Thì Ra Cậu Ấy Thích Tôi

Chương 14



“Alo.”

“Alo”

Lúc giọng nói của cậu ấy truyền từ đầu bên kia tới, lòng bàn tay tôi chợt đổ mồ hôi.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Nghe nói cậu muốn thi nghiên cứu sinh ở Bắc Đại? Có phải buồn phiền vì chuyện này không?”

“…” Cmn cậu ấy làm tôi cứng họng luôn rồi.

Nghĩ kĩ lại thì việc này tôi có nói với Hạ Hạ, cô ấy còn cười tôi bị mẹ chèn ép.

Hai người họ nói cũng nhiều phết nhỉ.

Chỉ là sao lại nói về tôi chứ?

“Thực ra… thì…” Tôi cảm thấy khá là chột dạ: “Tôi nghĩ là thi không đỗ đâu.”

“Không có lòng tin ở bản thân vậy ư?” Cậu ấy lại bật cười.

Chế giễu tôi à?

Nhất định là thế rồi!

Tôi muốn khóc quá, mất mặt quá đi thôi.

“Lớp trưởng, năng lực tôi thế nào không phải cậu không rõ, cậu đừng…”

“Rõ chứ.” Giọng nói của cậu ấy vô cùng thoải mái: “Cậu khá thông minh đấy.”



Tôi khá thông minh á?

Xin đấy, cậu đừng nói dối mà không đem theo não như vậy chứ?

Tôi buồn bực không lên tiếng.

“Tôi nói thật nhé, đó là mẹ tôi muốn tôi thi đấy, nhưng mà với cái thành tích này của tôi thi vào đại học Tứ Xuyên còn khó, sau này cậu đừng có chê cười tôi.”

Tôi cắn răng nói với cậu ấy.

“…” Cậu trầm mặc không nói chuyện: “Vậy cậu muốn thi vào trường nào?”

“Tôi không biết.” Tôi nói thật.

Tôi đều làm theo sắp xếp của mẹ, bản thân tôi không có phương hướng, tôi vô cùng mờ mịt.

Đến cả chuyên ngành đại học cũng là do mẹ tôi tự điền.

Bà ấy vô cùng tin tưởng tôi, cứ bắt tôi phải thi vào trường 985, 211. Kết quả điểm của tôi chỉ đủ để đỗ một trường hệ 550, cuối cùng trượt cả nguyện vọng 1 và 2, sau đó tôi liền tự điền bừa nguyện vọng 3.

“Thực ra, chuyện này không cần vội, cậu mới học năm 2 cứ từ từ nghĩ thôi.” Cậu ấy thấp giọng nói.

Có lẽ là tôi sinh ra ảo giác nên lại cảm thấy lời này của cậu ấy vô cùng dịu dàng.

Thực ra, giọng nói của cậu ấy vẫn luôn như vậy, vừa lạnh lùng lại vừa ấm áp.

Chỉ là cậu ấy rất ít khi nói chuyện với tôi mà thôi.

“Viên Viên, cậu nói chuyện điện thoại với ai đấy? Cố Tri Hàng à?” Đột nhiên bạn cùng phòng vỗ tôi một cái.

Tôi giật cả mình nhanh chóng thấp giọng phủ nhận: “Không phải.”

“Cậu có bạn trai mới rồi à? Sao nhanh thế? Cố Tri Hàng mà biết chắc tức c.hết mất!” Giọng bạn cùng phòng hơi khàn khàn, quả thực say rồi.



Tôi còn đang nghe điện thoại đây…

“Cậu đừng nói linh tinh.” Tôi thấp giọng trách bạn cùng phòng một câu, rồi nhanh chóng đi ra ban công.

Văn Tu ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu giữ yên lặng.

Tôi cảm thấy thật lúng túng.

Cậu ấy đâu phải là bạn trai mới gì của tôi chứ, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy mấy người bọn tôi thật nông cạn.

“Lớp trưởng cậu có nghe thấy không?” Tôi thử thăm dò.

“Ừ nghe thấy rồi.” Rõ ràng cậu ấy tỏ ra bình tĩnh kì lạ.

“Nghe thấy gì chứ?” Tôi hơi đau đầu.

“Nói rằng tôi là bạn trai mới của cậu…”

“Không phải…” Tôi vội vàng ngắt lời cậu ấy, ngượng muốn chết luôn rồi: “Bọn họ nói bừa đấy, cậu đừng có nghe.”

“Ồ.” Cậu ấy nâng giọng như thể là đang tức giận?

Tôi coi như yên tâm rồi.

“Vừa nãy nói tới đâu rồi?” Bị bạn cùng phòng cắt ngang tôi cẳng thẳng quên mất nói tới đâu rồi.

“Cậu nói năm 2 cậu đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh rồi.” Cậu ấy kiên nhẫn nhắc tôi.

“Ồ, cái đó… tôi không gấp, là mẹ tôi gấp.”

Mẹ tôi hận không thể đếm ngược thời gian bắt đầu thi nghiên cứu sinh của tôi.