Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 21: Gợn Sóng



Não bộ nhanh chóng trầm luân trong nụ hôn ướt đẫm triền miên, Đàm Tư Cẩm cảm thấy cả bể nước ấm áp đều giúp nụ hôn này mở thân thể anh ra, kéo anh rơi vào trong tình dục càng sâu, môi lưỡi giao triền, anh không kìm lòng được vòng quanh cổ đối phương, cảm nhận thấy vật cứng đang hơi động đậy dưới bụng.

Anh ngửa về phía sau hơi tách ra tìm cơ hội thở dốc, giữa môi hai người một sợi chỉ bạc trong suốt được kéo ra, Trình Khiêm đuổi theo anh lại hôn lên, Đàm Tư Cẩm đành phải nói không rõ chữ hỏi một câu: "Nhịn thì rất khó chịu sao?"

Bây giờ Trình Khiêm mới dừng một chút dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, cho một cái khẳng định hỏi ngược lại: "Thầy thử nói xem, thầy?"

Đàm Tư Cẩm vuốt ve mặt hắn ngăn cản hắn tiếp tục áp sát, đỏ mặt tước vũ khí đầu hàng nhỏ giọng nói: "Lần cuối cùng, buổi tối có chuyến bay, tôi phải trở về."

Trình Khiêm thở hổn hển như được cổ vũ với khẳng định lớn lao, hắn cười cười, mạnh mẽ siết người vào trong ngực, điên cuồng hôn cắn lên.

Hai bàn tay không kiêng nể gì mà bơi vào trong thân thể quen thuộc kia, áo thun trắng ướt đẫm rất nhanh bị cuốn lên, đầu nhũ đỏ bừng lộ ra trong không khí, ướt sũng hồng nhuận đầm đìa ngon miệng khiến Trình Khiêm không ngừng liếm cắn, Đàm Tư Cẩm ôm đầu hắn, dưới sự khiêu khích của môi đối phương thở dốc dồn dập, giọng nói dần dần dính dính, thêm vào hoàn cảnh ngoài trời này cũng làm tăng thêm khoái cảm trong lòng anh.

Trình Khiêm mượn sức nước dịu dàng kéo quần đùi đối phương xuống, bàn tay to xoa mông mở hậu huyệt ra, ngón trỏ theo đó dò xét đi vào, nước ấm trong bể tự động chui vào những chỗ còn trống, tự nhiên cũng vọt vào hậu huyệt đang bị xâm nhập, một luồng nhiệt không thuộc về bản thân chen vào trong cơ thể làm Đàm Tư Cẩm dâng lên một loại khoái cảm kỳ diệu lại sợ hãi.

Anh vừa mới kêu một tiếng thì Trình Khiêm đã kéo quần đùi của mình xuống cầm tính khí đâm vào, côn thịt bọc màng nước tiến vào vô cùng trơn tru, kéo theo làn nước lại đâm vào một ít, cảm giác chướng bụng từ phía dưới trong nháy mắt lan tràn đến toàn thân làm Đàm Tư Cẩm không nhịn được run rẩy.

Có lẽ là bởi vì lực cản trong nước nên Trình Khiêm ra vào cực kỳ dịu dàng, nhưng tần suất không nhanh mà lực cũng không giảm, va phải Đàm Tư Cẩm ở trong nước nhấp nhô một chút gợi lên từng đợt sóng nhỏ, làn nước theo giao hợp liên tục xông vào lại bị đẩy ra, nước ấm với kích thích liên tục rất nhanh đưa Đàm Tư Cẩm lên cao trào.

Thân thể co rút cũng bị sóng nước ấm áp hóa giải, tất cả động tác đều có vẻ đặc biệt triền miên, Trình Khiêm nhìn bộ dáng động lòng người của người trong ngực hóa vào làn nước, tiến tới đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch kia, không nhịn được lần nữa hôn lên.

Tiếng rên rỉ bị chặn thành nức nở nhỏ, Đàm Tư Cẩm hít thở không khí từng ngụm từng ngụm, cảm nhận được khoái cảm được làn nước kích động trong cơ thể, nhẹ nhàng bồng bềnh như trên mây mềm mại, lại nặng trịch như chìm vào vũng bùn, anh nửa nheo mắt thả lỏng thân thể, tùy ý để thứ nóng bỏng kia ra vào trong cơ thể, để Trình Khiêm thoả thích hôn lên từng tấc da thịt của anh.

