Thích Em Thích Em Nhiều

Chương 26: Cảm ơn!



Hắn ta nghiến răng nghiến lợi viết đơn, cả những tên đàn em khác của hắn cũng như vậy.

Trong sở cảnh sát hiện tại chỉ vang lên những tiếng viết loạt sà loạt soạt, tiếng lẩm nhẩm đánh vần và tiếng quạt trần ở trên đỉnh đầu đang canh cách kêu lên, mọi thứ dường như đã chìm vào trong sự tĩnh lặng. Thì bất chợt, cánh cửa văn phòng cảnh sát bị ai đó vội vàng đẩy ra.

“Sếp! Tôi thấy được cái này.”

Người cảnh sát đó đi lách qua chỗ của mấy tên côn đồ kia, đưa một bản giấy in đến cho người cảnh sát trung tuổi đang đứng canh trừng mấy tên kia.

Chẳng hiểu sao, Nhiếp Mạch Khanh có cảm giác rằng lúc từ lúc bước vào cho đến hiện tại, anh ta cứ liếc nhìn sang cô bằng một ánh mắt rất kì quái.

Nhận lấy tờ giấy ấy, đồng chí cảnh sát lớn tuổi khẽ lướt mắt đọc qua, bất chợt, hai đầu chân mày của ông ta nhíu chặt vào với nhâu.

Người cảnh sát đó ngước mắt nhìn cô rồi lại đối chiếu với thứ đang cầm trên tay, một lúc sau thì đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi tới trước mặt của cả hai rồi giơ tờ giấy đó ra, bất ngờ, ở trên đó là một thông báo mất tích của Nhiếp Mạch Khanh.

“Cô bé à, cháu là trẻ bỏ nhà đi hả?”

“Dạ?”

Nhiếp Mạch Khanh mở to mắt nhìn lên thông báo mất tích có in hình mặt của mình, nhất thời rơi vào sự sửng sốt.

Là đám người ở dưới thị trấn bé nhỏ đó nộp đơn báo cáo mất tích sao?! Nhưng khi ấy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy cô biến thành quái vật rồi cơ mà?

Hay là... người đàn ông bí ẩn đó... Người đàn ông luôn gửi quà đều đặn về cho cô kia?

Nếu đúng là như thế, chẳng phải, cô sẽ bị đưa trở về cái thôn xóm ngột ngạt và bí bức đó lần nữa sao?

Nhiếp Mạch Khanh kinh sợ khi nghĩ đến viễn cảnh ấy, cơ thể trong vô thức run rẩy, vội vã lùi người ra sau khi người cảnh sát kia đến gần.

“Cảm ơn các cháu vì đã giúp bọn chú bắt lại những tên tội phạm này và giải cứu được con tin, nhưng đã đến lúc cháu phải quay trở về nhà sau một chuyến hành trình du ngoạn dài rồi. Nào, bây giờ chú sẽ liên lạc với gia đình để đón cháu về.”

“Không được-!”

“Chú cảnh sát! Có mấy tên đang định trốn về kìa!”

Đột nhiên Phó Quan Thượng hét lớn rồi chỉ về đằng sau khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều hốt hoảng ngoảnh hết đầu ra sau lưng để nhìn về phía bàn trà đang chật ních người ngồi.

Mấy tên du côn đang viết đơn kia cũng vì tiếng hét ấy mà ngờ ngờ ngệch ngệch quay đầu lại, mấp máy môi.



“Hả? Bọn tao có trốn đâu?...”

“Ối!”

Bỗng nhiên Phó Quan Thượng đứng bật dậy rồi kéo tay của Nhiếp Mạch Khanh chạy lao ra khỏi sở cảnh sát, xuyên qua những tiếng kêu lên đầy hốt hoảng của tất cả những nhân viên đang làm việc ở trong đây mà chạy vụt ra bên ngoài đường lớn.

“Na, này?!”

“Hai em kia! Mau đứng lại! Mau đứng lại!”

“Ôi thật là...!”

Phó Quan Thượng cắn răng, nắm thật chặt lấy tay của Nhiếp Mạch Khanh, cố gắng để cắt đuôi những vị cảnh sát đang đuổi theo ráo riết ở đằng sau kia.

Vì ngồi khá lâu nên đôi chân của cả hai đều mỏi nhừ, tê rần rất khó di chuyển. Không những vậy, khi bầu trời chuyển dần về đêm, hơi lạnh và sương ẩm bắt đầu giăng đầy trên không khí, nó khiến cho cơ thể của Nhiếp Mạch Khanh chậm lại và có cảm giác như sắp chuẩn bị tan chảy.

