinh thông tu vi, trí nhớ cũng khôi phục, thế nhưng nước Chu Tước đã sớm diệt vong, cố nhân đều mất. Nàng cũng một lòng tu đạo, không nghĩ lại đi báo thù làm gì, ba chữ "nước Chu Tước" cũng vì thế mà nằm ở một góc sâu nhất trong trí nhớ.

Nhắc đến thù chưa báo này....

Nước Chu Tước này thế hệ con cháu nối dõi thưa thớt, có khả năng trưởng thành cũng chỉ có nàng cùng Vệ Cảnh Du. Hai người kém nhau 4 tuổi, đều không cùng mẹ sinh ra.

Vệ Cảnh Du ngoài mặt đối với đại hoàng tỷ là nàng tôn kính có thừa, thế nhưng trong lòng chỉ hận không thể khiến nàng chết đi.

Bây giờ nghĩ lại, chuỗi ám sát từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ không tránh khỏi liên hệ với "hảo" hoàng đệ kia của nàng.

Nhưng điều khiến Vệ Cảnh Kha khó hiểu, chính là Thiên Đạo tống nàng trở lại kiếp trước, chẳng lẽ chỉ vì muốn nàng báo thù?

Vệ Cảnh Du là con kiến ở phàm giới, có đáng để Thiên Đạo đem nàng về ngàn năm trước để tự mình xử trí?

Thôi, được tới đâu tính tới đó.

...

Ngày 8 tháng 2, hoàng thất Chu Tước cùng chúng thần gia quyến đi núi Chu Minh cử hành xuân tế. Dưới sự chủ trì của quốc sư, khẩn cầu năm nay nước Chu Tước mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Trước khi xuân tế bắt đầu, sẽ tiến hành hoạt động săn bắn trong ba ngày.

Căn cứ theo truyền thống nước Chu Tước, con mồi giết được đều phải dâng lên cho xuân tế.

Thiên hạ trọng võ, lấy thực lực làm đầu, cho nên xuân săn không chỉ vì xuân tế, mà còn là cách hoàng gia chọn ra võ giả xuất chúng để bồi dưỡng.

Hàng năm nhóm thanh niên võ giả cũng sẽ tận lực thi triển thực lực của mình, dùng hết khả năng đoạt được càng nhiều con mồi càng tốt.

"Không biết năm nay vị tiểu tướng nào sẽ đạt vị trí đầu bảng..."

"Khu vực săn bắn núi Chu Minh đến nay đều là nguy cơ tứ phía, mãnh thú đại hình cũng không dễ bắt".

"Đầu bảng năm trước chính là hoàng nữ điện hạ!"

"Nghe nói đại hoàng nữ đã đột phá võ giả cấp lục giai, hôm nay xuân săn e là không có đối thủ".

Nghe những lời này, nhị hoàng tử Vệ Cảnh Du trong lòng cũng không thoải mái.

Hắn là võ giả cấp tứ giai, thiên phú xem như ưu tú, thế mà so ra đều kém Vệ Cảnh Kha.

Vệ Cảnh Du nhìn sắc trời, sau đó từng bước tiến lên nói: "Phụ hoàng, hoàng tỷ xưa nay đúng giờ, sao đến nay còn không thấy hoàng tỷ xuất hiện, hay là sai người kiểm tra thử..."

Tuy rằng còn chưa đến thời gian bắt đầu săn bắn, nhưng quần thần cùng gia quyến đều đến rồi, Vệ Cảnh Kha hoàng nữ vậy mà lại trĩ hoãn. Việc này khiến hoàng đế cũng lộ ra một tia bất mãn: "Người đâu, đến hỏi Cảnh Kha xảy ra chuyện gì?"

Ngay lúc đó-

"Đại hoàng nữ điện hạ đến-" Thị thần hô một tiếng.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại.

Chỉ thấy một thân ảnh vàng ròng từ từ tiến lại, dáng người nàng thẳng tắp, sải bước.

Giày không tiếng động giẫm lên mặt đất, vạt áo cuốn nhẹ nhàng theo từng bước chân, tóc dài đen như mực được vấn thành chiếc đuôi ngựa cao cao, dây cột tóc màu đỏ khẽ bay theo gió, sự sắc bén giấu trong đôi mắt tú lệ.

Thân là hoàng nữ, nhưng cũng là võ giả cấp lục giai, giết người thấy máu là chuyện thường, cho nên Vệ Cảnh Kha rất ít mặc quần áo rườm rà, luôn một thân võ phục.

Rất nhìn người hai mắt nhìn nhau, khó giấu kinh diễm.

Dù có diện kiến vài lần, nhưng cũng đều bị phong thái của hoàng nữ điện hậ làm kinh sợ.

