Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 3: Người đàn ông xuất chúng



"Dựa vào chiếc bút máy hắn ta làm rơi ở hiện trường thời điểm đó,ngoài ra chưa tìm thấy những manh mối khác, lúc đó chú đã cho kiểm tra camera cũng bị phá hỏng, điện cũng bị cắt ngay sau đó!Xem ra năm đó hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng,phải khen một câu rằng nhiều năm nay hắn lẩn trốn quá cao siêu!".

Đội trưởng Lưu, cục cảnh sát điều tra tội phạm! Vụ án giết người phóng hỏa năm xưa của nhà họ Chu nhiều năm nay ông vẫn đang điều tra, còn sống ngày nào ông cũng phải tìm ra được hung thủ bắt hắn trả giá trước pháp luật.

"Chú Lưu!Dù có hóa thành ma cháu cũng nhận ra bộ mặt tàn ác của hắn, lúc cha cháu bị bắn, trước khi ngọn lửa bùng cháy lên cháu vẫn chưa chạy đi xa.Chính mắt cháu đã nhìn thấy chính tay hắn ném chiếc bật lửa rồi quay đầu bỏ đi!".

Trong đôi mắt mèo ánh nước chứa đầy căm phẫn,hình ảnh cha mẹ cô chết thảm vẫn tái diễn lại trong giấc mơ của cô nhiều năm nay.

Huyện Thiểm Tây những năm về trước,nổi tiếng nhất vẫn là nghề nhuộm vải.Khi đó nhà họ Chu cô có một xưởng nhuộm rất lớn do cha mẹ cô làm chủ, các công nhân ở xưởng nhuộm đã gắn bó với gia đình cô nhiều năm.Một phần là công việc ổn định,thu nhập cao, phần nữa là cha mẹ cô sống hiền lành,hay giúp người.Vì thế nên rất được lòng người dân ở đây.Nhờ vậy cơ nghiệp nhà họ Chu ngày càng làm ăn phát đạt, có rất nhiều thương nhân tìm đến để hợp tác.

Trong số đó có Lữ Bá!

Mặc dù còn bé, lúc đó mới tí tuổi lại là con gái nhưng Chu Hiểu Khê cô cũng rất hiếu động, chạy nhảy khắp nơi làm cho quản gia trông coi cô cũng thấy mệt. Lần đó khi đang chơi cùng mẹ ở tiệm cô đã thấy hắn ta đến bàn bạc hợp tác với cha cô, cứ như thế hắn và cha cô trong chuyện làm ăn có rất nhiều tiếng nói chung.Hai người cũng từ đó kết thành bằng hữu.

"Hiểu Khê! Chú hiểu tâm tư của cháu,khi xưa lúc Lão Chu còn sống ông ấy và chú mỗi lần rảnh rỗi gặp nhau là đánh cờ,hàn huyên! Tuy không phải là thân thiết nhưng chú cũng hiểu tính cách của Lão Chu, ông ấy luôn thẳng thắn cương trực, biết người biết ta! Có lẽ ông ấy cũng không ngờ được bằng hữu lại máu lạnh ra tay sát hại ông ấy! Cháu yên tâm,chú sẽ cố gắng thu thập bằng chứng phạm tội và tìm cho ra kẻ sát nhân, bắt hắn phải trả giá,tạ tội với Lão Chu!".

Cô nhóc Hiểu Khê này,con gái duy nhất của Chu Kiến Chương và Chu phu nhân, đang là một tiểu thư sống trong nhung lụa, được sự bảo bọc của cha mẹ,đùng một cái nhà cửa không còn, phải chịu mồ côi.

Năm đó khi nghe người dân tới báo án, ông cùng các đồng chí chạy vội tới hiện trường điều tra tìm tung tích hung thủ,sau đó được biết cô bé đã chạy trốn thoát khỏi vụ cháy, ông cũng đã cho người đi tìm nhưng mãi không tìm được.Gần chục năm sau khi gặp lại,ông cũng không ngờ cô lại xuất hiện ở đây, còn nhờ ông điều tra cái chết của cha mẹ cô....

Tuổi đời còn nhỏ đã phải chứng kiến cảnh tang thương. Đáng lẽ tuổi xuân đẹp đẽ của cô bây giờ là đang vô tư,theo đuổi mơ ước, hoài bão của mình. Ngược lại hoàn toàn với điều đó chỉ thấy trong ánh mắt kia chất chứa buồn thương và sự cô đơn....

Sau khi chào tạm biệt đội trưởng Lưu, Hiểu Khê bước thật chậm men theo con đường mòn đi ra lộ lớn.Ánh hoàng hôn chiếu xuống một màu vàng, bao trùm lấy bóng dáng bé nhỏ,hai bên đường hàng lau xanh vẫn mọc um tùm,dường như qua nhiều năm nơi đây vẫn không thay đổi.Đáy lòng Hiểu Khê dâng lên một nỗi bi thương khó nói thành lời, không biết là đang cảm thông cho ánh hoàng hôn chưa được nghỉ ngơi hay đang thương xót chính mình, dẫu đứng giữa đám đông cũng vẫn cảm thấy cô độc?

******

Cùng thời điểm đó ở cao ốc Vân Lâu,Lăng Châu

"Trần tổng,dự án Trung Tâm thương mại khu ngoại ô Thành Nam tôi đã gửi hồ sơ cho bên Tinh Vạn, hiện tại vẫn chưa thấy hồi đáp, có cần tôi liên hệ với bên đó lần nữa không!"

"Dự án khu Thành Nam là con mồi béo bở mà các nhà đầu tư đang nhắm vào,Tinh Vạn lần trước trong buổi đấu thầu cũng không để lộ nhiều sơ hở, nhưng không có nghĩa Tinh Vạn sẽ bỏ qua miếng thịt thơm này! Nghiêm Cảnh Hàn là ai chứ? Xưa nay trên thương trường khó ai có thể cạnh tranh nếu cậu ta đã ra tay đàm phán. Cho nên tôi muốn dự án này chúng ta sẽ hợp tác với Tinh Vạn, nếu hợp tác thành công thì trong nay mai Vân Lâu sẽ khai thác thêm được nhiều nguồn tài nguyên quý giá!".

Trần Thiệu Huy ngồi trên ghế,tay ung dung cầm điếu xì gà đưa lên miệng rít một hơi,nhả ra một làn khói. Cặp mắt nheo lại, vết sẹo dưới cánh tay được che chắn kỹ dưới lớp áo ba tàu truyền thống.

"Cho nên mới nói, muốn Tinh Vạn hợp tác không phải là điều dễ dàng, nếu chỉ dựa trên nền tảng chúng ta hoàn toàn chưa đủ khả năng, lại nói về đối tác, từ trước đến nay số lần Tinh Vạn đầu tư vào dự án chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay! Theo tôi thấy khả năng là rất nhỏ!"

"Giám đốc Hà,cậu đang xem thường tôi hay cậu đang hạ thấp Vân Lâu thế?So với nhiều nhà đầu tư,tài chính Vân Lâu cũng không phải ít, lại nói đến chí ít tôi cũng là cha nuôi của Tú Lan, chẳng lẽ cậu ta không nể tình!".

Ông ta gặp Mạc Tú Lan trong một lần tham gia triển lãm,Mạc Tú Lan có đam mê về mảng thời trang, còn ông ta lại rành rọt về vải vóc. Nhờ có sự hỗ trợ tư vấn và hướng dẫn về cách chọn vải nên Mạc Tú Lan đã nhiều lần đoạt giải thưởng liên hoan Tuần lễ thời trang.Cô ta rất biết ơn và nhận Trần Thiệu Huy làm cha nuôi kể từ đó.Cho nên lần này, ông ta phải tận dụng cơ hội để bắt tay hợp tác với Nghiêm Cảnh Hàn.

"Tháng sau là Tú Lan sẽ đính hôn với cậu ta, nhân dịp này khoảng cách đôi bên sẽ được kéo gần hơn,cơ hội sẽ nằm trong tay chúng ta thôi!".

Xem ra phải nhờ đến con gái nuôi ra mặt nói đỡ rồi!

Giám đốc Hà nghe xong cũng vui vẻ lên phần nào,nhờ mối quan hệ này mà hợp tác lâu dài thì tương lai cổ phần của ông ta cũng sẽ trụ lại đây lâu dài...

........................



Xe khách về tới Lăng Châu đã 11h khuya! Sau một ngày dài vừa ngồi xe, lại chưa có chút manh mối nào của hung thủ, tâm trạng trùng xuống, mệt mỏi, cô cũng không đánh thức Lạc Bân,dạo gần đây cha cô rất khó ngủ, bệnh trở nặng thêm chỉ có thể dựa vào thuốc.Sau khi tắm rửa xong xuôi cô lên giường đắp chăn,mi mắt trùng xuống, ngủ một giấc đã,hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn!

Hơn 6h sáng tiếng chuông điện thoại vang lên,Nam Mẫn mắt vẫn nhắm tít,tay quơ quơ tìm điện thoại.

"Alô! Mẫn à!Tớ tìm được cho cậu công việc có mức lương cao hơn rồi,cậu chỉ làm 4 tiếng buổi tối, lương cao hơn so với công việc bán thời gian của cậu nhiều!".

Nam Mẫn chưa kịp"alô" thì đầu dây bên kia đã như súng liên thanh nã vào tai.

Tiêu Đào!bạn thân của cô.

Sau khi nghe Nam Mẫn tỉnh cả người,từ trong chăn bật dậy:

"Thật hả? Là việc gì thế?".

Do động tác bật dậy quá nhanh,Nam Mẫn xém chút nữa vẹo cả xương hông, bất giác cô..."á"... lên một tiếng...

"Cậu sao thế,vui đến phát điên rồi chứ gì,tớ nói này cậu cứ làm tạm đi,đợi đến khi tốt nghiệp đại học, lúc đó thiếu gì công việc phù hợp với cậu!"

"Tiểu Đào! Cảm ơn cậu!".

Đối với Tiêu Đào cô luôn cảm kích và biết ơn.

Cùng là sinh viên đại học nhưng ở trường thành tích học tập của Nam Mẫn lúc nào cũng vượt trội nên tốt nghiệp sớm hơn so với các sinh viên khác,20 tuổi đã sắp ra trường rồi.

Tiêu Đào biết cô vừa đi học vừa phải đi làm kiếm tiền,dạo gần đây cha cô đổ bệnh cần tiền nhiều hơn để lo việc thuốc thang! Biết cô muốn tìm một công việc có thu nhập cao hơn, lần này tìm được cô ấy đã gọi báo ngay cho cô.

"...àj... ơn nghĩa gì chứ! Không cần phải khách sáo với tớ, chiều nay sau khi học xong tớ sẽ dẫn cậu tới đó nhận việc, vậy nhé! bye...bye...!"

Cúp điện thoại bước xuống giường,cô nghĩ mình cũng thật may mắn khi gặp được người bạn tốt như Tiêu Đào,trong cái xã hội tư bản này hiếm tìm đâu ra một người đối xử tốt với mình ngoài cha mẹ chứ! Nghĩ thế tự nhiên cô lại cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp hơn nhiều....

Buổi chiều tối sau khi gặp Giám đốc khách sạn để nhận việc cô mới biết công việc mà Tiêu Đào tìm cho cô là công việc phục vụ phòng...

aj...cha... Nam Mẫn không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của cô lúc này, cô có nên khen ngợi cô bạn thân Tiêu Đào có khí chất nhảy tới sào huyệt này để tìm việc cho cô không?

Nghe giám đốc nói công việc của cô đơn giản chỉ dọn dẹp phòng, sắp xếp theo yêu cầu của khách....ừm... thôi cũng được đi, quá được ấy chứ!

Công việc không cực lắm,lương cao gấp đôi so với công việc trước đây cô làm.Tóm lại cô làm việc kiếm tiền một cách chính đáng trong sạch không có gì phải hổ thẹn cả....Cố lên!...

***************

8h tối tại khách sạn Hoa Lư

"Cảnh Hàn! lâu rồi không gặp chúng ta cạn ly!"

"Chú Mạc! Ly này cháu kính chú!".



Nghiêm Cảnh Hàn tây trang vẫn như mọi ngày,hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen.Cử chỉ nho nhã lịch sự đứng lên nâng ly rượu về hướng Mạc lão gia.

Tối nay là tiệc rượu hai bên gia đình gặp mặt kể từ khi Nghiêm Cảnh Hàn đi công tác về, các vị trưởng bối sắp xếp bữa cơm này để bàn bạc về lễ đính hôn.Khách sạn này cũng là một trong số những sản nghiệp của nhà họ Nghiêm.Tối nay sau khi nhận điện thoại của mẹ,anh mới biết cha và mẹ anh đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.

"Anh Mạc thông cảm, công ty dạo này nhiều dự án,Cảnh Hàn bận bịu chân không chạm đất, nên ít khi về nhà, trông nó về ăn bữa cơm gia đình cũng hiếm hoi!".

