Thầy Giáo, Em Thích Anh!

Chương 42



Lại một buổi tối khó ngủ, hắn nằm trằn trọc trên giường rất lâu nhưng không tài nào nhắm mắt nổi. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tạ Tranh, có vẻ như cô vẫn còn giận hắn lắm, Mặc Kinh Vũ cũng không biết nên xuất hiện trước mặt cô như thế nào. Liệu cô có chấp nhận hắn nữa không?

Mặc Kinh Vũ xuống giường, liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ khuya, hắn không nghĩ nhiều lấy xe chạy đến căn chung cư mà cả hai từng có một khoảng thời gian gắn bó. Ở đó, hắn ngủ ngon hơn. Sáng sớm hôm sau, Mặc Kinh Vũ dọn dẹp lại giống như ban đầu rồi mở cửa ra về, cùng lúc này phía căn phòng đối diện, một bà thím mở cửa đi tập thể dục buổi sáng, bà ta thấy có người lạ đi từ trong đó ra thì ngạc nhiên lắm. Tiếc là chỉ thấy được bóng lưng mà thôi. Đến khi đi tập thể dục về nhìn thấy Tạ Tranh đang mở cửa thì bà mới hỏi.

"Cháu cho người khác ở chung từ bao giờ thế?"

Tạ Tranh nghe như vậy lấy làm lạ.

"Cháu có cho ai ở cùng đâu ạ. Sao vậy thím?"

Bà thím chớp chớp mắt.

"Mới sáng nay ta thấy có một người đi từ trong đó ra cơ mà. Là con trai, cao khoảng một mét tám ấy, ta còn tưởng là người thuê phòng mới đến định sang chào hỏi đây này."

Trong đầu của cô lập tức nghĩ đến Mặc Kinh Vũ. Bởi vì căn phòng này chỉ có cô và hắn mới có chìa khóa những người khác chắc chắn sẽ không vào được.

"Thím có thấy người đó trông như thế nào không? "

Bà thím lắc đầu: "Không có, gã đó quay lưng."

Cô vội cảm ơn thím rồi khóa cửa chạy ra ngoài luôn. Cảm xúc bây giờ của Tạ Tranh cực kỳ không ổn định, nếu thật sự là Mặc Kinh Vũ quay về vậy cô sẽ rất rất vui, nhưng cũng rất giận còn rất muốn biết vì sao hắn lại bỏ cô. Ngay lúc này cô chỉ muốn gặp hắn. Nhưng đến khi ra ngoài Tạ Tranh lại không biết nên đi đâu để tìm hắn giữa biển người bao la này.



Ở một diễn biến khác, Mặc Kinh Vũ đã tháo bỏ cặp mắt kính, cắt lại mái tóc dài che hết mắt, khoác lên mình bộ âu phục cao cấp. Cả người hắn nhìn từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của nhà lãnh đạo. Hôm nay, tập đoàn của hắn sẽ chào đón sự xuất hiện chính thức của tân chủ tịch. Chiếc xế hộp dừng trước cửa tập đoàn làm tất cả mọi người có mặt ở đó phải tròn mắt kinh ngạc, chỉ là đi làm thôi mà, có nhất thiết phải dùng con xe phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có năm mươi chiếc thôi không? Từ bên trong, một chàng trai lịch lãm bước xuống, với dung mạo hoàn hảo hơn cả tranh vẽ thì không có gì bất ngờ khi Mặc Kinh Vũ trở thành đối tượng tương tư của cả trăm cô gái. Đôi chân dài miên man sảy những bước đi mạnh mẽ tiến thẳng về chiếc ghế chủ tịch.

Chỉ trong chớp nhoáng Mặc Kinh Vũ biến thành thần tượng trong mắt bọn họ nhưng, bọn họ lại không hề hay biết rằng cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.

"Chuẩn bị cuộc họp khẩn."

Hắn nói, từ trong ngữ điệu cảm nhận rõ sự lạnh lẽo. Những kẻ nịnh bợ nhanh chóng đi lấy lòng vị chủ tịch trẻ tuổi, số khác thì thể hiện sự chăm chỉ, cống hiến của bản thân đối với công việc, đối với tập đoàn. Tiếc là, dưới con mắt lãnh đạm kia sự giả tạo mà bọn họ cực nhọc diễn đã bị nhìn thấu từ lâu rồi. Ngay trong buổi họp đầu tiên, hơn phân nửa số nhân viên của tập đoàn đã bị đuổi việc. Cả tập đoàn bỗng chốc trở nên chao đảo. Mặc Kinh Vũ thậm chí còn không sợ tổn thất mà cho dừng hoạt động cả tập đoàn trong vòng một tuần để điều chỉnh lại nơi này. Hắn là rằng chịu tổn thất một lần còn hơn là để bọn chuột bọ này gặm nhấm con đường phát triển nơi đây. Hắn cho người mở rộng quy mô tuyển nhân sự, yêu cầu ứng tuyển cực kỳ khắc nghiệt tuy nhiên, nghe xong mức lương tương xứng thì vẫn có cả nghìn người nộp hồ sơ vào. Đối với Mặc Kinh Vũ mà nói, tiền không quan trọng, thực lực mới quan trọng.

Sự thay đổi đột ngột này của hắn làm lay động đến cả truyền thông, tin tức tân chủ tịch vừa nhậm chức đã tống phân nửa số nhân viên khỏi tập đoàn nhanh chóng lên hotsearch thậm chí còn có sức hút hơn cả ngôi sao giải trí. Người xem không quan tâm đến vấn đề của tập đoàn, thứ họ quan tâm là nhan sắc của tân chủ tịch. Kim Hạ là người chăm xem tin tức, cô vừa nhàn nhã ăn sáng vừa lướt xem báo hôm nay có gì thì bắt gặp Mặc Kinh Vũ ở trên trang nhất liền kinh ngạc đến phát sặc. Lập tức điện thoại cho Tạ Tranh.

Đầu dây bên kia nhấc máy, Kim Hạ đã lập tức nói.

"Tranh Tranh, thầy Mặc ở trên báo, trên báo đó. Mau lên xem đi."

"Sao, cậu nói rõ hơn được không? "

Kim Hạ kéo màn hình xuống, đọc những nội dung trên đó cho Tạ Tranh nghe.

"Thầy ấy là chủ tịch đó. Không thể tin được, thầy ấy lập nghiệp thành công quá Tranh Tranh à."

Tạ Tranh lập tức lái xe đến tập đoàn, nhưng không ai cho cô vào cả. Tình hình bên trong rất hỗn loạn, người ra người vào liên tục, thậm chí còn xảy ra xô đẩy. Cô ngã xuống đất, tay chống xuống nền xi măng rướm cả máu. Chỉ thấy Tạ Tranh đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận mang theo sát khí đi thẳng vào trong. Lần này không có ai dám ngăn cô cả, chỉ thấy Tạ Tranh giơ cao chân tung một cước, cánh cửa phòng họp tập tức mở bung ra.