Thiên Châu Biến

Chương 108: Tiễn Pháp Thần Kỳ(3)



Bản Convert

La Khắc Địch hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải, bọn họ chỉ là quân đội đóng bên ngoài. Chung quanh đây đóng quân có binh lực ba doanh trực thuộc hoàng thất mà không nằm trong biên chế của Ngũ Đại Liên đội, trạm gác công khai hoặc bí mật rất nhiều, bên trong mới là Thiên Cung doanh chúng ta." Hắn nói xong liền mang theo hai người sải bước mà vào, binh lính tuần tra thấy vậy vốn cực kỳ căng thẳng, mãi tới khi thấy rõ là La Khắc Địch mới nghiêm nghị hành lễ, thậm chí không ai dám đi tới hỏi một câu về thân phận của Chu Duy Thanh với Thượng Quan Băng Nhi, cùng lắm chỉ là đưa đến mấy ánh mắt tò mò mà thôi.

Sau khi tiến vào quân doanh, hai người mới phát hiện trong quân doanh căn bản không có người, không thể nghi ngờ là quân nhân đóng quân ở trong này ít nhất có một phần lớn đang ở bên ngoài tuần tra, trực gác. Theo vị trí bọn họ tuần tra lúc trước mà nói, binh lực ba doanh này theo lời La Khắc Địch cũng chỉ để làm nhiệm vụ bảo hộ Thiên Cung doanh ở trung ương cùng với ngăn cản bất kỳ kẻ lạ nào tiếp cận mà thôi.

Xuyên qua quân doanh tiếp tục hướng sâu vào ước chừng năm trăm mét, sau khi lại xuyên thêm qua một rừng cây thì tầm mắt trở nên rộng mở, một khoảng sân rất lớn xuất hiện trước mắt Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi.

Chung quanh khoảng sân này đều có hàng rào cao tới ba thước dựng từ những dày tấm ván gỗ chi chit gai nhọn, dã thú bình thường loại nhỏ căn bản đừng nghĩ đi vào. Diện tích sân tương đối lớn, nhìn qua ngang dọc cũng tới 100m, thẳng tới cuối có một cái cổng gỗ đang mở rộng, nhìn xuyên qua có thể thấy bên trong có một đình viện rộng lớn cùng một loạt nhà gỗ phía sau. Mỗi một gian nhà gỗ đều đứng độc lập, sơ bộ đánh giá cũng có hơn mười gian.

La Khắc Địch mang theo hai người đi vào bên trong, cả khu nhà đều trống trải rộng rãi, căn bản không mang đến cảm giác như đang ở trong rừng rậm, nhưng lại có không khí trong lành của rừng rậm.

Chu Duy Thanh thầm nghĩ trong lòng, mấy gã của Thiên Cung doanh này cũng đúng là biết hưởng thụ.

"Lính mới tới rồi, ra cả đi." La Khắc Địch đứng ở trong sân gào to.

"Lưu manh, ngươi gào cái gì mà gào. Không biết ngày mai chúng ta phải đi làm nhiệm vụ sao?" Một gian nhà gỗ bên trái mở cửa, một người từ bên trong đi ra. Người này dáng người tầm thước, ước chừng khoảng một mét bảy mươi lăm, đầu cắt tóc ngắn có vẻ cực kỳ linh hoạt, tấm lưng rộng rãi, hai bên cơ vai gồ lên như hai tòa núi nhỏ, hắn tuy rằng không cao lớn nhưng lại đem đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng trầm trọng. Bộ dáng hắn khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo tuy rằng bình thường nhưng ánh mắt lại sắc bén bức người, tựa như một tòa núi lửa vẫn đang ngủ yên nhưng có thể phun trào bất kỳ lúc nào.

La Khắc Địch cười hắc hắc, nói: "Tiểu mạch mạch, hai tên lính mới này là do lão Chu tiến cử đó nhé, chúng ta khó khăn lắm mới có thêm mấy dòng máu mới, mọi người cũng nên chào hỏi chút chứ. Bọn họ cũng coi như là tới kịp lúc, như vậy ta có thể cùng đi làm nhiệm vụ với các ngươi."

Trung niên nhân kia đem ánh mắt dừng ở Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh trên người, biểu tình vô cùng điềm đạm, thản nhiên nói: "Ta gọi là Hàn Mạch. Lưu manh, ngươi dám gọi ta là Tiểu mạch mạch lần nữa, ta sẽ đập nát tất cả chỗ ngươi chứa rượu." Bỏ lại những lời này, hắn liền lập tức xoay người trở về phòng, cửa phòng phịch một tiếng đã đóng lại.

La Khắc Địch bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Hắn bình thường vẫn vậy, trong nhóm chúng ta thì gia hỏa này là lạnh lùng nhất."

"Lính mới tới? Oa ha ha, còn có một vị mỹ nữ, thật sự là quá tốt. Hoan nghênh, hoan nghênh, phi thường hoan nghênh các ngươi gia nhập." Đúng lúc này một người thân ảnh cao lớn không biết từ địa phương nào chui ra, sải vài bước đã đi tới trước mặt Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi.

Người này thân cao vượt qua một mét chín, cũng cực kỳ cường tráng, nhìn qua so với Hàn Mạch vừa rồi thì tuổi còn cao hơn một chút, một đầu tóc hồng rối bời, ánh mắt là màu nâu rám nắng, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ cửng cỏi hữu lực lúc này treo ra vẻ nhiệt tình, cùng Hàn Mạch lúc trước cách biệt một trời."Ta gọi là Cao Sinh. Tiểu huynh đệ, tiểu muội muội, các ngươi tên kêu là gì a?" Cao Sinh tiến đến gần hơn, một tay khoác lên trên vai La Khắc Địch, hướng hai người hỏi."Ta gọi là Chu Tiểu Béo, nàng gọi là Thượng Quan Băng Nhi. Chào ngài, Cao Sinh tiền bối." Chu Duy Thanh vẻ mặt cộc lốc nói.

Cao Sinh sang sảng cười: "Tiền bối này tiền bối nọ cái nỗi gì? Không phải chỉ là so với các ngươi hơn vài tuổi thôi sao, gọi ta Cao Sinh đại ca là được rồi. Lưu manh, ngươi phải tiếp đãi bọn hắn cho thật tốt a! Ta đi sửa sang lại tên của ta với Hàn Mạch." Nói xong hướng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi phất phất tay, lúc này hắn mới chuyển thân mà đi.

La Khắc Địch nhún vai: " Thiên Cung doanh chúng ta tổng cộng bảy người, hiện tại có năm người ở nhà, hai người đang đi làm nhiệm vụ. Cao Sinh cùng Hàn Mạch là một cặp tổ đội nhỏ, còn có hai người ở nhà chắc cũng đang ở phụ cận."

Thượng Quan Băng Nhi mỉm cười nói: "Vị Cao Sinh đại ca này tính tình không tệ nha."

La Khắc Địch bĩu môi, cười hắc hắc: “Không tệ á? Trong hai tên gia hỏa này nếu để cho ta chọn một cái làm bạn mà nói, ta tuyệt đối chọn Hàn Mạch không chọn Cao Sinh. Tiểu nha đầu, ngươi có biết biệt hiệu của Cao Sinh là cái gì không đây? Hàn Mạch hiệu là Bối Tháp(lưng tháp), Cao Sinh hiệu là Pháo Thai(pháo đài). Tại Thiên Cung doanh chúng ta, đánh giá về Cao Sinh chỉ độc một câu, đó là: giết người phóng hỏa tìm Cao Sinh. Chúng ta sáu người khác cộng lại cũng không giết người nhiều hơn một mình hắn. Gã gia hỏa này chính hiệu là một gã giết người điên cuồng.”

"Lưu manh, ngươi không cần dọa gió tiểu hài tử đi." Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng êm tai vang lên, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi quay lại nhìn, chỉ thấy có hai người hình dạng cực kỳ mãnh liệt tương phản từ bên ngoài đi vào.

Người bên trái dáng người thon dài, bộ dạng nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, La Khắc Địch tuy cũng coi như là anh tuấn nhưng cùng vị trung niên này so sánh lại kém không chỉ một cái cấp bậc. Người này mặt đẹp như ngọc, làn da trắng nõn, mày kiếm mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông. Một đầu tóc dài màu vàng kim xõa xuống tùy ý, khí độ tao nhã. Nhất là đôi mắt xanh lơ của hắn lại toát lên nét u buồn, cái này chính hiệu là đòn sát thủ đối với nữ nhân. Một thân trường bào trắng tinh không nhiễm một hạt bụi nhỏ trên người hắn lại càng tôn lên vẻ anh tuấn.

Thượng Quan Băng Nhi để ý thấy người trung niên này có một đôi bàn tay rộng rãi, mười ngón cực kỳ thon dài, tựa như ngọc thạch trong suốt rực sáng.

Khi Thượng Quan Băng Nhi chú ý người trung niên anh tuấn này, Chu Duy Thanh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một người khác, người này đứng bên cạnh người trung niên anh tuấn nọ đối lập cực kỳ mãnh liệt. Thân cao chỉ xấp xỉ một mét sáu, trên người lại không có mấy thịt, gầy gò khẳng khiu, bộ dáng nhìn qua hơn năm mươi tuổi, tóc dài hoa râm rối bù xõa sau đầu, cặp mắt láo liên, lén lén lút lút nhìn trộm Thượng Quan Băng Nhi, yết hầu mấp máy tựa hồ như đang nuốt nước miếng. Hơn nữa mồm hắn ngậm lệch một cây tẩu thuốc, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng khinh lại còn khuyến mại nhiều đáng khinh hơn nữa.

Khi Thượng Quan Băng Nhi phát hiện ánh mắt hắn liền nhịn không được nhíu nhíu mày, theo bản năng tránh ra phía sau Chu Duy Thanh, lão đầu nhi này nhìn qua thập phần đáng khinh, ánh mắt quả thực so với La Khắc Địch còn muốn làm cho người ta chán ghét mười phần.

"Lão sư." Đúng lúc này, Chu Duy Thanh hô lên hai chữ lại khiến Thượng Quan Băng Nhi chấn động.

Chu Duy Thanh dùng sức dụi dụi hai mắt, xác nhận chính mình không nhìn lầm mới đeo vẻ mặt kinh hỉ vọt qua, "Lão sư, đúng là ngài a!"

Đây lại là lão sư của hắn ư? Thượng Quan Băng Nhi trong đầu mới vừa sinh ra ý niệm như vậy đã nhìn thấy Chu Duy Thanh đang kích động ôm lão nhân đáng khinh nọ một cái thật nhiệt tình.

Thượng Quan Băng Nhi nhất thời nở ra một nụ cười cổ quái, nàng phảng phất đã tìm được nguyên nhân đồng đội Chu Tiểu Béo của nàng tại sao có đầu óc phát triển sớm như vậy, hơn nữa nhất là trên phương diện sản xuất ra những tư tưởng xấu xa.

"A, thằng nhóc ngươi như thế nào tới đây? Lão già cha ngươi cũng cho ngươi tới?" Lão nhân đáng khinh nọ ánh mắt vừa chuyển, cũng rất ngoài ý muốn tức giận nói: "Mau mau buông lão nhân gia ta ra, lão tử đối với nam nhân không có hứng thú. Ôm cái gì mà ôm!"

La Khắc Địch trợn mắt há hốc mồm: "Mộc Ân, tiểu tử này là đồ đệ ngươi? Cũng chính là con trai lão Chu sao? Ta FUCK, không phải bảo tiểu tử này là phế vật sao? Lão Chu cổ hủ như vậy sao có thể đem con trai cho lão già ngươi dạy hư? Khó trách tiểu tử này một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, náo loạn nửa ngày, thì ra đều là học từ lão già ngươi."

Mộc Ân nhất thời giận dữ, một tay đẩy ra Chu Duy Thanh, "La Khắc Địch, tiểu lưu manh ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là ta dạy hư? Ta như thế nào dạy hư? Lão tử đây là danh sư xuất cao đồ không phải sao? Còn dám nói lung tung nữa, lão tử trước hết làm cho ngươi hư người."

"Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi hai cái thu liễm một chút. Đừng dọa bọn nhỏ." Trung niên nhân anh tuấn nọ bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười hướng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nói: "Bọn họ hai tên luôn luôn như vậy, kỳ thật quan hệ rất tốt, nhưng cùng một chỗ lại cãi nhau luôn. Các ngươi không cần để ý, bọn họ kỳ thật cũng không hề có ác ý. Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Hoa Phong, là doanh trưởng Thiên Cung doanh."

Hoa Phong đã mở miệng, Mộc Ân cùng La Khắc Địch hai người quả nhiên cũng im lặng xuống. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi hướng Hoa Phong khom mình hành lễ: "Chào ngài, Hoa Phong tiền bối."

Chu Duy Thanh tuyệt đối không ngờ tới ở nơi này có thể nhìn thấy Mộc Ân. Bốn năm trước, khi hắn vừa qua sinh nhật mười tuổi, có một ngày Chu đại nguyên soái đem lão nhân Mộc Ân đưa tới trước mặt hắn bắt hắn bái sư. Về sau hắn liền đi theo vị lão sư này học tập một vài thứ. Học cũng không phải cái gì là giết người kỹ xảo, mà là năng lực sinh tồn trong xã hội, năng lực đối nhân xử thế xử thế, đương nhiên còn học được rất nhiều sự đáng khinh từ Mộc Ân.

Chu đại nguyên soái đối với Chu Duy Thanh đánh giá lão nhân này như sau, luận thực lực, hắn có lẽ không cường đại mấy, nhưng là trong xã hội lão gia hỏa này cũng là loại người có năng lực sinh tồn mạnh mẽ nhất, ngươi nếu có thể từ bổn sự của hắn học được vài phần, ít nhất về sau khẳng định không chết đói bao giờ. Kỳ thật, Chu Duy Thanh vốn không biết, trước khi Chu đại nguyên soái mời Mộc Ân đến làm thầy dạy cho con trai, nội tâm cũng đắn đo vô số lần mới hạ được quyết tâm. Mộc Ân tên hiệu là Thần nhãn vô lại, có thể dễ dàng đoán được Chu Duy Thanh có thể từ hắn học ra cái gì. Chu Duy Thanh vừa mới mười bốn tuổi có thể hiểu biết nhiều thứ như vậy, có thể nói tuyệt đại bộ phận đều là từ hai năm học với Mộc Ân.

Hoa Phong cười cười: "Hoan nghênh các ngươi gia nhập Thiên Cung doanh." Thượng Quan Băng Nhi nói: "Hoa Phong tiền bối, không phải nói còn một cuộc khảo nghiệm nữa, thông qua mới được chính thức gia nhập hay sao?"

Hoa Phong trả lời: "Chu Nguyên soái có thể đề cử các ngươi thì đã chứng minh các ngươi có tư cách gia nhập Thiên Cung doanh, nếu không tiểu lưu manh cũng sẽ không mang bọn ngươi đến đây. Cho nên việc khảo nghiệm thì như vậy đi, ngày mai các ngươi cùng chúng ta tham gia nhiệm vụ một lần, nhìn biểu hiện trong quá trình đó mà tính là thành tích khảo nghiệm của các ngươi vậy."