Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 600: Ta muốn ngươi giết một người



“Đây chính là hội sở?”. Sở Như Mộng nhìn quanh tò mò hỏi.

“Ngươi đây không phải nói nhảm sao? Trước kia chưa từng đi?”. Lạc Cảnh Thiên kì quái hỏi.

“Đương nhiên là chưa, dù sao trước đó ta giả gái, không thể đến những nơi như này được không? Sau này càng đừng nói, ngươi nghĩ Đinh Tiểu Vân các nàng sẽ để yên?”. Sở Như Mộng trừng mắt nói.

“Ha ha, không phải là tò mò sao? Không cần nóng tính như vậy. Tới, nếu không ta gọi cho ngươi hai cái chơi một chút?”.

“Quên đi thôi, ta ngại bẩn, tới đây giải trí một chút là được, dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội này. Chỉ có điều ta thật đúng là không biết nơi này lại có người bình thường đâu”.

“Đương nhiên là có. Dù sao cũng không thể để những võ giả thất giai kia đi dọn vệ sinh đúng không. Hơn nữa còn có một số công tử quý tộc tới nơi này tìm kích thích đâu. Dù sao cũng không phải chỗ nào cũng có võ giả thất giai là hầu gái a”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng lúc này chính là đang ở một cái hội sở rất cao cấp. Xung quanh có không ít người, không ai có nhận ra họ.

Dù sao lúc này Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ngoại hình thật sự quá khác biệt. Lạc Cảnh Thiên trên mặt có một bộ râu, thêm kiểu tóc nửa đen nửa bạc, nhìn ra chẳng khác nào nam tử trung niên.

Sở Như Mộng càng thái quá, con hàng này lại mặc vào nam trang. Mặc dù vẻ ngoài có chút mềm yếu, nhưng xác thực không có điểm nào giống nữ, hơn nữa còn rất đẹp trai. Thật đúng là không hiểu sao con hàng này nữ trang lại có thể đạt tới mức độ kia.

Tìm một chỗ ngồi xuống, chưa đầy một phút liền có một cái nữ tử ăn mặc kiều diễm đi tới, nàng mỉm cười hỏi.

“Hai vị công tử không biết muốn chọn món gì?”.

“Chọn món?”. Sở Như Mộng hiếu kỳ hỏi.

“A... Xem ra vị công tử này lần đầu tới. Tự giới thiệu một chút, ta là quản lý ở đây, Tiểu Linh Đang. Chúng ta nơi này có bốn loại món ăn, mỗi loại đều phân chia thành bình thường, ưu tú cùng cao cấp”.

“Loại thứ nhất là đơn thuần uống rượu, loại thứ hai là kèm theo nữ tử bồi rượu, loại thứ ba... hắc hắc, hai vị hiểu. Mà loại cuối cùng chính là... thất giai trở lên”. Tiểu Linh Đang mỉm cười nói.

“Trước không nói cái này, ta rất hiếu kỳ, đường đường là quản lý, tại sao lại đích thân ra tiếp khách đâu?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Ha ha, vị... công tử này thật biết đùa. Các ngươi quen biết lão bản của ta, ta đương nhiên phải tận tình tiếp đãi rồi”. Tiểu Linh Đang cười nói.

“Lão bản của các ngươi?”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đều nhìn theo hướng mà Tiểu Linh Đang nhìn, rất nhanh liền thấy được một cái nữ tử đang ngồi một mình, trên tay cầm ly rượu hướng về phía hai người họ giơ lên.

Người này chính là Thiến Thiến.

“Hiểu được. Như vậy đi, cho ta loại thứ hai, cao cấp, gấp đôi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Biết rõ, hai vị công tử xin chờ trong chốc lát”. Tiểu Linh Đang cười nói rồi quay người rời đi.

“Ngươi muốn bồi tửu?”. Sở Như Mộng kinh ngạc hỏi.

