Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!

Chương 27: Lâm Tích Cơ có thứ không thể mất



Tiêu Sở Lam bị gã bỏ lại, chờ đợi tiếp sau đó chính là việc cô phải đối chất với chính những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

“Tôi muốn chết, tôi mệt mỏi rồi.

Tôi không muốn! Nếu tôi chết ba mẹ tôi thì sao? Còn Trạch Vũ…

Tôi muốn gặp lại ba mẹ mình. Họ chắc chắn vẫn ổn.

Tôi không còn mặt mũi để gặp họ nữa, tôi thật không xứng khi đã gây ra nhiều lỗi lầm như thế…

Tôi thật nhu nhược và yếu đuối.

Nhưng tôi đã cố hết sức rồi! Tôi có thể làm gì trong hoàn cảnh này chứ?

Tất cả đều là do thứ tình yêu ngu si của tôi.

Tôi không nên vì yêu Trạch Vũ mà chấp nhận hắn làm vợ hắn mới phải…

Tôi hối hận rồi,

Tôi không hối hận.”

Tiêu Sở Lam đối diện với sự hỗn loạn trước mắt, mơ màng như thấy một vài quỷ kéo chân, nhấn đầu mình xuống, bị sự nặng nề này đè đến mức bật khóc.

“Ai đó làm ơn cứu tôi với…”

Tiêu Sở Lam đau đớn khóc ròng, cô cúi đầu nước mắt rơi không ngớt, tầm nhìn giống như kẻ đi mưa, nhòe nhoẹt không rõ đất trời, chỉ nhìn thấy vài khoảng mờ mờ rõ rõ.

Bấy giờ cô đang rối loạn lắm, những uất ức giấu kĩ trong lòng bấy lâu nay như có cớ để trỗi dậy, vừa muốn lôi cô lên lại vừa muốn đánh gục xuống. Giày vò tinh thần cô hết lần này tới lần khác.

Chắc chắn rồi, những lời của gã bắt cóc đó đã kích động cô hoàn toàn, những gì cô nghĩ được chính là phải làm sao để thoát khỏi mớ bòng bong mà chính mình tạo ra.

Tiêu Sở Lam đang dẫn tiếp nhận một sự thật thật khó nhằn, khiến cô giống một kẻ bị tù đày dần dần thức tỉnh.

Càng thức tỉnh, tâm trí cô lại càng mờ mịt, giống như kẻ chỉ dám bước một chân vào vùng đất mới, rụt rè lo sợ muốn thu lại.

Nếu như cô chết ở đây, tất cả những chuyện cô muốn làm và xác thực đều không thể nữa.

Cô không tin Trạch Vũ sẽ làm thế với ba mẹ mình, cô muốn tới trước mặt anh để hỏi cho rõ.

Tiêu Sở Lam vẫn còn có chút tin tưởng mong rằng điều gã đã bắt cô nói là giả dối.

Nước mắt cô rơi không dừng được.

Nhưng nếu như nó là thật thì phải làm sao?

Những dòng ảo não tưởng chừng như vô hại, lại khiến người ta run sợ đến cùng cực.

Cô nhúc nhích cánh tay bị chói chặt, chân cũng bị trói, cả người cô không có chỗ nào là không đau nhức.

Thấy bản thân bất lực, yếu lòng, Tiêu Sở Lam dần dần có ý nghĩ tự bạo.

Hay không cần biết gì nữa, cứ vậy mà chết đi cũng tốt.

Thoáng chốc cô lại lộ ra một ý cười, cơ mặt cô giống như bị mất kiểm soát, lúc thì vui vẻ đón nhận nở nụ cười, giây sau lại uất hận bật khóc.

Nếu tiếng tít tít dưới chân không ngừng lại, quả thực sẽ giết chết cô trong cảm giác lo sợ bất an này mất.

Tiêu Sở Lam giống như bị ù tai, gục đầu xuống, chìm vào khoảng mơ màng một lần nữa.

Lần này cô lại mơ hồ thấy có người kéo chân mình, nhưng chẳng biết là thật hay là giả, tinh thần cô đã bị những điều đáng sợ xuất phát từ bên trong vắt kiệt, nay tâm sức đã kiệt quệ, dù có bị quỷ sai tóm chân lôi đi lãnh cái chết, hay tan xác dưới quả bom này, cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng lần này không giống, quả bom đang kêu tít tít đang chạy chậm lại, bàn tay kia cũng không giống như bàn tay của những con quỷ gớm ghiếc.

“Tiểu Lam! Tiểu Lam!”

Ai đang gọi cô.

Cô rụt rè ngẩng đầu, đã thấy mình nằm trong lòng của người nào đó.

“Đã không sao rồi, tiểu Lam đừng sợ, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ em!”

Cô không biết người trước mặt là ai, đầu cô đau nhức, mắt nhắm nghiền, cơ sở tinh thần giống như sụp đổ nên không gượng thân nổi, dần dần thiếp đi.

Cô chỉ biết, lồng ngực người này thật rộng, vòng tay của người này thật ấm, bất giác lại đem cô một thân bất an dỗ đến an tâm ngủ một giấc.

Người kia lái xe ô tô đi, vừa cho xe chạy đến biệt thự của mình đã vội vội vàng vàng đem người vào trong nhà.

Anh vừa đặt cô lên giường, đắp xong chăn, một người đàn ông từ trong góc tối ngay lập tức xuất hiện.

“Lâm Tích Cơ, xem con kìa, thật không ngờ con lại xem trọng người phụ nữ dơ bẩn này đến mức đó?”

“…”

“Tích Cơ, không phải con nói cả đời này cũng không muốn nhờ tới ba con sao? Tự dưng bây giờ lại đem người tới biệt thự của ta cho con, con đã hối hận vì lựa chọn trước đây của mình rồi nhỉ?”

“Tôi không phải Lâm Tích Cơ.”

Người đàn ông nhìn anh mỉm cười.

“Không lẽ con lại là Chu Diểu? Con không mang họ Chu, con là đứa con trai duy nhất của Lâm gia, là con ta, con không phải rất rõ à?”

Chu Diểu cau mày, nhìn Lâm Phạn.

“Đừng có tưởng tôi không biết ông đang suy tính điều gì! Dừng lại trò mèo của ông đi, nếu không tôi là kẻ sẽ đích thân giết ông!”

Ông ta bật cười, phong phạm giống hệt như một con hổ già đang nhìn đứa con non nớt của mình tập gầm lần đầu.

“Tích Cơ, con muốn giết ta thì giết đi? Nhưng sao con không tự coi lại mình xem, một kẻ chẳng có gì trong tay còn muốn cứu rỗi người khác. Kẻ không chịu phát triển như con sớm muộn cũng nhận ra bản chất của sự việc thôi.”

“…”

“Không có quyền lực, lời của Lâm Tích Cơ con cũng chỉ là mơ tưởng viển vông.”

Chu Diểu cắn răng, anh ta thái độ đối nghịch nhìn Lâm Phạn.

“Tôi sẽ không trở thành kẻ như ông muốn đâu! Lâm Phạn!”

Ông ta nhìn anh bật cười không ngớt. Những lời nói thật không đáng tin, nhìn Tiêu Sở Lam đang nằm trên giường, Lâm Phạn lại chẳng lo sợ gì mà trái lại rất hưởng thụ.

“Ta cũng không lo con không ngoan. Về sau, trong tay con đã có thứ không thể mất rồi.”