Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 29: Rời Đi



Trình Khiêm tỉnh dậy từ một mảng hư vô lại mềm mại trong giấc mộng.

Trong mơ dường như hắn trở về khi còn bé, khi đó hắn thích canh giữ trước màn hình điện tử khổng lồ để xem một thiếu niên nhỏ chơi đàn dương cầm, chú Lê vì Trình Khiêm mà tìm khắp các cửa hàng băng đĩa, lục tung toàn bộ internet cũng chỉ có thể tìm được video thi đấu của đứa nhỏ này.

Từ sau lần phát sóng trực tiếp kia thì thiếu niên nhỏ cũng không xuất hiện trong bất kỳ trận đấu hay chương trình biểu diễn nào nữa, giống như thu liễm cánh chim mai danh ẩn tích, mà khi đó có vẻ Tiểu Trình Khiêm cũng không chấp nhất với người này, chỉ là thích nghe anh diễn tấu khúc dương cầm vì thế nên chú Lê không nghiên cứu sâu hơn nữa, chuyện này không giải quyết được gì.

Cho đến khi Trình Khiêm lên cấp ba.

Tiết học âm nhạc đầu tiên trong năm học cấp ba, khi tất cả học sinh đều thán phục ngoại hình giáo viên âm nhạc của bọn họ thì chỉ có Trình Khiêm nhìn chằm chằm đối phương một lần nữa, nghi ngờ cái tên giống đến trùng hợp kia. Đến khi thầy giáo thong dong ngồi trước đàn dương cầm, dừng ngón tay trên phím đàn đen trắng, bắt đầu giảng giải nhạc lý cơ bản cho học sinh, Trình Khiêm mới từ do dự chuyển sang khẳng định, là anh ấy, thì ra thật sự là anh ấy.

Hình ảnh biểu diễn thời thơ ấu của Đàm Tư Cẩm hắn đã xem qua vô số lần, tư thế ngón tay rơi xuống, thói quen và động tác khi chơi đàn, mỗi một chi tiết đều chứng minh, anh chính là Đàm Tư Cẩm.

Kỳ mẫn cảm của Alpha không thường xuyên như kỳ phát tình của Omega, bình thường khoảng nửa năm mới xuất hiện một lần, Trình Khiêm mười ba tuổi như nguyện phân hóa thành Alpha cấp cao, tuy rằng kỳ mẫn cảm bị cấp bậc phân hóa cùng vấn đề tâm lý hồi nhỏ ảnh hưởng có chút khống chế cực khó nhưng pheromone nồng độ cao vẫn có thể phát huy một ít tác dụng. Nhưng đến lúc học lớp 12 không hiểu sao kỳ mẫn cảm của Trình Khiêm lại đạt đến một loại trạng thái điên cuồng không thể kiềm chế, xích đặc tính cũng bị hắn bạo lực kéo ra một nửa từ trong tường dẫn đến cánh tay gần như gãy xương, Lý Mạn Hi đành phải nhốt hắn ở nhà dưỡng thương, cũng bắt đầu lại trị liệu can thiệp tâm lý.

Nghỉ học nửa năm thì hết thảy mọi thứ lại khôi phục bình thường, Trình Khiêm đặt toàn bộ tâm tư vào học tập mới tiêu tan dục vọng ác liệt nảy mầm từ đáy lòng, mơ ước thầy của mình đối với hắn mà nói là một hành vi cực kỳ vô đạo đức mà đáng xấu hổ, Trình Khiêm không hy vọng mình biến thành một ác đồ tổn thương thầy giáo, mà sau khi hắn nghe nói đối phương là Alpha thì lại càng bỏ đi một ít tưởng tượng cùng chờ đợi kỳ quái.

Nhưng vận mệnh lại đẩy hắn về phía người hắn hy vọng có được. Trên người người kia có hương vị hoàn mỹ mà Trình Khiêm chưa từng nếm qua, là vị ngọt cực hạn, là ngọt ngào mê hồn, là hiện thân dục vọng của hắn, là linh hồn duy nhất trên thế giới này có thể lấp đầy linh hồn thiếu sót của Trình Khiêm.

Giấc mơ cuối cùng dường như hắn không bắt được anh, lại giống như thật sự bắt được anh, sương mù mông lung khép lại, hắn đã không thể phân biệt được kết cục không rõ kia.

Trình Khiêm nhẹ nhàng giãy giụa một chút, tựa hồ đã ý thức được đây là một giấc mơ của mình, chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh sáng dịu dàng vẫn kích thích hắn như cũ, làm cho hắn không thể không chậm lại trong chốc lát.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo thì hắn mới phát hiện mình đang ăn mặc chỉnh tề ngủ trong phòng, căn phòng lạnh như băng từ nhỏ đến lớn trước khi trưởng thành.

