Thầy Là Thú

Chương 9: Còn chưa tỉnh (H)



Nhìn thẳng vào nơi hoa ngu**t, nó hồng nhẹ, có vẻ đã khít lại, có chút rỉ nước. Anh ấn mạnh vào hạt lựu nhỏ khiến cô bất giác kêu:

- Ah...ư...

Mạc Phong lưu manh nói:

- D*m đãng quá

Nói rồi anh bắt đầu giải phóng cho c* v*t nóng hổi, trương cứng của mình. Nhẹ nhàng thâm nhập vào hoa ngu**t của cô. Tuệ Mẫn dần có cảm giác, kêu lên:

- Ư...ngứa...nga..

Tiếng rên nhẹ yêu kiều của cô cất lên, Mạc Phong đặt hai tay xuống gối cô nằm, cúi đầu mình xuống cạnh khuôn mặt mĩ miều, bắt đầu ra vào nhanh hơn. Tuệ Mẫn cảm nhận rõ, mắt bắt đầu hé mở, kêu lên:

- A..Phong...em...ư

C* v*t của anh thẳng thắn đâm vào. Nơi hoa ngu**t sau 1 đêm không động chạm liền rất khít, co ép anh mạnh, d*m thủy chảy ra theo dòng, từ từ thấm ướt mảng ga. Tuệ Mẫn rên lên:

- Ph..ong....từ...từ...ưm

Mạc Phong bỉ ổi hôn trọn lên chiếc miệng trên, ngăn cô nói, hai tay anh đưa xuống nhấc hai đùi lên cao, mở rộng cửa hoa ngu**t, xâm nhập 1 cách dễ dàng. Chiếc quần nhỏ nơi đầu gối được anh kéo mạnh vứt ra. Ngắm trọn được hoa ngu**t hồng hào tham lam mà mút chặt lấy viên kẹo to lớn. Mạc Phong ngửng dậy, bắt đầu tuyên truyền những thứ nhạy cảm vào tai cô:



- Tuệ Mẫn... cô bé thật khít

Tuệ Mẫn ngượng chín quay đi, ngón tay đưa lên miệng. Anh bỉ ổi cúi thấp xuống tai cô, trầm trầm nói:

- Em thả lỏng chút...Em mút tôi chặt quá...Mẫn cảm

Tuệ Mẫn nhắm tịt mắt lại, cô nói:

- Không...ưm...không phải

Mạc Phong tiếp tục trêu đùa. Anh bỉ ổi hết sức khi kéo bàn tay phải của cô xuống, ôm vào c* v*t đang ra vào của mình. Tuệ Mẫn xấu hổ đến chết mất. Anh hôn nghiền vào đôi môi hồng nhẹ kia. Bàn tay mình vẫn dẫn dắt bàn tay cô xoa nắn, thỏa mãn được cậu nhỏ, c* v*t như sung thêm mà đâm mạnh vào hoa ngu**t, từng đợt vang lên: phành phạch...1 cách thỏa mãn bản thân anh từ trong lẫn ngoài

Tuệ Mẫn xấu hổ, rên lên:

- Phong..bỏ tay em..ra

Anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, để nó ôm chặt nơi c* v*t nóng bỏng. Mạc Phong nói nhỏ:

- Van xin tôi đi Mẫn cảm

Van xin? Cô đâu biết van xin như nào? Biết được sự tự vấn ấy, anh liền nói:

- Em sẽ biết thôi



Nói rồi, Mạc Phong đột ngột rút c* v*t ra, ngay trong lúc mà cô đang có những khoái cảm nhất định, gần như bị điều khiển bởi anh. Mạc Phong đưa quy đầu của mình lại cửa hoa ngu**t rỉ nước, anh hờ hờ đâm nhẹ vào, khiến cô ngứa ngáy. Ngón tay anh đưa xuống nơi hạt lựu, nhẹ nhàng kéo nó ra, xoa xoa rồi trườn lên lớp l*ng tơ đen bên trên. Tuệ Mẫn giờ dần hiểu, cô nhẹ nhàng nói:

- Ưhm...ngứa

Mạc Phong nghe vậy, liền nằm mình xuống, đặt cô ngồi lên trên, anh bỉ ổi:

- Hay em tự thỏa mãn mình đi

Tự thỏa mãn? Không bao giờ. Cô đâu thế làm thế. Tuệ Mẫn khó xử nhìn anh. Mạc Phong cười lớn, nhẹ nhàng hôn môi cô, anh nói:

- Đấy nhé..Chính em cũng thích mà lại làm cao với tôi

Tuệ Mẫn khó chịu nói:

- Do anh

Nói rồi anh liền bế cô vào phòng tắm, tạm gác lại cuộc hoan ái. Bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đi lại lấy 1 chiếc váy màu xanh lạt cho cô mặc. Tuệ Mẫn nói:

- Mặc váy thì phải có đồ lót đấy

Mạc Phong vênh mặt: