Thích Em Thích Em Nhiều

Chương 4: Chết là đáng!



“Này, cậu kể rằng tôi đánh cậu không phải sao? Nó đúng, bởi vì tôi mới đập vào cái bản mặt đáng ghét này của cậu vào sáng ngày thứ hai cơ mà.”

Nhiếp Mạch Khanh bước chân tiến đến chỗ La Hổ, ngay lập tức giáo viên chủ nhiệm và thầy giám thị đã vội vàng đi đến để cầm tay cô kéo lại nhưng không sao mà kéo cô lùi xuống được bước nào.

“Nhiếp Mạch Khanh! Trò đang đi quá giới hạn!”

“Đi quá giới hạn sao? Tôi mới chỉ đấm vào mặt cậu ta có hai cái thôi mà? So với việc mà cậu ta đã làm thì mấy cú đấm của tôi vẫn còn non chán! Dựa vào đâu mà mọi người đều bảo tôi đi quá giới hạn?”

Người giáo viên chủ nhiệm kia mặt đã thoắt xanh thoắt đỏ, sự lo ngại và cơn giận dữ bừng bừng không thể kiểm soát khiến cho cô ta hét lên.

“Bởi vì mày là một đứa học sinh vô phép tắc, còn thành tích học tập thì quá tệ!”

“Cô Nga!”

Thầy giám thị đã gấp gáp lên tiếng, cô giáo chủ nhiệm tên Nga kia cũng giật mình vì phát hiện ra mình đã quá lỡ lời.

Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng trong giây lát. Nhiếp Mạch Khanh thoáng sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn những vị giáo viên đang có mặt ở trong đây.

“Dựa vào thành tích của tôi nên mấy người có thể quy đổi ra tôi là loại người gì sao?”

Nhiếp Mạch Khanh nhìn thẳng vào mặt của tên La Hổ đang rúm ró ngồi ở phía đối diện.

“Còn cậu ta, vì là học sinh giỏi toàn trường nên nó đã đủ tư cách để trở thành người tốt sao? Người tốt mà nghiện Penicillin? Người tốt mà cùng với nhóm bạn thân của mình đi sỉ nhục một cậu bạn khác sao?”

Người mẹ đang ôm lấy con mình kia lắp bắp, bà ta nhìn La Hổ đang tái xanh cả mặt mày, dường như là không thể tin được, nhưng một nơi nào đó bên trong tâm bà ta vẫn còn muốn tiếp tục phản kháng lại.

La Hổ của bà ta là một đứa con ngoan mẫu mực, không tài nào là cái loại người như trong miệng cô nói được!



“Mày đang nói bậy cái gì thế hả?! Sao mày dám bảo con trai tao nghiện thuốc? Mày có bằng chứng sao?”

“Cái đó là cặp của cậu ta phải không?”

Nhiếp Mạch Khanh chỉ vào cái cặp sách màu đen đang để ở trên bàn giáo viên, hẩy đầu về phía cậu học sinh lớp khác đang trong vai trò làm chứng cho việc cô bạo lực học đường với La Hổ kia.

“Cậu đến mở cặp sách của cậu ta ra đi.”

“Cái gì?!” La Hổ lập tức nhảy dựng lên nhưng đã bị tiếng hét của Nhiếp Mạch Khanh làm cho điếng người.

“Cậu ngồi im đấy!” Cô quay đầu nói với cậu nam sinh nọ: “Nào, để tôi cho cậu xem xem tôi đánh cậu ta là vì gì. Mọi người cứ ngồi yên ở đấy, chúng ta đều sẽ được xem thôi. Nào, còn chần chừ gì nữa?”

Cậu học sinh nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy tiến đến chiếc túi xách để trên bàn rồi mở khóa kéo, dộng hết tất cả những món đồ đang có ở trong chiếc cặp đó xuống đất.

Ngoài những cuốn sách vở và bút viết rơi vãi ra sàn nhà ra, ở giữa chúng còn có sự xuất hiện của một hộp thuốc Penicillin.

“Nó có tên gọi khác mà chúng ta thường dùng hơn đấy: Ma t.úy. Ngoài ra, mọi người có thể tìm thêm vài hộp nữa trong tủ đựng quần áo thể dục của cậu ta, hoặc cũng có thể tìm thấy trong hộc tủ bàn học của cậu ta ở nhà đấy. Tôi đã quay lại đoạn video việc cậu ta đe dọa và sỉ nhục một cậu bạn học sinh, nó nằm ở trong điện thoại của tôi.”