Từ khi Trình Khiêm chuyển đến gần trường học thì đã rất lâu không trở về phòng này ở, lúc vừa mới mở mắt ra có chút khác biệt nhìn hết thảy từ mông lung đến rõ ràng trước mắt, nội thất tinh xảo mà xa hoa giống như một thanh kiếm đâm vào trong mắt hắn, cảm giác đau nhức toàn thân nhất thời dâng lên đỉnh đầu.

Nhưng mà trí nhớ của hắn vẫn dừng lại thời điểm cùng Cẩu Vãn Tinh ở quán mì, hết thảy mọi thứ sau khi ngất đi thì hắn đều không nhớ được.

Trình Khiêm mơ hồ đã đoán được chính mình lại trải qua một kỳ mẫn cảm, nhưng lần này thời gian như sớm hơn nhiều, ngày tháng không đúng.

Ngay khi hắn cắn răng chịu đựng toàn thân đau nhức ngồi dậy, cửa bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng, hắn không đợi đối phương hỏi liền nói một câu: "Vào đi."

Đối phương mở cửa đi tới gần, hắn cố sức ngồi dậy, giọng nói có chút suy yếu gọi đối phương: "Chú Lê."

Chú Lê phức tạp nhìn hắn, mở miệng nói: "Thiếu gia, bữa ăn đã chuẩn bị xong, mang lên cho cậu nhé?"

Trình Khiêm cũng không muốn ở trong căn phòng vắng vẻ này dùng cơm, vì thế hoạt động dịch thân thể xuống dưới giường, kiên trì nói: "Không cần, đến nhà ăn đi."

Nhưng mà hai chân hắn vừa đặt xuống đất, mới đứng lên liền giống như không nghe sai khiến bắt đầu run rẩy, cơ bắp cả người đã đau đến mức trướng lên, hai chân dài ở trong ống quần trống trải run rẩy đến áo ngủ cũng run theo, chú Lê thấy thế liền vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Cơ bắp của cánh tay tiếp xúc với ngoại lực giống như trực tiếp đánh cả cơ thể vào bể nước chanh, đau đến nỗi chân răng ứa nước chua. Lần trước khi chấm dứt kỳ mẫn cảm thì ngẫu nhiên hắn sẽ làm thương mình, cũng sẽ xuất hiện loại tình huống đau nhức cơ bắp này, Trình Khiêm cúi đầu hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch hỏi chú Lê: "Lần này cháu phản kháng rất kịch liệt à?"

Chú Lê suy nghĩ một chút, ánh mắt đối mặt với hắn lại rời đi, nhìn qua giống như là chăm chú đỡ hắn đi đường: "Cũng ổn thiếu gia. Phu nhân mời bác sĩ đến xem qua, họ chế ra thuốc mới, chắc là về sau kỳ mẫn cảm của cậu sẽ dễ chịu hơn một chút."



Trình Khiêm gật gật đầu, không nghe ra chỗ nào không đúng, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề kia: "Bác sĩ có nói tại sao lần mẫn cảm này lại đến sớm như vậy không ạ?"

Chú Lê vẫn suy nghĩ mới trả lời: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, lúc cậu thấy phu nhân thì hỏi một chút là được rồi."

"Được." Trình Khiêm lại hỏi, "Lần này bao lâu cháu mới tỉnh?"

Chú Lê thành thật trả lời: "Đã một tuần rồi thiếu gia, cũng đã xin phép phía nhà trường rồi."

Trình Khiêm đáp một tiếng, không hỏi thêm gì nữa, sau đó chuyên tâm đấu tranh với nỗi đau nhức toàn thân mình. Nhà ăn ở tầng một, biệt thự hắn ở không lắp thang máy, từ tầng ba đi xuống còn phải đi qua một đoạn dài tra tấn xuống cầu thang.

Cũng may trải qua hai ngày nghỉ ngơi nên triệu chứng trên người Trình Khiêm đã tốt hơn nhiều, hắn không muốn ở trong căn nhà trống trải mà vắng vẻ này nữa, vì thế sớm trở về chỗ ở gần trường học.

Ngày hôm sau, Trình Khiêm vội vàng chạy tới trường học, hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy Đàm Tư Cẩm, thông suốt suy nghĩ, diễn giải vô số lần ở trong lòng nói cho anh biết.

Nhưng mà ngày đã trôi qua một nửa, giữa trưa tan học, Cẩu Vãn Tinh lôi kéo hắn đến căng tin ăn cơm, hắn mờ mịt tìm trong đám người đông đúc, một chút khẩu vị cũng không có.