Nghiêm phu nhân ngồi chiếc ghế bên cạnh Nghiêm Chấn,hôm nay bà mặc chiếc xườn xám màu xanh, thêu tay vô cùng tỉ mỉ,cử chỉ lời nói ôn hòa,nhã nhặn toát lên vẻ đẹp truyền thống của một phu nhân nhà quyền quý.

"Không sao, không sao! Tuổi trẻ tài cao,nam nhi phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu! Cảnh Hàn hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn lớn, công việc nhiều là phải,tương lai sẽ kế nhiệm vị trí chủ tịch.Tài năng này khiến Mạc mỗ tôi đây phải nể phục bội phần,sau này Tú Lan về làm vợ một người đàn ông xuất chúng như vậy, thân là nhạc phụ tôi đây cũng được thơm lây...!".Mạc lão gia xua tay cười sảng khoái.

"Anh Mạc quá khen rồi!".Nghiêm Chấn bây giờ mới lên tiếng nhưng cũng không làm giảm đi khí chất sự uy nghiêm.

"Chúng ta dùng bữa thôi ạ! Để nữa thức ăn sẽ nguội hết!".Mạc Tú Lan ngồi bên cạnh Mạc lão gia, đối diện với ông bà Nghiêm và Nghiêm Cảnh Hàn.

"Phải, phải... Nghiêm lão gia, Nghiêm phu nhân...xin mời dùng bữa!".Mạc lão gia tươi cười nói.

Trong bữa ăn, Nghiêm Cảnh Hàn rất ít khi nói chuyện,ai hỏi gì thì anh trả lời nấy,hay cùng lắm là"dạ" hoặc "vâng".Mạc Tú Lan ngồi đối diện tâm trạng nở hoa cười nói rất vui vẻ, truyện trò với anh nhưng anh cũng chỉ trả lời cho qua hoặc im lặng mỉm cười lấy lệ.

"Chuyện đính hôn của hai đứa chú và anh chị Nghiêm đây cũng đã nói qua,hai đứa cùng nhau lớn lên từ bé, tính cách lại hợp. Tú Lan từ bé đã mất mẹ,chú dành hết tình thương yêu cho nó,được nuông chiều quá mà sinh hư, tính tình có lúc hơi ương bướng.Mong anh chị Nghiêm rộng lượng không chấp nhặt!".

Mạc lão gia nhấp một ngụm rượu lại ngẩng đầu ánh mắt sâu sa nhìn Nghiêm Cảnh Hàn nói tiếp:

"Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời,chú đem Tú Lan giao cho cháu,hy vọng từ nay về sau hai đứa sẽ yêu thương nhau, đối xử với nhau thật tốt!".

"Bố....!".Mạc Tú Lan ngồi bên cạnh đỏ mặt ngượng ngùng quay lại làm nũng với Mạc lão gia.

Nghiêm Cảnh Hàn tay nâng ly rượu uống một ngụm, nuốt xuống vị nóng rát nơi cổ họng.Môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt liếc nhẹ nhìn Mạc lão gia!

Đây là đang muốn một lời hứa từ anh sao?

Bàn tay đặt dưới bàn siết nhẹ, cuối cùng cũng không nói lời nào dư thừa.Cuộc hôn nhân này là cho cha mẹ anh tự quyết, chưa hề thông qua ý kiến của anh,ngay cả ông nội ở nước ngoài chưa về,cha mẹ cũng không chờ được sao?

Anh đặt ly rượu xuống đứng lên.

"Cháu còn một số việc phải xử lý,xin phép đi trước!". Nói rồi xoay người rời khỏi phòng.

Nghiêm Chấn cũng không thấy làm lạ khi con trai lại có hành động như thế, tính tình của anh ông hiểu rõ, có lẽ là đã áp đặt nó rồi!

Nghiêm phu nhân bên cạnh gượng gạo lên tiếng:

"Cái thằng thật là, đấy anh xem! Công việc đối với nó còn quan trọng hơn hai ông bà già này! Sau này Tú Lan,con phải thường xuyên nhắc nó đấy nhé!".

Tuy thái độ của Nghiêm Cảnh Hàn khiến ông Mạc không mấy vừa lòng, nhưng Nghiêm phu nhân đã nói thế ông ta cũng đành ngậm bồ hòn cười qua loa:

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà....ha...ha...!".

************************