“Ha ha, ngươi không hiểu. Bồi tửu nhưng là rất thú vị, có thể nói là thú vui nhiều nhất. Đương nhiên, ngươi nếu muốn món thứ ba, hoặc là thứ tư, ta đều có thể để ngươi thoả mãn”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Thật không hiểu mấy tên phú nhị đại các ngươi nghĩ gì. Được rồi, ta còn thật muốn biết trong miệng ngươi nói có thật thú vị như vậy không”. Sở Như Mộng lắc đầu nói.

Một lát sau, nữ quản lý kia cùng với bốn cái nữ tử đi tới.

“Hai vị công tử mời dùng”. Tiểu Linh Đang cười nói, sau đó đánh mắt qua mấy nữ tử bên cạnh ra hiệu rồi rời đi.

Bốn cái nữ tử kia mỉm cười đi tới, cả bốn người thực lực đều rất thấp, nhiều nhất liền nhất giai. Dáng người có thể nói là rất nóng bỏng, nhan sắc cũng không tệ. Quan trọng nhất là thái độ của các nàng vô cùng phù hợp với hai chữ ‘hầu gái’, quả thật là có thể thoả mãn thú tính của bất kỳ nam nhân nào.

Đương nhiên đây cũng chỉ là ‘thoả mãn’ khi nhìn, về phần mấy thứ khác... thật xin lỗi, bồi rượu nữ không bán thân.

Kế tiếp, Sở Như Mộng trải qua một cái ‘trò trơi’ mà hắn từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng cảm nhận được.

(Ps: nói thật, gái hầu rượu đa phần toàn... các ngươi hiểu, cho nên loại ‘bán nghệ không bán thân’ này ta không biết miêu tả ra sao nên cứ tưởng tượng đi nha :v)

Phanh!

Ngay lúc này, một âm thanh lớn vang lên làm toàn bộ đám người giật mình. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đều tò mò đi tới xem thử, chỉ thấy hai cái thanh niên đang đánh nhau.

“Dám cướp người của ta? Ngươi chán sống đúng không? Ta mẹ nó hôm nay không giết ngươi ta liền không phải họ Phan”.

“Phan gia các ngươi lại tính là thứ gì? Tới, muốn đánh nhau phải không? Ai sợ ai?”.

Đám quần chúng xem kịch không sợ phiền phức lớn, ở bên kêu réo để hai người càng đánh càng hăng.

“Ngươi dù sao cũng là lão bản nơi này, không ngăn cản sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy Thiến Thiến đi tới bên cạnh mình, hắn liền hiếu kỳ hỏi.

“Không được, chờ một chút cho hai người này đánh trời long đất lở, ta liền bắt chúng bồi thường tiền, như vậy không thơm sao?”. Thiến Thiến lắc đầu nói.

“... Ngươi lại hố khách hàng của mình? Đây chính là lý do ngươi không ngăn cản?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Cũng không phải, có câu: khách hàng chính là thượng đế, hai cái thượng đế đánh nhau, Chư Thần Chi Chiến, phàm nhân như ta làm sao có thể xen vào”. Thiến Thiến mỉm cười đáp.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Thần mẹ nó Chư Thần Chi Chiến.

Ngươi tìm lý do có thể tốt hơn hay không?!

Rất nhanh cuộc nháo kịch liền kết thúc, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng lại lần nữa quay trở lại chơi đùa. Sau đó... hai người họ liền bắt đầu nếm thử... khụ khụ, vào hội sở làm sao có thể không chơi gái đâu, hai người họ lại không thiếu tiền, tìm một cái ‘nguyên tem’ nhiều đơn giản a.

Ba ngày, Lạc Cảnh Thiên ban ngày liền bồi tiếp Lạc Tuyết Giai đi dạo quanh thành, để nàng trải nghiệm lại tình thương của cha, buổi tối hắn lại cùng Sở Như Mộng ra ngoài ăn chơi.

Ngay ngày thứ ba, Thần Nữ tới tìm hắn.

“Ta đáp ứng cùng ngươi hợp tác, nhưng ta có một điều kiện”.

“Nói nghe một chút, chỉ cần hợp lý ta liền chấp nhận”.

“Ta muốn ngươi giúp ta giết một ngươi”. Thần Nữ nói.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên nhịn không được kém chút phun ra.

“Đại tỷ, ngươi đùa ta? Ngươi đường đường mộg cái cửu giai, lại muốn một cái thất giai như ta đi giết người?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Ta là nghiêm túc, bởi vì ta không thể ra tay, cho nên mới nhờ ngươi. Thực lực của nàng chỉ miễn cưỡng bước vào bát giai, cho nên ngươi có khả năng làm được”. Thần IrCrry Nữ nói.

“Ta có chút hiếu kỳ, người ngươi muốn giết là ai?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

“Muội muội ta, Trương Phi Ngư”. Thần Nữ nói.

“Cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc há to miệng, hắn nghe nhầm sao? Nữ nhân này lại muốn hắn giết muội muội nàng? Đùa sao?!

“Muội muội ta tu luyện một loại công pháp rất âm tà, tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng mỗi lần tu luyện đều phải dùng máu người làm thuốc dẫn. Hơn nữa càng tu luyện sẽ càng đánh mất lí trí”.

“Muội muội ta biết điều này, nhưng nàng không kháng cự được. Hơn nữa mỗi lần muốn tự sát đều không thành công, nàng từng muốn ta ra tay, nhưng ta làm không được”. Thần Nữ nói.

“Ngươi tại sao không nói với gia tộc? Hoặc dứt khoát đem Linh Tâm của nàng đánh nát không phải xong?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Chính là vì nói với gia tộc, cho nên mới không thể động thủ. Gia tộc ta một đám trưởng lão muốn lợi dụng nàng làm vũ khí giết chết vài cái Thần Nữ khác để trợ giúp ta lên Thần Nữ bảng. Hơn nữa vì đề phòng ta động thủ, họ còn phái người âm thầm theo dõi ta, không để ta có cơ hội ra tay”. Thần Nữ nói.

“Ngươi mẹ nó đùa ta?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được nói.

Trước không nói vấn đề này giải quyết thế nào, chỉ riêng việc nàng nói liền tràn ngập loại khó hiểu. Nàng không nỡ ra tay cái này có thể hiểu, dù sao là muội muội mình.

Nhưng mẹ nó, ngươi không biết kêu người khác động thủ sao? Bị giám sát? Dù cho biết là ngươi động thủ lại thế nào? Ngươi đều có khả năng lên Thần Nữ bảng còn sợ một đám trưởng lão hay sao?!

“Chuyện rất phức tạp, ta...”.

“Ngươi im miệng. Ta thật đúng là không hiểu, ngươi là làm sao làm được Thần Nữ? Với tính cách này của ngươi, đừng nói Thần Nữ, ngay cả nữ hầu của Thần Nữ cũng làm không được a. Không dám ra tay? Ngươi đều không sợ đám người kia chết, đem chúng vào đây, còn nói không dám ra tay? Ngươi đùa ta đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“... Gia tộc ta vốn đã không nằm trong tay cha ta. Từ 20 năm trước, cha ta bị người sát hại, gia tộc cũng đổi chủ”.

“Trương Bàng... chính là người ngươi nói. Ông ấy là lão tổ của Trương gia, nhưng thời đại của ông ấy đã qua, ông ấy sống đến bây giờ đều là vì ta”.

“Tất cả bản lĩnh của ta đều là một tay ông ấy dạy dỗ. Nhưng... từ khi gia tộc bị phân tách, đám người kia liền biết tới thân phận của lão tổ, bởi vì trước kia ông ấy không giết đại ma đầu dẫn tới hàng tỷ sinh linh chết đi, ông ấy cũng trở thành địch nhân của toàn vũ trụ”.

“Mà họ dùng bí mật này để uy hiếp ta, lão tổ từng nói thời gian của ông ấy không còn nhiều, lại thêm hiện tại thần trí cũng đã không thanh tỉnh, cho nên...”.

“Chờ một chút, ngươi nói là Trương Bàng hiện tại thần trí không rõ?”. Lạc Cảnh Thiên cắt ngang lời nàng nói, âm thanh tràn ngập khó tin.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc