Thêm Một Lần Yêu 2

Chương 3: Trùng sinh



Cả cơ thể nặng trịch, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, giọng nói trong trẻo như tiếng dương cầm, vừa nhỏ vừa xa vời:

"Chị ơi..."

Mí mắt dần trở nên nặng trịch, cơ thể cảm thấy ê ẩm, bên má còn cảm nhận được những giọt nước lăn tăn đang rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt của cô... Chậm đã, cô có cảm giác? Nhưng cô đã là ma rồi, vì sao lại có cảm giác?

"A..." - Thiên Nguyệt bởi vì phát hiện của chính mình mà sợ hãi mà kêu lên một tiếng, hai mắt lập tức mở ra. Đập vào mắt cô là trần nhà hồng phấn, cùng với ánh nhìn không kiên nhẫn của dì.

"Đấy ông thấy chưa, nó làm sao mà có thể chết sớm như vậy được, cứ khéo lo." - Tần Phương vừa nhìn thấy đứa cháu gái mở mắt, trên khuôn mặt liền hiện ra nụ cười giả lả, câu nói vừa thốt ra dường như hướng đến người dượng đang ngồi cách đó không xa.

Lưu Quang vừa nghe tiếng vợ càm ràm vừa đứng dậy khỏi ghế bước tới chỗ giường nhìn cô, trong ánh mắt kia ngoài tia chán ghét không hề che đậy còn xuất hiện thêm tia phiền muộn khó hiểu.

"Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi, tự nhiên ngất ngay giữa đám giỗ làm ai cũng nhốn nháo vì cháu, phiền muốn chết. Ngồi dậy nhanh còn chuẩn bị đồ để đi đăng ký giấy khai sinh cho đứa em sao chổi của mình đi."

Cô hơi trừng mắt nhìn thẳng vào dượng ấy, đăng ký giấy khai sinh cho Tiểu Bảo? Ông ấy làm sao vậy? Chẳng phải em ấy đã được đăng ký giấy khai sinh sau đám tang của cha mẹ cô vào mười năm trước rồi hay sao?

Không đợi cô hiểu được vấn đề nằm ở đâu, hai người họ đã nhanh chóng rời khỏi phòng, trước đó còn không quên ném lại cho cô một câu nhắc nhở sau năm phút nửa phải có mặt dưới sảnh. Nhìn bóng lưng hai người họ biến mất sau cánh cửa cô mãi mới có thể định thần lại.

Thiên Nguyệt đến giờ vẫn chưa thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, cô rõ ràng đã chết, nhìn thấy cả đám tang của mình, nhìn thấy những người đến cúng viếng mình, cũng nhìn thấy người ấy vì mình mà đau khổ. Nhưng vì sao một cái chớp mắt lại có thể đem cô trở về nơi này? Bỗng dưng trong đầu cô đột nhiên lướt qua một suy nghĩ táo bạo, lập tức rời khỏi giường chạy nhanh vào trong nhà tắm, Thiên Nguyệt tựa hồ chạy như bay đến tấm gương.

Bên trong tấm gương đang phản chiếu lại gương mặt non nớt của một đứa trẻ, khuôn mặt lấm lem vì nước mắt, mái tóc đen óng có chút luộm thuộm, Thiên Nguyệt đưa bàn tay nhỏ xíu của mình run run chạm đến mái tóc, hai hàng nước mắt không cầm được mà rơi lã chã trên má. Lúc này, cô mới nhìn thấy được, hai bàn tay của mình không hề có một vết sẹo do 'sơ ý' té trên mặt đường, hoàn toàn là một bàn tay trắng nõn búp măng đẹp tựa như hình vẽ trong tranh.

Nhưng rất nhanh sau đó, Thiên Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, thu hồi sự sợ hãi cùng phấn khích quá mức của mình lại trong bóng tối... Trong lòng đã hét lên vì hạnh phúc rất nhiều lần, là sự thật, hoàn toàn là sự thật, cô trọng sinh, còn là trọng sinh vào ngày thứ hai mà dì dượng đem cô về nhận nuôi, tất cả chỉ mới là khởi đầu, cô thật sự được ông trời tặng cho một cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời?!

...

