Thế Thân

Chương 2



3

“Ông chủ, chúng tôi có hai người!” Tôi kéo anh ngồi vào bàn cạnh quầy thịt nướng, nhìn anh vì mặc vest mà không duỗi chân ra được trông thật buồn cười.

"Anh không quen đến những chỗ này?"

Lạc Chí Yên đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết dầu trên miệng tôi, ánh mắt nghiêm túc như lông chim lướt qua một bên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh cởi áo khoác, khoác lên chân tôi, rồi cởi hai cúc trước ngực, duỗi tay nói: “Chúng ta thi xem ai ăn nhiều hơn nhé?”

Tôi cười: “Vậy thì anh hãy cẩn thận.”

"Tôi là khách quen của nhà hàng này đó!"

Tối hôm đó chúng tôi ăn uống như hai đứa trẻ, ăn đến nỗi tôi không đi nổi, thậm chí còn thảo luận với Lạc Chí Yên về quán nướng này tốt hơn nhà hàng Tây đắt tiền kia chỗ nào.

Anh nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng đi bộ dọc bờ đê, liên tục nói đồng ý với tôi.

Làn gió buổi tối mùa hè làm cho không khí trở nên mát mẻ, lúc này lòng tôi thật ấm áp, thật dễ chịu.

Những ngọn đèn đường ven biển nhấp nháy liên tục, những người phía trước cũng vậy.

Tôi đột nhiên nói: “Lạc Chí Yên, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Không thì sao có thể hợp tác diễn xuất tốt như vậy, xem ra chúng ta thực sự là bạn tốt đã lâu không gặp, rất hòa hợp, còn nếu từng gặp nhau... là khi nào?

Lạc Chí Yên quay người lại, tiến sát gần tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì bóng tối đã trùm lên đầu, theo sau đó là sự ngọt ngào và ấm áp.

Anh nói: “Ngày em gặp Lạc Bạch, tôi đã đứng sau cậu ta.”

“Nếu tôi đến sớm hơn một bước, liệu em có nhìn thấy tôi không?”

Nếu anh đến sớm hơn một bước... nếu tôi nhìn thấy Lạc Chí Yên trước thì sẽ có gì thay đổi không?

Tôi không thể trả lời.

Những ngày sau đó, chúng tôi đã ngầm thỏa thuận là sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, Lạc Chí Yên đi làm sẽ không đánh thức tôi, chỉ nhắc tôi ăn bữa sáng mà anh ấy đã hâm nóng trong nồi.

Chúng tôi sẽ cùng nhau đi siêu thị sau giờ làm việc, chọn những món ăn mà cả hai yêu thích rồi cùng nhau về nhà ăn.

Lạc Chí Yên thích món sườn xào chua ngọt nhất và tôi cũng rất giỏi làm món này.

Chúng tôi thân nhau đến mức không thể giải thích được. Nhưng không còn những cái ôm, nắm tay như ngày ấy nữa, dường như mọi thứ chỉ là một giấc mơ thoáng qua và biến mất ngay khi mặt trời ló dạng.

Lạc Chí Yên hỏi tôi có muốn cùng anh tham dự bữa tiệc sinh nhật của ba anh ấy không.

Tôi do dự rất lâu và cuối cùng cũng đồng ý.

Bởi vì Lạc Chí Yên nói anh có thể cho tôi những thứ mà Lạc Bạch không thể.

Anh nói: “A Thanh, tôi rất thích em, em phải cố gắng tin tưởng tôi.”

"Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở phía sau em."

Cùng một cái tên nhưng khi nghe Lạc Chí Yên nói ra tôi lại cảm thấy hơi lạ lẫm, đôi tai đỏ bừng lên vì cách xưng hô thân mật này.

Tôi nghĩ rằng mặc dù Lạc Chí Yên có khuôn mặt giống Lạc Bạch nhưng hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh là người đàn ông hay ăn quán ven đường, đi siêu thị và nấu ăn cùng tôi.

Vào ngày sinh nhật của ba Lạc, tôi đặc biệt trang điểm tỉ mỉ đến tham dự. Không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy Lạc Bạch và Bạch Nhược Vũ trong bữa tiệc.

Bốn người chúng tôi ngồi cạnh nhau như copy paste, ai cũng nói không khí ở bàn này vô cùng lạnh lẽo.

Ba Lạc đi xuống, sắc mặt xanh mét, chỉ vào Lạc Chí Yên, lại chỉ vào Lạc Bạch, tức giận đến không nói nên lời.

Mặt khác, Lạc Chí Yên bình tĩnh nắm tay tôi nâng cốc chúc mừng ba Lạc - người vẫn đang run rẩy vì tức giận, nói: "Ba, sinh nhật vui vẻ, con chúc ba... mạnh khỏe và sống lâu."

Tôi cũng kính cẩn nói: “Chúc mừng sinh nhật chú.”

"Choang!" Ba Lạc đưa tay hất văng ly rượu khỏi tay Lạc Chí Yên.

"Anh! Anh thích khuôn mặt này?!"

Lạc Chí Yên hơi cúi người cầm ly rượu lên: “Không phải ba nên vui vẻ khi anh em con không cùng thích một cô gái sao?”

“Đúng không? Dì Vương?"

Mẹ của Lạc Bạch tên là Vương Di, sắc mặt của ba Lạc càng trở nên tồi tệ hơn.

Không biết là do vẻ mặt Lạc Chí Yên đột nhiên thay đổi trước mặt tôi hay là do lời anh nói, tôi đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi và Bạch Nhược Vũ có khuôn mặt giống nhau, chẳng lẽ trong lòng Lạc Chí Yên cũng nghĩ như vậy sao?

Tôi có thể dễ dàng bị thay thế bởi bất cứ ai?

Vì vậy, khi anh đưa tay ra ôm tôi, tôi cúi người uyển chuyển né tránh, sau đó một mình rời khỏi đám đông, ra vườn đi dạo.

"Từ Thanh, thật vinh hạnh khi được gặp cô ở đây."

Giọng nói này tôi rất quen thuộc, chính là bạn thân của Lạc Bạch, Chu Tín.

Gã ta cực kỳ ghét tôi và tôi cũng chẳng ưa gã, gặp gã ở chỗ này tôi thật sự rất không vui, thật xui xẻo.

4

Tôi cảm thấy nơi này không thích hợp để ở lâu nên định rời khỏi đây, không cần dây dưa với loại người này.

"Có vẻ cô là người có khuôn mặt giống Nhược Vũ nhỉ, một Lạc Bạch vẫn chưa đủ, còn muốn tới lấy lòng anh Chí Yên?” Gã ta là bạn của Bạch Nhược Vũ, chẳng trách gã lại ghét tôi như vậy.

"Bận tâm đ ến tôi làm gì, bây giờ tôi rất hạnh phúc khi ở cùng Lạc Chí Yên." Tôi cười nhạo gã.

Có thể nói Lạc Bạch chỉ là thứ bỏ đi của tôi.

Chu Tín cười lạnh nói: "Anh Chí Yên chưa bao giờ quan tâm ai cả, anh ta sẽ không thích cô đâu, điều đơn giản như vậy mà cô cũng không biết sao?"

Tôi siết chặt tay, tim đập kịch liệt, vô số lời phản bác trên môi nhưng lại không nói được một lời.

Tôi rất muốn tẩn gã một trận, muốn xé miệng gã ra, dù sao tôi cũng chán ghét gã. Trong lòng tôi nghĩ, đúng là miệng chó không nhả ra được ngà voi.

Nhưng đây là tiệc sinh nhật ba của Lạc Chí Yên nên tôi phải kiềm lại.

“Em ấy cần phải biết điều gì?"