Trời sắp mưa rồi! Chết tiệt!

“... Aissss! Vậy mà vẫn bị bắt cho được. Tí nữa thể nào ông già nhà tao cũng mắng cho um nhà lên thôi.”

Đi đằng trước họ là một đám nam sinh vừa mới bước ra khỏi đồn cảnh sát cách đây không lâu, trùng hợp thay, bọn chúng lại chính là đám học sinh tháng trước mới được Phó Quan Thượng giúp đỡ.

“Cứ nhét kẹo cao su vào tai ấy. Chịu khó ngồi một lát là xong ấy mà.”

“Lũ bọn mày mới chỉ bị mắng thôi. Còn tao thì có nguyên cả một bà mẹ khủng long bạo chúa. Chưa về mà đã tưởng tượng ra ngay cái cảnh mẫu hậu vác ỷ long chổi trên vai đứng chờ ở ngoài cổng rồi. Hic! Sợ run cả người.”

Lũ nam sinh đó bước đi như những người mất hồn, khuôn mặt tái mét lại vì sợ.

Bọn chúng có thể là học sinh cá biệt thật, nhưng ai bảo là không sợ bố mẹ?

Đang cùng nhau nghĩ kế để thoát thân thì bất chợt, một tràng những âm thanh hỗn loạn từ đâu dội đến đã khiến cho tất cả bọn họ đều giật mình ngoái hết đầu về đằng sau, nhìn một nam một nữ đang cầm tay nhau bỏ chạy, còn ở phía sau là nguyên một nhóm cảnh sát đang bám đuổi.

“Trời! Mấy người bọn họ còn được cảnh sát ‘theo đuổi’ còn hơn cả bọn mình!”

“Kinh!”



“Ê, chúng mày! Sao tao lại cảm thấy cậu bạn nam kia có đôi chút quen mắt nhỉ?”

Lũ nam sinh đờ đẫn trong chốc lát rồi giật nảy mình lên.

“Đại, đại ca?!”

Phó Quan Thượng cũng ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.

Anh cũng khinh ngạc chẳng kém gì bọn họ, cũng muốn chào một tiếng nhưng lại không thể dừng lại, chỉ có thể lướt qua người của bọn họ rồi tiến lên đằng trước. Sắp bị đuổi kịp rồi.

Người đã chạy qua, tất cả những tên nam sinh kia đều đồng loạt quay sang nhìn nhau, không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nhau là bọn họ tự biết rằng tất cả những người còn lại đều đang có suy nghĩ giống như mình.

“Ai da!”

Bất ngờ một bạn học nam đổ rầm cái vào người của một chú cảnh sát khiến cho đội hình của bọn họ nhất thời bị kéo giật lại.

“Cái gì vậy?!”

Người cảnh sát kia vội vàng đứng lên rồi đẩy cậu nam sinh đang bám chặt lấy chân mình ra, càng luống cuống hơn nữa khi bất chợt câu ta ngoác mồm kêu lên.

“Chú làm cháu bị thương rồi! Bắt đền chú đấy! Không bắt đền là cháu không cho chú đi đâu!”

“Cái thằng này từ đâu ra vậy?! Thả chú ra! Mày mới là người đổ vào người chú mà...!”

“Chú xấu tính thế? Chú làm bạn cháu bị thương, cái này ai cũng thấy rành rành mà còn chối? Cảnh sát thế à?”

Cả đám nam sinh đều ùa hết lên chặn đứng lại mấy người cảnh sát kia không cho đi, tạo nên một khung cảnh vô cùng nhốn nháo.

Hầu hết tất cả những người cảnh sát kia đều chưa từng trải qua chuyện này bao giờ nên đều bối rối không biết phải xử lí làm sao, hớt hải ngước đầu lên thì đã thấy hai người kia đã mất hút từ khi nào rồi.

Phó Quan Thượng biết là mình đang được giúp đỡ nên quay đầu ra đằng sau, một cậu bạn nam đang ôm chân một người cảnh sát cũng đang ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình thì búng ngón tay cái lên cao.

Phó Quan Thượng mím môi rồi gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn!”

Vì đã thành công cắt đuôi được cảnh sát nên cả hai đã kịp leo lên một chuyến xe buýt cuối cùng, đi tới bến tàu hỏa rồi cùng nhau rời đến một thành phố khác.

Suốt cả chặng đường đi anh đều nắm lấy tay cô thật chặt, dù mệt mỏi nhưng vẫn chưa bao giờ buông tay.