Tất cả mọi người ở trong căn phòng đều chấn động trước những gì mà mình vừa chứng kiến. Thầy cô đang khống chế hai tay của Nhiếp Mạch Khanh cũng phải buông tay của cô ra.

La Hổ không ngờ được mọi bí mật của mình sẽ bị phanh phui ra ngay trong chính cái ngày cậu ta quyết sẽ trả thù Nhiếp Mạch Khanh, bây giờ việc còn lại của cậu ta chỉ là chờ đơn đình chỉ học tại nhà trường và một vài buổi làm việc cùng với cảnh sát mà thôi.

Nhiếp Mạch Khanh thực sự không muốn ở đây lâu hơn nữa, cô định sẽ quay trở về lớp học nhưng một tiếng gọi ở đằng sau đã khiến cho bước chân cô phải dừng lại.

“Nhiếp Mạch Khanh.”

Người bố nuôi suốt nãy giờ chỉ ngồi im ở trên ghế cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta tiến đến gần cô, trước ánh mắt của bao nhiêu người đang chứng kiến, ông ta đã thẳng tay mà giáng xuống má cô một cái tát như xé gió mà thành.

Không ai biết được cú tát đó có sức lực lớn đến chừng nào bởi vì ngay sau đó Nhiếp Mạch Khanh đã loạng choạng mà suýt nữa đã ngã khụy xuống sàn nhà.



Khuôn mặt cô đã bị quay hẳn sang một bên, lúc cô xoay đầu lại nhìn ông ta, một bên má cô đã in hằn năm dấu ngón tay và ở một bên cánh mũi đã rỉ xuống máu tươi.

Ông ta… đánh cô?

“Cái thư yêu nghiệt nhà mày! Tại sao mày không im lặng? Tại sao mày lại phản kháng hả? Mày biết bố mẹ nó là ai không? Là thị trưởng của cái nơi này đấy! Họ sẽ giết tao mất. Mày muốn tao chết hả? Hả?”

“Cầu chúa trên cao. Mày giống hệt như thằng cha đã chết trong tù của mày vậy. Rác rưởi và bẩn thỉu như nhau. Là những kẻ không biết phép tắc và vị trí của mình ở đâu cả! Chết là đáng!”

Đánh mắng cô, cô nhịn, nhưng nói tới bố cô thì không xong đâu!

Nhiếp Mạch Khanh đẩy mạnh ông ta ra đằng sau, đôi mắt cô hoe đỏ căm hận.

“Đến cả người bố bẩn thỉu trong lời của ông nói cũng chưa một lần đánh phụ nữ như ông đâu! Cầm mấy đống tiền lặt vặt đó rồi cùng với cái gia đình khốn kiếp của ông xuống mồ hết cả đi!”

Nói rồi Nhiếp Mạch Khanh xô cửa phòng giáo viên mà chạy thẳng ra bên ngoài.

Qua lớp cửa kính cửa sổ, tất cả những học sinh ở trong trường ngày hôm đó đều nhìn thấy một cô gái với một bộ đồng phục học sinh màu trắng lao ra ngoài cổng trường với một tốc độ rất nhanh.

Cô chạy xuyên qua cánh cổng trường học, xuyên qua thị trấn, tiến vào trong cánh rừng lớn đằng sau thị trấn rồi chạy rất lâu, rất lâu sau đó, dần dần, thứ hiện ra trước mắt cô là một bãi biển xanh trải rộng đến bạt ngàn.

Cô đã từng trốn ra đây nhiều lần, và từng ấy lần bỏ đi là một lần cô đã nghĩ đến việc tự tử. Nhưng cứ mỗi khi nhìn xuống dòng nước lạnh lẽo đang dậy sóng ấy là trong lòng cô lại dội lên một cảm giác sợ hãi, trong vô thức lùi chân ra sau rồi lại quay đầu trở về lại cái thị trấn nhỏ bé đang giam hãm lấy mình ấy.

Nhưng bây giờ…

Nhiếp Mạch Khanh đứng trên một mỏm đá nhô ra biển, bọt sóng phun lên rồi rơi vương vãi trên đế giày của cô.

Cô, không muốn tiếp tục sống thế này nữa. Nó quá bí bức rồi.