Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 21: Hy vọng mỏng manh như cơn gió thoảng qua



***

Sau gần 8 giờ lái xe, Cao Lãng dừng lại một con đường nhỏ thuộc trấn Minh Sơn.

"Boss, chúng ta đã đến nơi".

Nghiêm Cảnh Hàn bước xuống xe nhìn quanh nơi đây một lượt.

Đây là một thị trấn nhỏ, nhưng cũng khá náo nhiệt, bây giờ là thời điểm buổi trưa nhưng người dân vẫn đang hối hả đi lại, dường như không hề nghỉ ngơi.

"Boss, phía trước là chợ bán thổ cẩm, đi qua chợ khoảng một cây số nữa là tới địa điểm nơi anh cần tìm".

Phía trước là chợ, người dân buôn bán đông đúc,Cao Lãng không thể lái xe qua, chỉ có thể dừng xe và đi bộ tới.

Nghiêm Cảnh Hàn đưa mắt nhìn về phía chợ.

"Đi thôi".

15 phút sau, hai người đã đến trước cửa tịnh xá có tên giống như tên thị trấn nơi đây..."Minh Sơn". Từ cổng nhìn vào,tịnh xá rất đơn sơ, kiến trúc nơi đây được làm bằng gỗ, hai hàng cây bồ đề cành lá xum xuê tỏa bóng trước sân.

Từ xa một vị sư già đi tới.

"Hai cậu tìm ai?"

Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu chào vị sư già

"Chào sư thầy,xin được hỏi ở đây có vị sư cô nào tên Tịnh Huệ không?"

Vị sư thầy nhìn anh và Cao Lãng hỏi:"Hai cậu tìm Tịnh Huệ có chuyện gì không?".

Cao Lãng bước lên một bước lễ phép trả lời:"Chúng tôi có chuyện quan trọng muốn gặp sư cô Tịnh Huệ, phiền sư thầy có thể cho chúng tôi gặp bà ấy một lát được chứ?"

Bà ấy đi tới mở cổng:"Hai cậu vào đi "

Nghiêm Cảnh Hàn cùng Cao Lãng đi theo bà ấy ra phía sau khuôn viên tịnh xá,trong khuôn viên có mấy chú tiểu đang quét lá,gần đó có một vị sư cô tầm ngoài năm mươi tuổi đang đứng phơi lá thuốc nam.Vị sư thầy chỉ tay nói rằng "Đó chính là Tịnh Huệ".

Thấy hai người đàn ông đi tới, vị sư cô ngừng động tác phơi lá thuốc quay sang nhẹ gật đầu:"Chào hai vị"

Nghiêm Cảnh Hàn đi lại gần gật đầu chào:"Sư cô Tịnh Huệ, tôi muốn nói chuyện với người một lát".

Để mâm lá thuốc trên giá phơi, bà ấy quay người sang nhẹ giọng hỏi:"Hai vị đây tìm tôi có chuyện gì không?"

"Sư cô, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi người ". Nghiêm Cảnh Hàn nghiêm túc nói

"Mời hai vị đi theo tôi".Sư cô Tịnh Huệ dẫn hai người đến căn phòng dành để tiếp khách ở sân trước tịnh xá.



Sau khi rót hai tách trà để lên bàn, bà ấy ngồi xuống ghế đối diện

"Hai vị muốn hỏi gì?".

Nghiêm Cảnh Hàn không uống trà anh ngồi thẳng người, ánh mắt thâm trầm nhìn sư cô vào thẳng vấn đề

"Sư cô Tịnh Huệ,mười hai năm về trước ở Thiểm Tây người có từng nhận nuôi một bé gái không?"

Ở Thiểm Tây?

Sư cô Tịnh Huệ bất chợt sững người mấy giây,đôi mắt trùng xuống như hồi tưởng lại, mấy giây sau bà ấy khẽ gật đầu:"Có, năm đó tôi từng nhận nuôi một bé gái 8 tuổi".

"Vậy bây giờ cô bé đó ở đâu?". Nghiêm Cảnh Hàn gấp gáp hỏi

"Tôi cũng không biết bây giờ cô bé đang ở đâu". Bà ấy lắc đầu buồn bã đáp, đã mười hai năm rồi bà hỏi thăm nhiều nơi một tin tức cũng không có.

"Sư cô, người từng sống ở Thiểm Tây, vậy có còn nhớ vụ cháy năm đó nhà họ Chu không?".

Sư cô Tịnh Huệ thảng thốt nhìn anh.

"Cậu là người nhà họ Chu?"

Nghiêm Cảnh Hàn lắc đầu, giọng anh trầm xuống:"Tôi là người quen của họ,Chu gia... là ân nhân của tôi".

Dừng một chút anh nhìn bà ấy,đáy mắt chứa muôn vàn cảm xúc phức tạp:"Sư cô, người có thông tin gì về cô ấy xin hãy nói cho tôi biết"

Sư cô từ từ thu lại ánh mắt đang nhìn anh, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra phía cổng, có ngọn gió thổi nhẹ bay chiếc lá bồ đề trên không trung,hồi tưởng lại cảnh đau thương năm đó,trong ánh mắt ngoài buồn bã là sự thương cảm khôn nguôi:

"Sinh thời Chu phu nhân hay tới tịnh xá để cúng dường và phát gạo cho người nghèo, năm đó cũng chính Chu gia đã tài trợ, xây dựng lại tịnh xá, giúp những người không nơi nương tựa có chỗ ăn, chỗ ở...Cô bé Hiểu Khê lúc đó cũng hay theo mẹ tới tịnh xá, còn bé nhưng nó rất hiểu chuyện lại ngoan ngoãn,ai cũng yêu mến...Cho đến một ngày khi hay tin vụ cháy xảy ra,tôi liền cấp tốc chạy tới, khi tôi tới nơi...tất cả đã cháy rụi, chẳng còn lại gì".

Đêm Chu gia xảy ra chuyện, nửa ngày sau bà mới nhận được tin, bàng hoàng tức tốc thuê xe chạy đến, lúc bấy giờ là thời điểm rạng sáng,cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, không cho ai vào trong, chỉ có một vài người cảnh sát đang điều tra ghi chép,lửa cũng đã dập tắt... tất cả cháy rụi, không còn gì cả... Chu gia lúc bấy giờ là một gia tộc có tiếng tại thời điểm đó, đêm đó khi vụ án xảy ra, cả huyện Thiểm Tây không ai là không biết,cảnh tượng người dân xung quanh ngỡ ngàng, đau lòng chứng kiến ngọn lửa bùng lên thiêu rụi toàn bộ,nhớ lại lòng lại đau như cắt.

Sư cô gỡ mắt kính xuống lấy tay áo lau nước mắt,hơi thở nặng nề đau lòng kể tiếp:"Tôi lao tới hỏi vị cảnh sát đứng đó: Có ai còn sống xót không?Anh ta trả lời: "Do tất cả đã cháy rụi nên chúng tôi chưa có thông tin cụ thể". Tôi hốt hoảng vội chạy đi tìm người dân xung quanh...họ nói lúc đó thấy ngọn lửa bùng lên cao chỉ lo hô hào dập lửa cũng thấp thoáng thấy bóng một cô bé chạy về phía xa.Sau đó tôi đã đi về hướng họ chỉ...hai bên đường lúc đó toàn cỏ lau mọc rất cao.... tôi vừa tìm vừa hy vọng có thể tìm được đứa bé.... tìm cả một ngày trời cho đến khi về gần đến tịnh xá... tôi mới thấy cô bé đang ngồi co rúc trong bụi cỏ gần đó...".

Nước mắt chảy dài, bà ấy nhìn anh nghẹn ngào:"Khi tôi tới đỡ con bé dậy, người nó mềm nhũn, mặt tái nhợt run rẩy nhìn tôi thì thào một câu "Sư cô... cứu con" sau đó thì...ngất đi ".

Nghiêm Cảnh Hàn ngồi lặng yên từ nãy đến giờ,đôi mắt ảm đạm,vệt đỏ bao phủ nơi đáy mắt, yết hầu khó khăn lên xuống, có chút chật vật, giọng anh khàn khàn,mỗi lời nói ra đều tràn ngập chua xót:"Sư cô, người nói tiếp đi".

Bà ấy đưa tay quẹt nước mắt:"Sau đó tôi đưa con bé vào trong tịnh xá,do đã ở ngoài đường cả đêm, kiệt sức cùng với nhiễm lạnh,con bé sốt hai ngày mới tỉnh, từ sau khi tỉnh dậy nó cứ ngồi bên cửa sổ nhìn ra,tay cầm khư khư sợi dây chuyền không nói chuyện... chuyện xảy ra là một đả kích lớn đối với con bé, khó để chấp nhận... Cứ im lặng như thế mấy ngày, sáng hôm đó khi tôi mở cửa bước vào phòng không nhìn thấy con bé đâu cả, tôi lập tức chạy đi tìm... Tìm suốt mấy ngày trời vẫn không có tin tức gì... con bé nó bỏ đi rồi... Nhiều năm qua, tôi cũng đã đến nhiều địa phương,dò hỏi... cuối cùng cho đến bây giờ.. cũng không biết con bé lưu lạc ở đâu...".

Sư cô kể đến đây thì không nói tiếp được nữa, nước mắt cứ chảy, bà cứ lau.

Trong phòng lúc này tĩnh lặng đến ngột ngạt, đến hít thở cũng khó khăn,tâm trạng cả ba người đều trùng xuống, chẳng ai nói lời nào,mỗi người đều mang một tâm trạng nặng nề.

Cao Lãng tuy không chứng kiến toàn bộ vụ việc nhưng nghe kể lại anh ta cũng phần nào hình dung được cảnh tượng lúc ấy.Một gia tộc lớn chỉ sau một đêm tất cả chỉ còn lại tro bụi.Một lát sau,anh ta hít một hơi hỏi vị sư cô:"Sư cô,Chu gia còn có bà con họ hàng ở đâu không?"

Bà ấy ngẩng lên lắc đầu:"Tôi không biết...chỉ biết Chu phu nhân Sở Tuệ là người gốc Giang Tô, chuyển đến sinh sống tại Thiểm Tây được 5 năm thì kết hôn với Chu lão gia.Thời gian sau này thì đều sống ở đó...cho đến khi....".



Chợt nhớ ra điều gì, Nghiêm Cảnh Hàn lại hỏi bà ấy:"Sư cô, lúc nãy người nói trên người cô ấy có sợi dây chuyền, vậy sợi dây đó trông như thế nào?"

"Sợi dây không cầu kỳ... chỉ có mặt dây chuyền được đúc bằng ngọc khắc hình hoa đào, nhìn rất đẹp... nếu bây giờ nhìn thấy tôi cũng nhận ra..".

Cao Lãng nghĩ ngợi một lát lại nói:"Đã là dây chuyền sẽ có rất nhiều người đeo chung một kiểu, nếu chỉ dựa vào đó làm sao có thể khẳng định là cô ấy?"

"Tôi có thể khẳng định là con bé nếu tìm thấy, vì sợi dây đó chỉ có một.Chu gia đã đặt riêng để tặng cho con gái nhân dịp sinh nhật 8 tuổi".Sư cô nhìn hai người kiên định trả lời.

Cao Lãng thở dài nhìn sang Nghiêm Cảnh Hàn đang lặng yên không có biểu cảm gì, nhỏ tiếng gọi:"Boss".

Lúc này anh mới đè nén cảm xúc,đứng lên nhàn nhạt nói:"Hôm nay rất cảm ơn Sư cô, nếu có tin tức gì mong người hãy liên lạc cho tôi biết.. cảm ơn".

Sau khi để lại thông tin liên lạc,hai người bước ra cổng tịnh xá,lúc này trời cũng đã tối.

"Boss, chúng ta có cần tìm chỗ nghỉ lại không, trời cũng sắp mưa".

"Không cần, đi thôi, tôi lái xe ". Nghiêm Cảnh Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

Bước chân ra cổng, cơn gió lạnh lẽo lướt qua, như vô tình cuốn đi những hy vọng mỏng manh, một cỗ cảm xúc không tên ùn ùn kéo tới,tràn ngập tâm trí,bóng đêm tĩnh mịch như muốn nuốt chửng lấy anh...U ám đến ngạt thở..

...

Cùng thời điểm tại một căn nhà hoang trong rừng

"Á...Hự... Lão đại...xin tha...cho tôi...".A Xướng, một tên thuộc hạ của Trần Thiệu Huy đang nằm rạp xuống đất, khắp người be bét máu,thoi thóp ngửa cổ cầu xin.

"Tha?...Mày có gan làm không có gan chịu, bây giờ còn xin tha? Lão đại tin tưởng mày, để mày báo đáp thế này sao?". Một tên thuộc hạ khác đưa tay bóp chặt miệng A Xướng:"Khai mau,kẻ đứng sau mày là ai?".

Máu từ trong miệng tuôn ra chảy xuống đất,A Xướng chầm chậm bò lại chiếc ghế nơi lão đại đang ngồi:"Lão đại...xin đừng...giết tôi,nể tình..tôi đã.. tận lực... mấy năm nay...xin... ngài.....

...a....a...".

Không đợi A Xướng cầu xin hết câu, một mũi giày màu da bò dẫm lên bàn tay hắn ấn xuống di di như muốn nghiền nát.Trần Thiệu Huy cầm điếu xì gà đưa lên miệng rít một hơi nhả ra làn khói, cặp mắt nham hiểm híp lại hắn nhìn xuống:"Đây là cái giá cho sự phản bội, cũng không phải mày không biết".

Hắn ngẩng đầu đưa mắt liếc tên thuộc hạ gần đó, tên kia hiểu ý gật đầu...sau đó từ trong căn nhà hoang vọng ra một tiếng la hét thảm thiết... rồi lại rơi vào yên lặng.

"Lão đại, đã xử lý xong, tên này thật cứng đầu, chết vẫn không khai ra kẻ đứng sau hắn". Tên thuộc hạ nhìn A Xướng vừa nói với Trần Thiệu Huy.

Trần Thiệu Huy đi lại chiếc ghế gỗ ngồi xuống:"Lô hàng vừa rồi đã tổn thất không ít, anh em hãy cẩn thận cho lô hàng sắp tới,cho người kiểm tra sát sao trước khi hàng cập bến, tránh để hải cảnh họ nghi ngờ".

"Lão đại, vậy còn kẻ đứng sau tên A Xướng..."

Hắn lại đưa xì gà lên rít một hơi:"Không vội, hắn sẽ lộ mặt nhanh thôi ".

*******