Theo Đuổi Tình Cũ

Chương 30: hàng xóm mới ( nam phụ lên sàn)



Thoáng cái một năm học đã trôi qua, kì nghỉ hè đã tới Quý Hi dành nhiều thời gian ở nhà hơn, cô cũng rất ít khi tham gia những lớp học thêm chủ yếu là tự học tại nhà cũng như nghỉ ngơi sau một năm học mệt mỏi.

Cô dành nhiều thời gian cho sở thích của mình hơn cũng tận hưởng được nhiều niềm vui trong đó. Mọi thứ vẫn nhue vậy diễn ra bình thường như những kì nghỉ hè khác nhưng không hiểu sao lần này cô lại có một cảm giác như thiếu thứ gì đó.

6 giờ sáng lúc Quý Hi còn đang say giấc trên giường ngủ sau cả một ngày mệt mỏi thì những tiếng động lớn phát ra từ nhà bên cạnh khiến cô không tài nào ngủ được. Mệt mỏi thức dậy nhìn theo hướng tiếng ồn phát ra, là nhà của bà Lâm, hàng xóm sống bên cạnh nhà cô.

Bà Lâm là viên chức đã về hưu, chuyển đến đây đã gần 10 năm, quan hệ giữa gia đình cô và bà rất thân thiết, Quý Hi cũng rất hay tới nhà bà chơi tuy thân thiết là vậy nhưng cô cũng không biết rõ về hoàn cảnh nhà bà.

Gia đình cô chỉ nghe những người sống ở đây từ trước kể lại bà có một đứa con gái đã lập gia đình và có con nhưng không rõ lý do mà qua đời. Từ đó đến nay cũng rất ít khi thấy con rể hay cháu ngoại bà tới thăm, bà Lâm cứ vậy sống cô độc suốt mấy chục năm. Từ lúc biết được hoàn cảnh của bà Quý Hi thường xuyên tới nhà bà hơn, khi thì trò chuyện lúc thì giúp bà vài việc vặt.

Bà Lâm cũng rất quý cô xem cô như cháu gái mình, lúc nào Quý Hi sang chơi đều sẽ làm những món cô thích.

Quý Hi thầm nghĩ " Bà chỉ sống một mình,cũng không biết có chuyện gì sao lại có tiếng động lớn như vậy" vừa nghĩ cô vời bước xuống lầu.

Lâm Doãn đang ở trong bếp thấy Quý Hi trong bộ dạng ngáy ngủ bước xuống thì hỏi:

- Tiểu Hi, sao con dậy sớm vậy ( nhìn đồng hồ trên tường) mới 6 giờ thôi mà, con ngủ thêm chút nữa đi.

- Mẹ đang nấu ạ, nhà bà Lâm có chuyện gì sao mẹ, tiếng ồn to quá nên con không ngủ được.



- À, bên đó đang sửa nhà.

- Sửa nhà ạ, con thấy nhà bà có hư, hỏng chỗ nào đâu ạ.

- Không phải hư, hỏng gì chỉ là bố trí lại và mua thêm vài vật dụng tân trang lại căn phóng trên gác thôi.

Thấy vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Quý Hi, mẹ cô nói tiếp:

- Cháu ngoại bà ấy vừa chuyển tới, nên mới sửa sang lại phòng cho thằng bé ở thôi.

- Cháu ngoại bà Lâm ạ?

Quý Hi nhớ ra gì đó " Bà Lâm hình như có một người cháu trai, một lần giúp bà sắp xếp lại đồ vật cũ Quý Hi đã nhìn thấy bức ảnh của một cậu bé tầm 5 tuổi chắc là cháu trai bà"

- Ừm, vừa nãy thằng bé vừa qua chào hỏi nhà mình, trông cũng trạc tuổi con thì phải.

Nghe vậy cô cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ mừng cho bà Lâm vì bà đã không còn phải sống một mình, sau này sẽ có người chăm sóc bà.

- Nếu con dậy rồi, thì lại đây ăn sáng đi, trong tủ mẹ cũng đã làm một số món bánh mà con thích, trái cây cũng đã gọt sẵn con có thể ăn tráng miệng.



Nói rồi Lâm Doãn cởi vội chiếc tạp dề ra, có vẻ như đang rất gấp gáp. Quý Hi thấy mẹ cô như thế cũng dường như khá quen thuộc với cảnh này hỏi:

- Mẹ đến phòng tranh ạ.

Lâm Doãn vội vã:

- Ừm, bây giờ mẹ có việc rất gấp, tối nay có lẽ sẽ về muộn, đồ ăn và mọi thứ mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi.

Lâm Doãn nói rồi vội vã chạy ra phía chiếc xe đi đến phòng tranh, Quý Hi nhìn theo mẹ mình với vẻ mất mát cô cũng khá quen với việc này.

Tuy nói bố mẹ cô rất yêu thương chăm sóc cô, nhưng thời gian cô ở bên họ lại rất ít. Lúc nhỏ gia đình cô dành rất nhiều thời gian cho nhau mỗi cuối tuần nếu không phải bố mẹ đưa cô đến khu vui chơi thì cũng là dẫn cô tới cô nhi viện thăm " người bạn đó".

Cho đến khi cô 7 tuổi tính chất công việc của bố mẹ cô cũng thay đổi. Những tác phẩm của mẹ cô trở nên nổi tiếng, danh tiếng của bà cũng từ đó mà nổi lên công việc ở phòng tranh không lúc nào là không bận rộn.

Bố cô từ khi chuyển tới thành phố này được nhận vào làm ở một đại học nổi tiếng nên số lượng công việc cũng tăng lên, cả ngày không phải là trên giảng đường cũng là ở phòng giáo vụ soạn giáo án, bây giờ đến kì nghỉ hè những công việc vẫn nhiều vô số kể. Từ lúc chuyển đến đây Quý Hi cũng đã dần quen với việc phải ở nhà một mình rồi.

Lúc cô thức dậy thì bố mẹ cô đều đã đi làm, lúc họ trở về thì cũng là đêm muộn cả ngày không biết gia đình cô chạm mặt nhau được mấy lần.

Quý Hi biết họ cố gắng như vậy đều là vì cô, những ngày nghỉ hoặc những ngày lễ họ đều sẽ sắp xếp thời gian dành cho cô nhưng khoảng thời gian đó đối với cô vẫn là quá ít ỏi. Dù có thể hiểu cho họ nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô vẫn có chút tủi thân.