Thân thể mẫn cảm bị đẩy lên đỉnh, Trình Khiêm rút côn thịt ra, mà ý niệm duy nhất của hắn giờ phút này chính là muốn chết đuối trong dòng nước ấm tràn ngập hương hoa Brandy này.

Dư vị cao trào hai người ôm chặt lấy nhau trong nước, lồng ngực phập phồng thở dốc một lúc mới hồi phục tinh thần lại, mặt Trình Khiêm dán lên bộ ngực trắng như tuyết kia, sau khi bình tĩnh lại thì lại liếm hôn, hôn hôn rồi một lần nữa đâm vật cứng đang ngẩng đầu vào.



Tình sự trong nước làm cho hắn đê mê không dứt ra được, hắn ra sức xông qua lực cản của nước, ở trong nước kích động đưa người trong ngực một lần lại một lần lên cao trào.

Chất nhầy màu trắng phiêu du trong nước lại rất nhanh bị dòng nước cuốn biến mất, Đàm Tư Cẩm cảm thấy không thể bắn ra được cái gì nữa, lại cảm thấy trong cơ thể ngập đầy nước ấm sắp tràn ra, chỉ cần ngoại lực hơi gây áp lực là anh có thể tiết nước từ trong ra ngoài.

Cuối cùng Trình Khiêm nâng Đàm Tư Cẩm lên mép bể, ôm anh trở về phòng ngủ, chăn mềm mại được hắn dùng làm khăn tắm lau khô thân thể Đàm Tư Cẩm, hắn lục lọi tìm ra mấy bộ quần áo dự phòng của khách sạn từ trong tủ quần áo, mặc quần áo cho đối phương thật chỉnh tề giống như đang cẩn thận chăm sóc một con búp bê đắt tiền.

Thu xếp xong xuôi thì Đàm Tư Cẩm vẫn bị mắc kẹt trong chiếc giường lớn mềm mại không nhúc nhích, Trình Khiêm lấy khăn tắm tùy ý lau người, lại dùng khăn tắm quấn nửa người dưới, cúi người dụ dỗ bên tai anh hỏi: "Không đi có được không, ở lại thêm một đêm nữa."

Bỗng nhiên Đàm Tư Cẩm cảm thấy nguy cơ giẫm trúng chỉ đỏ, anh cắn răng bò dậy, gian nan bước xuống giường, bởi vì kêu quá lâu mà giọng điệu nghe đặc biệt suy yếu.

"Không được, tôi phải trở về với đồng nghiệp."

Trình Khiêm không khỏi thấy mất mát một lúc, trơ mắt nhìn Đàm Tư Cẩm cậy mạnh di chuyển bước chân nho nhỏ đi ra ngoài, hắn âm thầm thở dài, vội vàng mặc quần áo đuổi theo.

Thân thể nhẹ bẫng, Đàm Tư Cẩm kinh ngạc kêu một tiếng đã bị đối phương ôm vào trong ngực, câu kinh điển "Thả tôi xuống" còn chưa nói ra thì Trình Khiêm đã đúng lúc đoạt lời thoại: "Không thả, em sẽ không để đồng nghiệp của anh thấy, Thầy cứ yên tâm. "

Không hiểu sao trái tim Đàm Tư Cẩm ấm áp một chút, thân thể anh mỏi nhừ vô lực, tình huống trước mắt căn bản không thể để anh giãy giụa nên liền cúi đầu một chút, theo ý nguyện của Trình Khiêm đi.

Lúc này các đồng nghiệp đã ăn xong đang giúp đỡ dọn dẹp, lục tục về khách sạn thu dọn hành lý, lúc Đàm Tư Cẩm chạy tới tầng một khách sạn thì vừa lúc mấy đồng nghiệp ở cuối cùng đang quét dọn chiến trường bàn ăn.

Trình Khiêm đứng ở góc bí mật nhìn anh đi vào, anh vụng trộm nhìn lại một cái, bắt đầu nhớ không biết Trình Khiêm ăn cơm có ngon hay không.

Ngược lại, khu nghỉ dưỡng hoa lệ kia hẳn là không thiếu món ngon gì, Đàm Tư Cẩm dừng lại một lát, cuối cùng đi về phía bàn của đồng nghiệp.