Hơn nữa hoàng nữ điện hạ hôm nay, trên người tự nhiên có một loại khí thế khiến tất cả mọi người quỳ xuống bái phục.

Thế nên mới thấy, cùng là người nhà, nhị hoàng tử điện hạ e là kém vài phần?

Vệ Cảnh Du xiết chặt nắm đấm.

Không ít người nhìn hắn với ánh mắt ý vị thâm trường, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Vệ Cảnh Kha vừa xuất hiện, sự nổi bật của hắn bị đè ép sạch sẽ trong nháy mắt!

"Thần tham kiến phụ hoàng". Vệ Cảnh Kha cúi đầu chắp tay.

Nước chu tước dùng võ vi tốn, chỉ cần là võ giả cấp bậc cao, thậm chí có thể miễn lễ quỳ.

"Cảnh Kha lại đây", hoàng đế cười như không cười, "Hôm nay có chút chậm trễ, ngay cả trẫm cũng đã đến nửa khắc trước rồi, con vì sao còn trễ hơn cả trẫm?"

Lời này trong tiếng cười nói, giống như là một câu hỏi bình thường, tựa như mang theo một chút chỉ trích.

Vệ Cảnh Kha không nhanh không chậm đứng thẳng người, nói: "Chỉ trách thần mê rượu, hôm qua có quá chén, nên hôm nay đến trễ".

"Thôi, trẫm nhớ rõ năm trước Cảnh Kha là người đầu bảng xuân săn, năm nay có thể tin tưởng con không?"

Vệ Cảnh Kha: "Nhất định không phụ kỳ vọng của phụ hoàng".

Bên này Vệ Cảnh Du nắm đấm đều xiết chặt.

Hắn đương nhiên biết phụ hoàng vì cái gì không khiển trách hoàng tỷ, hôm nay tại khu vực săn bán, Vệ Cảnh Du cấp lục giai chính là mặt mũi hoàng gia.

Đáng giận!

"Năm trước hoàng tỷ đi săn, lấy được răng nanh gấu mắt đỏ cấp ngũ giai, đạt ngôi đầu bảng, năm nay hoàng tỷ quả thật đã đột phá võ giả cấp lục giai, chỉ sợ dị thú cấp lục giai cũng không phải đối thủ của nàng". Vệ Cảnh Du ra vẻ ôn hòa mà cười nói.

Lục giai là đám dị thú ẩn sâu trong khu vực săn bắn. Cho dù đại hoàng tỷ là cấp lục giai, sẽ đối với dị thú cấp lục giai không chắc có thể không thương tổn gì mà bắt được.

Nhị hoàng tử nói lời này, là hướng đại hoàng nữ đào hầm. Nghe ra được ý tứ mọi người đều lặng lẽ cúi đầu.

Trong đó cũng có thần tử khó chịu, nhưng hoàng đế lại rất quyết đoán nói:; "Đại hoàng tỷ của ngươi quả thật chưa bao giờ làm trẫm thất vọng".

Ý tứ ở đây, đúng là mang ý chờ xem Vệ Cảnh Kha bắt được lục giai dị thú.

"Đại hoàng nữ là võ giả cấp lục giai nhỏ tuổi nhất của nước Chu Tước ta, thần tin tưởng lần này đại hoàng nữ nhất định chiến thắng trở về, mang theo dị thú lục giai cho xuân tế Chu Tước dâng lên cầu phúc!" Quốc sư cũng phụ họa.

"Thần cũng tin tưởng hoàng nữ điện hạ nhất định bắt được dị thú lục giai trở về!"

"Thần cũng..."

Trong phút nhất thời, những người phụ họa vậy mà không ít.

Vệ Cảnh Du thấy cảnh tượng như vậy cũng không lên tiếng bất bình, ngược lại hạ giọng, nói với Vệ Cảnh Kha bên cạnh hắn "Hoàng tỷ, không thể khiến phụ hoàng thất vọng".

Vừa nói, trong lòng vừa cười lạnh, dị thú lục giai, có năng lực bắt được thì tốt!

Sau một hồi lâu, không được đáp lại. Vốn muốn nhìn bộ dáng phóng lao thì phải theo lao của Vệ Cảnh Kha. nhưng trái lại, thấy nàng một chút phản ứng cũng không có.

Điều này khiến Vệ Cảnh Du cảm thấy như đấm một đấm vào gối bông, liền cau mày, không lẽ cô ta thật sự nghĩ mình có thể săn được dị thú lục giai? Dị thú lục giai chỉ xuất hiện tại nơi sâu nhất trong khu vực săn bắn núi Chu Minh.

Thôi.

Nếu cô ta thật sự đi, mình mừng còn không kịp!

Vệ Cảnh Kha không để ý đến hắn, trái lại cảm thấy có chút huyên náo.

Vệ Cảnh Du diễn trò hề như vậy, hiện tại xem ra đơn giản đến buồn cười.