Phó Thành Dương từ từ mở mắt, nhìn ánh sáng mặt trời ban chiều chiếu rọi cả căn phòng, chóp mũi ngửi thấy mùi tươi mát thường thấy trong gian phòng nhà mình. Điều đầu tiên hắn làm chính là nở một nụ cười lạnh nhạt. Trong đầu vang lên tiếng ý thức rống giận nhưng lại không có một ai hồi đáp lại.

Hắn đã cắt tay tự sát rồi mà chẳng phải sao? Hắn biết mình hoàn toàn minh mẫn, bởi lẽ vào giây phút kia hắn đã nhìn thấy được cô gái nhỏ của mình đang vươn bàn tay ra như có như không chạm đến làn má của hắn. Ngay giây phút đó, trong đầu hắn liền hiện lên một giả thuyết, nếu hắn chết đi, cô sẽ chạm được vào hắn phải không?

Nhưng dường như không thành rồi, hắn tỉnh lại trong căn phòng của mình, có lẽ ai đó đã cứu vớt hắn trở lại thế giới mục rỗng này, nội tâm lúc này muốn gào thét rằng vì sao phải làm như vậy với hắn, vì sao không để hắn chết đi. Cuối cùng hắn vẫn im lặng, đưa cơ thể nặng nề của mình bước từng bước đến tủ đồ, nếu hắn chưa chết thì hắn vẫn là một tổng giám đốc, công ty vẫn cần hắn điều hành, nếu đã không thể theo cô bằng cách đó, Phó Thành Dương hắn đành thỏa hiệp.

Cho đến lúc mở tủ đồ ra, Thành Dương lập tức sững người, hắn là người có tư duy tốt, trí nhớ cũng không hề tệ, hơn hết quần áo của hắn trước nay đều do chính tay hắn sắp xếp. Chỉ cần nhìn sơ qua một cái liền có thể nhận ra điều bất thường. Đây rõ ràng là tủ đồ của hắn năm 17 tuổi. Đóng mở tủ đồ rất nhiều lần, cũng dụi mắt thật lâu, cho đến khi nhìn lại thì bộ đồ đồng phục trắng bóc nằm gọn gàng trong góc đập vào mắt vẫn như muốn nói với hắn rằng chuyện này không phải nằm mơ.

Mím môi thật lâu, không rõ trong lòng suy nghĩ những gì, Phó Thành Dương lập tức chạy xuống lầu, cùng cha mẹ đang ngồi dưới sô pha chào hỏi một tiếng, lại tiếp tục chạy thục mạng ra chiếc xế hộp đậu trong sân. Chưa để hai người trong nhà kịp hiểu chuyện gì, chiếc xe đã phát ra tiếng nổ máy thật êm tai, sau đó một giây là mất dạng không còn trong tầm mắt.

Hoài Vân ngơ ngác nhìn chồng mình, hồi sau mới dám hỏi:

"Tiểu Dương nó làm sao vậy? Hồi trưa không phải nó còn dạy ông rằng mọi chuyện đều phải từ từ không cần cuống quýt chẳng ra thể thống gì sao?"

Phó Chu bị vợ lôi chuyện cũ ra chọc, tuy rằng trong đầu không để bụng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra giận dỗi trách cứ:

"Ai mà biết được nó, coi chừng con trai ngoan ngoãn của vợ lại ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm chỗ nào, bị người ta gọi cho chạy không kịp như vậy không chừng."

Những tưởng sẽ nhìn thấy mặt vợ mình cáu kỉnh trách móc đứa con trai một tiếng cho hả dạ, lại không ngờ nghe được tiếng reo hô hạnh phúc như được mùa của bà lão nhà mình:

"Ô vậy thì tốt quá, với cái tính nết khó chiều của nó, càng cưới được vợ sớm thì càng tốt, tôi chỉ sợ nó không thèm để ý đến con nhà người ta mà ảnh hưởng đến công chuyện tôi bế cháu nội mà thôi ha ha."

Bầu không khí trong nhà vì vấn đề này bỗng chốc thoải mái vui vẻ đến diệu kì.

Phó Thành Dương không biết mình bị cha mẹ lôi ra bàn tán bao nhiêu là chuyện, trên đường cao tốc, hắn hận không thể tăng ga nhanh hơn nữa để đến nơi đó kịp thời gian. Trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ, nhất định, đời này, hắn phải mang cô gái bé nhỏ của hắn rời đi.