Cẩu Vãn Tinh không nói gì nhìn hắn hỏi: "Tìm vợ à?"

Trình Khiêm vẫn cau mày, cắn cắn môi: "Trong khoảng thời gian tôi không ở đây cậu có gặp anh ấy chưa?"

Cẩu Vãn Tinh không trêu chọc nữa mà vuốt cằm cẩn thận suy nghĩ một chút: "Hình như đúng là không nhìn thấy anh ấy, nếu không tẹo nữa cậu trực tiếp đến văn phòng chặn người là được mà."

Trình Khiêm nghe xong đột nhiên sinh ra một loại tâm trạng không thể không đi, bước chân hắn dừng lại, trực tiếp quay đầu: "Giờ tôi đi ngay."

"Ấy ấy ấy..." Cẩu Vãn Tinh duỗi tay ra không ngăn được, bất đắc dĩ thở dài, cũng đuổi theo.

Hai người lao tới cửa văn phòng, bên trong chỉ có ba nữ giáo viên mua cơm về ăn, bọn họ liên tiếp chào hỏi các thầy cô, chỉ nghe Trình Khiêm thẳng thắn hỏi: "Cho em hỏi là thầy Đàm có ở đây không ạ?"

Mấy nữ giáo viên nhìn nhau, trên mặt đều là phiền muộn với đáng tiếc, một trong số đó thở dài nói: "Chắc mấy đứa không biết, sau khi nghỉ phép thì thầy Đàm đã nghỉ việc. Nhưng sẽ có giáo viên âm nhạc ở các lớp khác tạm thời dậy thay, cũng không phải lo cho thành tích quá đâu."

Trình Khiêm trực tiếp ngây người.

Giống như một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, trực tiếp đông người thành băng hà, giờ phút này máu đã đông cứng, ngay cả tim cũng đứng yên. Trong tai xẹt qua một tiếng rít sắc bén, Trình Khiêm đã đoán trước được phát sinh tiếp theo nhưng vẫn không cách nào tin lời mình nghe được, một loại tưởng tượng khủng bố trong lòng hắn nhanh chóng lan tràn như dây leo tạp sinh siết chặt hắn không thở nổi.

Cẩu Vãn Tinh cũng rất khiếp sợ với tin tức này, hắn ta hỏi giáo viên kia vài câu nhưng Trình Khiêm bên cạnh lại giống như đột nhiên bị ấn nút khởi động, co chân chạy ra ngoài.

Cẩu Vãn Tinh vội vàng đi theo: "Cậu đi đâu vậy?"

Trình Khiêm chỉ để lại cho hắn ta hai chữ cùng một bóng lưng nhanh chóng biến mất: "Mẹ tôi."

Trình Khiêm gọi điện thoại cho Lý Mạn Hi trên taxi, trực tiếp chạy tới công ty nơi bà làm việc. Trong tòa nhà văn phòng, Trình Khiêm đi một đường không bị cản trở, trực tiếp lao tới văn phòng chủ tịch cấp cao nhất.

Mí mắt Lý Mạn Hi cũng không nhấc lên một chút, thong dong sờ tai nghe Bluetooth cúp điện thoại làm việc đối diện, hai tay Trình Khiêm đã chống trên mặt bàn nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bà.

"Đàm Tư Cẩm đâu?"



Lý Mạn Hi toát ra một chút khó tin: "Cậu ấy là Omega của con mà con lại đến hỏi mẹ?"

Trình Khiêm bị nói dừng một chút, vẫn nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi: "Trong kỳ mẫn cảm của con có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Vẻ mặt bình tĩnh của Lý Mạn Hi nhìn không ra một chút dao động nào, điều này cũng làm cho Trình Khiêm lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ nghe bà bình tĩnh nói: "Con ở chỗ của mẹ hỏi những thứ này làm gì, bởi vì cái gì mẹ cũng không biết."

Trình Khiêm gấp đến độ vành mắt bắt đầu phiếm hồng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hắn nắm chặt tay, cố gắng ngăn chặn tâm trạng nóng nảy của mình, ý đồ cạy ra một chút tin tức hữu dụng từ trong miệng mẹ mình: "Mẹ, có phải mẹ đã tìm anh ấy không? Chắc mẹ đã gặp anh ấy, phải không?"

Nhưng mà Lý Mạn Hi lại thất vọng mà lạnh lùng nhìn bộ dáng hổn hển của Trình Khiêm, trong giọng nói không khỏi xen lẫn một chút trào phúng: "Nghe ý tứ trong lời nói thì Omega của con hẳn là không từ mà đi đúng không? Cũng đúng, nếu Alpha của mẹ yếu đuối, nóng nảy, hoảng loạn khi gặp chuyện giống như một con ruồi không đầu bay loạn xạ thì mẹ cũng sẽ không dám dựa vào hắn ta đâu."

Bà rũ mắt suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu chống lại đôi mắt nhịn đến đỏ như máu kia, "Trình Khiêm, về tung tích của người này quả thật mẹ không biết, điểm ấy mẹ sẽ không gạt con. An tâm ra nước ngoài học tập đi, chờ con có tư cách đứng trước mặt mẹ thì lại nói với mẹ con muốn tìm ai."

Trình Khiêm bị nói đến trở tay không kịp lại vô lực phản bác, hắn biết Lý Mạn Hi nói không lừa gạt chính là không lừa gạt hắn, mẹ hắn chưa bao giờ vì dạy dỗ hắn mà nói dối.

Nhưng tin tức này càng giống như ngàn vạn cây kim đâm thấu vào lòng Trình Khiêm, nếu ngay cả Lý Mạn Hi cũng không biết tung tích của Đàm Tư Cẩm, nếu Đàm Tư Cẩm cố ý muốn trốn hắn thì cơ hội tìm được anh có thể sẽ gian nan như mò kim đáy biển.

Nhưng Lý Mạn Hi nói không sai, hiện tại hắn hai tay không, chỉ là một học sinh cấp ba ngay cả sinh tồn cũng phải dựa vào mẹ mình, hắn không đủ trầm ổn lão luyện, không đủ quyền thế đi đối kháng với mẹ hắn chứ đừng nói là tìm kiếm tung tích của một người.

Lý Mạn Hi nói không sai, căn bản hiện tại hắn không đáng dựa vào, hắn không có một chút vốn liếng đáng dựa vào.

Trình Khiêm cố gắng tiêu hóa những thứ này, pháo đài nội tâm cứng rắn bắt đầu ầm ầm sụp đổ, một trái tim giống như bị ngàn sợi tơ siết chặt, đau đến toàn thân hắn run rẩy, nhưng hắn vẫn cố nén, không muốn ở trước mặt Lý Mạn Hi toát ra thêm một phần yếu ớt của mình, đổi lấy càng nhiều không biết xấu hổ.

Trình Khiêm liều mạng lặp đi lặp lại mấy chữ "Nhất định có thể tìm được anh ấy" trong đầu, khổ sở chống đỡ mình không ngã xuống trước mặt Lý Mạn Hi.

"Được." Hồi lâu hắn mới run rẩy môi nói ra chữ này trong khoang miệng đỏ thẫm giống như muốn chảy máu, "Con sẽ đi học cho tốt, nhưng không phải đến Đại học Brown, con sẽ đi châu Âu."

Lý Mạn Hi đột nhiên hiểu được ý định của hắn, cúi đầu không quan tâm tiếp tục làm việc: "Được rồi, tùy con. Miễn là hai mươi trường đại học hàng đầu thế giới, con có thể thi đạt là được."

Trình Khiêm cũng không quay đầu mà rời đi, lúc xoay người giấu nhẹm nước mắt rơi xuống.

Cuối tuần, hiếm khi Lý Mạn Hi được nghỉ một ngày nên mời mẹ Cẩu Vãn Tinh đến khuôn viên nhà uống trà chiều, bà Cẩu ôm công chúa cẩu bà tỉ mỉ nuôi dưỡng thản nhiên đi hẹn, vừa gặp mặt đã bắt đầu hỏi chuyện về Trình Khiêm.

Hai người là chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bà Cẩu tâm địa thiện lương, cũng không nói luyên thuyên ở bên ngoài, Lý Mạn Hi có chuyện gì cũng sẽ yên tâm nói với bà.

"Bà cứ để nó đi như vậy à?" Hai người nhàn nhã nhìn chó trên bãi cỏ, bà Cẩu nghe toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, không khỏi hỏi.

Lý Mạn Hi thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi biết rõ nhất về việc mất đi tự do nên tôi sẽ không đối xử với người khác theo cách này, huống chi là người mà con trai tôi thích."

Bà Cẩu có chút tiếc hận lại đau lòng nhìn chị em tốt của mình: "Vị hôn thê của Khiêm Khiêm bà đã từng thấy qua chưa? Bà cảm thấy với tính tình nóng nảy của Khiêm Khiêm sẽ đồng ý cưới nó không?"

Lý Mạn Hi lắc đầu: "Chưa từng thấy, nhưng tất cả đều không quan trọng."

Bà kiên định nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy như nhìn thấu toàn bộ chân trời, cũng thấy được tương lai không xa, "Tôi muốn là một người có thể liều lĩnh đứng ở bên cạnh Trình Khiêm, có thể liều lĩnh đứng ở bên cạnh nó."