Liên hợp mấy thần tử thổi phồng nàng trước mặt hoàng đế, vì hoàng gia mặt mũi cùng kỳ vọng của phụ hoàng, nàng cũng không thể cự tuyệt, sẽ buộc phải đến chỗ sâu nhất trong khu vực săn bắn tìm dị thú.

Dị thú lục giai nào có dễ săn? Đừng nói là thực lực lục giai, ngay cả võ giả cấp thất giai, cũng không dám chống lại dị thú lục giai.

Một khi gặp chuyện không may, người bên ngoài cũng chỉ hùa nhau cười nhạo nào không biết tự lượng sức.

Hơn nữa bên trong chỗ sâu này, chỉ sợ cất giấu không chỉ dị thú hung hiểm.

Vệ Cảnh Kha liếc Vệ Cảnh Du một cái, càng còn chưa bắt đầu báo thù của "đời trước", tên Vệ Cảnh Du này lại đã tính kế trên đầu nàng.

"Tốt!", hoàng đế vỗ bàn, "Nếu mọi người đến đông đủ, mau bắt đầu đi! Các huynh đệ nước Chu Tước, mang theo vũ khí của các ngươi, tiến vào khu vực săn bắn núi Chu Minh đi! Trẫm ở biệt cung chờ các tin tốt của các vị!".

"Tuân lệnh!"

Vệ Cảnh Kha cùng những người khác nghe vậy xoay người rời đi, đều hướng về khu vực săn bắn.

Chưa đi được xa, Vệ Cảnh Kha đã bị gọi lại-

"Đại sư tỷ!"

Quay đầu lại, một thiếu niên trẻ tuổi cầm vũ khí đi về phía nàng, cười tủm tỉm, "Đại sư tỷ, từ từ chờ ta!".

Vệ Cảnh Kha: "..."

"Đại sư tỷ? Sao tỷ nhìn ta bằng ánh mắt đó, không nhận ra ta sao?" Thẩm Sóc thấy kỳ quái mà hỏi.

*Thẩm Sóc (沈 朔): Thẩm là họ Thẩm, Sóc mang nghĩa trăng non.

Đối phương gọi nàng.

Vệ Cảnh Kha rất lâu mới có thể dò tìm ra người với gương mặt búng ra sữa trong khối trí nhớ xa xăm của mình.

"...Thẩm Sóc".

Thế tử phủ An Định Vương, con trai trưởng sư phụ An Định Vương của nàng.

Thẩm Sóc thở dài một hơi: "Còn tưởng tỷ thành không bình thường rồi! Không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi!".

Ánh mắt Vệ Cảnh Kha có chút kỳ quái.

Thẩm Sóc này, thật là làm càn.

Có điều nàng cũng không thật sự tức giận, trí nhớ xa xăm nói cho nàng, nàng cùng Thẩm Sóc lúc đó quen nhau vốn nên như vậy. Thẩm Sóc tuy là con của An Định Vương, nhưng càng giống đệ đệ của nàng hơn Vệ Cảnh Du.

"Vừa rồi đại sư tỷ vì sao không cự tuyệt, dị thú lục giai cũng không dễ sơn". Thẩm Sóc quả thật có chút nghi hoặc, ý đồ hãm hại của Vệ Cảnh Du rất rõ ràng, sử tỷ sao lại nhảy vào?

"Tình huống đó, không chấp nhận lời cự tuyệt của ta". Hơn nữa vị phụ hoàng kia của nàng hẳn cũng đã ghi hận việc nàng đến trễ, dị thú lục giai này, nàng săn được thì săn, không săn được cũng phải săn.

Thẩm Sóc gật đầu, "Đã vậy, ta cùng sư tỷ đồng hành đi, dị thú lục giai hung hiểm, ta đi theo tỷ trợ giúp một phần".

"Không cần".

Thẩm Sóc: "?"

Vệ Cảnh Kha nhìn về phía khu vực săn bắn, hướng về phương Bắc chính là chỗ sâu nhất.

Cho dù là lục giai, nàng cũng không để vào mắt.

Thẩm Sóc nghi hoặc: "Sư tỷ, dường như có điểm bất đồng, nhưng không nói ra được là điểm nào".

"Sóc Nhi, chúng ta cũng mau đi thôi".

Nghe tiếng, Thẩm Sóc quay đầu lại, trước mắt là một thiếu nữ với vẻ mặt dịu dàng điềm tĩnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ mặc võ phục, Thẩm Sóc liền ngẩn người.

Hắn cười cười nói: "Tỷ, vậy tỷ theo cùng ta. Khu vực săn bắn hung hiểm, ngàn vạn lần phải cẩn thận".

Thẩm Phải mỉm cười: "Yên tâm, tỷ có dẫn theo thị vệ".