Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi liền nhận được điện thoại của công ty bảo hiểm. Họ đã đem chiếc xe của tôi từ trên núi xuống và đưa đến trung tâm bảo hành, khoảng một tuần sau mới lấy được.
Nói cách khác, trong vòng một tuần này, tôi không có xe để đi.
Tôi đứng dưới sảnh bệnh viện, nhất thời cũng không biết nên làm gì. Tôi lo lắng cho Lý Hào Kiệt, nhưng Lưu Thục Huệ lại trông nom ở đó, dù muốn gặp cũng không cách nào gặp được.
Cô ấy nói xong liền lấy áo khoác ra khỏi cửa.
Thấy vậy, tôi nhanh chóng chạy theo, “Bây giờ Nhà họ Lý đang trong nom bên đó, không cho tôi gặp, cậu có thể giúp tôi tìm cớ hỏi một chút, xem bọn họ chừng nào thì rời khỏi.”
Carmy nhìn tôi, dường như có chút ngoài ý muốn, “Không cho cậu gặp? Vì sao? Cậu không phải vợ Kiệt à?”
Carmy nghe xong, khẽ vuốt cằm, “Ừ, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Khi nào các cậu có thời gian rảnh thì đưa nó qua đây cho tôi kiểm tra một chút.”
“Được.”
Tôi đồng ý xong, Carmy liền đi mất.
Đến tối người nhà họ Lý mới rời khỏi, bây giờ tôi cũng không biết đi đâu, đành ghé qua Studio.