Nhìn Lạc Chí Yên đang bước tới, lòng tôi nhẹ nhõm hơn một chút.

"Anh Chí Yên..." Chu Tín đột nhiên thu hồi vẻ mặt ngạo mạn, cúi đầu không dám nói một lời.

Lạc Chí Yên đi tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Em muốn đánh gã?”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không ổn lắm. Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của ba anh mà.”

Nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn: "Có tôi ở đây, em không cần lo lắng."

Vậy tôi sẽ không chần chừ thêm nữa, Lạc Chí Yên đưa cho tôi một chiếc ghế và nói: “ Muốn đánh thì cứ đánh.”

Chu Tín thấy tình hình không ổn, muốn bỏ chạy nhưng bị Lạc Chí Yên ngăn lại: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Tôi mỉm cười nói với Chu Tín: “Tôi không dùng hung khí, đừng có nói tôi ức hiếp anh đấy nhé.”

Sau đó tôi nhào tới đánh cho đến khi mặt mũi gã bầm tím sưng tấy, rồi đá gã ta xuống hồ bơi.

Lạc Chí Yên vỗ tay bước tới, thở dài rằng tôi thực sự tuyệt vời.

Anh ngồi xổm xuống, nói với Chu Tín - người mặt mũi bầm dập trong nước: "Nhớ kỹ, ở đây cô ấy muốn làm gì thì làm."

“Sau khi trị thương thì đến xin lỗi cô ấy, nếu không cậu tự gánh hậu quả.”

Tôi thầm hạnh phúc vì cuối cùng mình cũng có thể sống một cuộc sống không quá chán nản. Khi quay lại, tôi thấy rất nhiều người, họ mang những vẻ mặt khác nhau đang tụ tập thành một vòng tròn.

“Chúng mày…..chúng mày…!!” Ba Lạc tức giận đến mức ngã ngửa ra sau. Nhìn thấy ba Lạc tôi cũng lo lắng, nhưng Lạc Chí Yên chỉ bình tĩnh nhờ người lấy thuốc hạ huyết áp và thuốc trợ tim.

"Ba đừng chết, nếu không... bọn họ sẽ không lấy được một đồng nào cả." Lạc Chí Yên thì thầm vào tai ba Lạc, mọi người xung quanh đều nghe thấy, sắc mặt Lạc Bạch trong nháy mắt thay đổi.

Sắc mặt dì Vương cũng rất xấu.

Ngược lại, Bạch Nhược Vũ vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn mỉm cười.

Lạc Chí Yên nắm lấy tay tôi, vòng tay qua vai tôi bước ra ngoài.

Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng nhanh trên đường, tôi siết chặt dây an toàn, lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại, từ từ dừng xe rồi quay lại an ủi tôi.

"Xin lỗi A Thanh, tôi đã quá kích động rồi."

“Anh cố ý.” Anh cố ý làm cho bữa tiệc trở nên hỗn loạn và xấu hổ, dùng tôi làm mồi nhử.

Anh thở dài: "A Thanh, hôm nay...là ngày giỗ của mẹ tôi."

Mắt tôi mở to.

"Muốn tôi ở lại đó nói cười với hai người đã giết bà ấy, tôi thực sự không thể làm được."

Cả người anh trở nên vô lực, u buồn.

Anh nói: “A Thanh, em ôm tôi một cái được không?”

Đôi mắt anh như pha lê, như thể vừa chạm vào nó sẽ vỡ mất. Sau đó, tôi đưa tay ra và ôm lấy anh.

"A Thanh, em có thể cùng tôi đi gặp mẹ tôi được không?"

Anh nói với giọng buồn buồn khiến tôi không thể từ chối, nên tôi đã đồng ý.

Chúng tôi mua hoa, một ít đồ ăn và lái xe đến nghĩa trang.

Trên bia mộ là bức ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, bà cười dịu dàng, nụ cười ấy dường như có thể bao dung được mọi lỗi lầm trên đời.

"Mẹ, con đến gặp mẹ với người con thích."

"Đây là A Thanh."

Tôi sửng sốt một lúc, sau đó hoảng sợ nói: "Dì, con...con là A Thanh, chúng con đến đây để gặp dì."

Hôm nay Lạc Chí Yên đã kể cho tôi rất nhiều chuyện. Mẹ anh qua đời lúc anh mới mười ba tuổi, nhưng chỉ một tháng sau, cha anh đã đưa hai mẹ con Lạc Bạch về nhà.

Họ trở thành một gia đình hạnh phúc.

Lạc Chí Yên bị bỏ lại một mình - một đứa trẻ không cha không mẹ.

Anh nói: “Mẹ tôi nấu sườn chua ngọt giỏi nhất đấy, A Thanh.”

Khi nói điều này, anh đã để lại những giọt nước mắt trên cổ tôi. Chúng nóng đến mức khiến tôi muốn trốn chạy.

Tôi nghĩ, thế là xong, mình không thể thoát khỏi anh em họ Lạc rồi.

5

Sau hôm đó, Lạc Chí Yên sẽ đi đường vòng để đến đón tôi lúc tan làm.

Chúng tôi vẫn sẽ cùng nhau ăn ở quán ven đường, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chọn đồ trong những ngày nghỉ lễ.

Căn phòng đen trắng của Lạc Chí Yên một lần nữa tràn ngập màu sắc của tôi.

Đôi khi anh tan làm muộn, tôi sẽ bật sáng đèn phòng khách đợi anh.

Lúc về đến nhà thấy tôi còn ở phòng khách, anh sẽ lại gần, ngồi xuống trước mặt tôi và hỏi: “A Thanh, sao em không về phòng ngủ?”

Tôi nhìn vào mắt anh rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của người đàn ông ấy. “Người làm việc chăm chỉ sẽ luôn nhận được phần thưởng.”

Ví dụ như đèn phòng khách sáng vì có người đang đợi mình về nhà.

Lạc Chí Yên mỉm cười, dường như nghĩ đến chuyện gì, anh hơi nghiêng người về phía trước đến gần tôi:

“Phần thưởng có thể là… hôn nhau à??”

Tôi cũng tiến tới gần anh: “Đúng vậy.”

Chúng tôi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào. Kể từ ngày đó, chúng tôi chính thức trở thành người yêu.

Anh ấy sẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi trước khi ra ngoài vào buổi sáng, sẽ tặng cho tôi một bó hoa hồng khi tan làm về nhà. Nhưng những bông hoa mỏng manh sẽ héo sau một thời gian ngắn dù tôi đã cắm chúng vào lọ và đặt ở phòng khách, vì vậy tôi đã biến chúng thành những nhành hoa khô và làm khung ảnh dành riêng cho nhưng bông hoa ấy.

Lạc Chí Yên đặt tên nó là: "Nhân chứng tình yêu của Từ Thanh."

Tôi gọi anh là đồ ngốc, nhưng anh ấy lại đặt tôi lên ghế sofa và cù lét tôi.

Ánh hoàng hôn buông xuống tràn ngập căn nhà, làm phiền đến chúng tôi đang ôm nhau ngủ.

Tôi nghĩ ít nhất chúng tôi đã yêu nhau vào thời điểm này.

Thật sự yêu rồi.

Mùa hè đến thật nhanh, tôi thích làm bánh nên đã làm một chiếc bánh ngọt và gửi cho Lạc Chi Yên.

Vì hôm nay là cuối tuần, công ty không có người, nên lúc tôi đến văn phòng của anh không gặp bất kỳ trở ngại nào.

“Khi nào thì anh mới kết thúc chuyện này!” Một giọng nữ từ trong phòng truyền đến, tôi nhẹ nhàng thả tay cầm trên cửa ra.

“Một thời gian nữa.” Đây là Lạc Chí Yên.

"Tôi đã điều tra ra toàn bộ quỹ của Lạc Bạch, tôi cũng đã nói cho anh biết nguồn gốc của số tiền kia, tôi không muốn ở lại với anh ta nữa, mong anh sẽ đưa tôi ra nước ngoài như đã hứa lúc ban đầu."

Cuối cùng tôi cũng đoán được đó là giọng nói của ai - Bạch Nhược Vũ.

"Tôi sẽ tăng gấp đôi tiền cho cô, ở lại thêm một thời gian nữa."

Im lặng một lúc, Bạch Nhược Vũ lên tiếng: “Chẳng lẽ anh thực sự…phải lòng Từ Thanh sao?"

Cảm giác hồi hộp lại ập đến, tôi vô thức cắn môi.

"Lạc Chí Yên, đây chỉ là thỏa thuận thôi. Từ Thanh cũng giống như tôi, chỉ là một phần trong trò chơi của anh, đừng nói với tôi rằng anh thật sự yêu cô ấy đấy nhé." Bạch Nhược Vũ có chút khinh thường nói.

"Tôi không có." Lạc Chí Yên lần này kiên quyết nói.

"Tôi biết rõ hơn cô rằng đây là đang hợp tác."

Tôi cắn chặt môi, vị rỉ sét tràn ngập trong miệng.

Thế giới mà tôi cố gắng xây đắp lại lần nữa sụp đổ, bóng tối lại bao trùm trước mắt tôi.

Tôi đẩy cánh cửa ra, đụng phải Bạch Nhược Vũ đang kinh ngạc và Lạc Chí Yên đang sửng sốt.

Chiếc bánh trong tay tôi ném về phía Lạc Chí Yên, anh đứng tại chỗ không trốn tránh.

"A Thanh, nghe tôi nói..."

"Nói cách khác, từ đầu đến cuối, anh chỉ là muốn đánh bại Lạc Bạch, Bạch Nhược Vũ là anh bỏ tiền thuê về, tôi không tới nhà anh cũng không sao phải không?”

"A Thanh...không phải...tôi..."

Tôi không muốn nghe anh nói nữa nên quay người bước ra ngoài. Tôi cắn chặt môi nức nở trên taxi, tôi không hiểu sao mình lại rơi vào cái bẫy một cách nhẹ nhàng như vậy.

Tại sao?

Tôi không thể nghĩ ra đáp án cho câu hỏi đó cho đến lúc thu dọn hành lý chuyển đi.

“A Thanh”, Lạc Chí Yên không biết đã đứng phía sau tôi từ lúc nào.

"Tôi chỉ muốn biết tại sao ngay từ đầu anh không nói cho tôi biết mục đích của anh, tại sao anh lại dẫn tôi đi ăn tối, tại sao anh lại đưa tôi đi dự tiệc, tại sao anh lại đưa tôi đến nghĩa trang của mẹ anh."

Tôi không tự chủ được thể hiện ra một chút run rẩy trong giọng nói của mìnhi: "Tất cả những điều này có phải là một phần trong kế hoạch của anh không?"

Chỉ là một…

… Một phần của một kế hoạch phức tạp?

"A Thanh, tôi xin lỗi..."

Tôi quay lại, tát anh một cái thật mạnh.

"Lạc Chí Yên, ngày Lạc Bạch chọn Bạch Nhược Vũ, tôi đã nói với anh ta rằng bởi vì anh ta lừa dối tôi, nên mới đáng nhận kết cục đẫm máu. Hôm nay tôi cũng sẽ cho anh những lời này."

Sau khi đưa Lạc Chí Yên lên xe cấp cứu, tôi rời đi.

Khi tôi ra ngoài, sao đêm đã lấp đầy bầu trời, lần này đi, tôi không mang theo bất cứ thứ gì.

Tôi thầm nhủ, cứ để Lạc Chí Yên vứt nó đi.

Vứt bỏ mọi thứ đi.

Đừng gặp nhau nữa, phiền quá.