Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 279: Danh Ngạch Giảm Bớt




Một ngày trôi qua, như vậy đã hoàn thành được ba vòng đấu loại tuyển thủ dự thi còn lại con số một trăm người. Vòng đấu loại ba này đối thủ của Bắc Tiểu Lục là một thiếu nữ tu vi Kim Đan tầng bảy, nghe nói nàng là đệ tử của một tông môn bốn sao Lư Huyền Tông. Nhưng hình như danh tiếng của nàng cũng không phải dạng vừa, ngay khi nàng lên trên đài thi đấu lập tức được một đám tu sĩ bên ngoài cổ vũ.

Đương nhiên mất chuyện này Bắc Tiểu Lục không biết, mà cho dù có biết hắn cũng lười quan tâm. Cuộc chiến vẫn diễn ra theo hướng một chiều khi mà Bắc Tiểu Lục không bao giờ rơi vào hạ phong, mà đối thủ của hắn thì từng bước bị hắn thao túng, sau cùng bị hắn đánh cho hộc máu, rồi nhận thua trong cay đắng.

Bởi vì việc này mà Bắc Tiểu Lục bị mấy tên theo đuổi ái mộ nử tử tên Diệu Linh này ghi hận, liên tục buông lời thách thức với hắn. Đối với mấy tên này thì Bắc Tiểu Lục đương nhiên không thèm để ý, hắn chỉ cười nhạt một tiếng rời đi. Nhưng chính vì hắn lạnh nhạt như vậy cho nên giống như đang vả mặt vào đám người đó, cho nên hiện tại hắn vẫn đang bị một vài ánh mắt ác hàn quan sát.

Vòng tranh tài ngày thứ hai được khởi tranh, Bắc Tiểu Lục cùng Nạp Lan đi đến nơi Thăng Linh Đài. Bỏ qua một bên những ánh mắt thách thức hắn đưa ánh mắt dừng tại sáu người trên ghế giám khảo, để nghe xem xem lão giả bạch y kia thông báo gì.

Cũng không để mọi người chờ đợi lâu lão giả bạch y đứng lên nhìn qua đám tuyển thủ dự thi, nói: “Lần này quy tắc đấu loại có phần thay đổi.”

Lão giả vừa nói xong bên dưới chỗ tuyển thủ dự thi đủ loại ngôn từ trao đổi, thấy tình hình ồn ào lão già giơ tay lên ý nói trật tự, thấy mọi người im lặng lão mới nói tiếp:

“Vòng loại thứ 4, một đài thi đấu sẽ có ba người cùng tỷ đấu và chỉ có một người được đi tiếp.”

Lập tức có người cảm thấy có gì đó sai sai, bỗng có âm thanh lên tiếng đây là Văn Y một trong ứng cử viên cho top 10 tu sĩ mạnh nhất đợt tranh tài này.

“Tiền bối, nếu chia như vậy sẽ lẻ ra một người, không biết người đó sẽ được giải quyết như thế nào? .”

Lão giả bạch y dường như biết sẽ có người hỏi câu này, lão vuốt râu nhẹ nhàng nói ra: “Người này sẽ coi như trắng thẻ, được đặc cách đi vào vòng tiếp theo luôn.”

Lời lão vừa nói ra lập tức bên dưới bạo động, không cần tốn sức vậy mà cũng có thể vào vong trong điều này ai mà không thích. Đương nhiên những người tự tin vào thực lực của bản thân thì cười trừ, ánh mắt lộ ra khinh thường.

“Nếu không có ý kiến gì thì ta bắt đầu phân chia cặp.” Nói xong lão giả hai tay niệm ấn lập tức trên mặt lệnh bài của những người tham gia thi đấu xuất hiện con số. Bắc Tiểu Lục cũng vội vàng xem nhưng vừa xem thì ngẩn người một chút, sau đó thì bình thường trở lại.

“Nhóm người đầu tiên lên đài tham chiến đi.” Một vị trung niên nam tử đứng trên chỗ giám khảo cất tiếng.

“Không biết tên may mắn nào mở được thẻ trắng đây, thật đáng ghen tị.” Một vài âm thanh lầm bầm xì xào truyền vào tai Nạp Lan, lập tức nàng quay đầu nhìn sang Bắc Tiểu Lục thấp giọng nói: “Thiếu gia, số thẻ của ngươi là bao nhiêu thế?”

Nói xong nàng còn nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Không biết tên nào may mắn nhất trong lần…”

Chưa nói hết câu nàng lập tức nhìn thấy số thẻ của Bắc Tiểu Lục, vẻ mặt không thể tin được sau đó nhanh chóng chuyển thành vui mừng, nhìn dáo dác xung quanh hưng phấn nói nhỏ: “Thiếu gia, ngươi thật là may mắn, đây trực tiếp có thể tiến vào vòng trong. Nói ra chỉ sợ bị các người dự thi khác ghen ghét chết mất.”

Bắc Tiểu Lục vẻ mặt không quan trọng nói: “Không khoa trương đến mức đó đi, cũng chỉ là bớt được một chút thời gian mà thôi.” Đối với hắn thật sự là như vậy, hắn tham gia cuộc tranh tài này chưa từng ngán một tên nào, tâm lý chưa từng trông cậy vào may mắn.



Cuộc tranh tài diễn ra cũng rất nhanh chóng nhưng gian nan hơn nhiều, bởi vì ba lấy một đây cũng không phải chỉ có thực lực thì sẽ vào được, đương nhiên vẫn sẽ có đối thủ cường đại một cân hai là chuyện bình thường. Bắc Tiểu Lục quan sát thì nhận ra có một vài đối thủ tương đối mạnh mẽ, dù hắn cũng chưa dám chắc sẽ đánh thẳng.

Rất nhanh cuộc thi chỉ còn lại ba mươi mốt người, lão giả bạch y đứng dậy lên tiếng: “Lần này tranh tài sở dĩ thay đổi đó là bởi vì chỉ có ba mươi mốt danh ngạch đi vào, còn mười chín danh ngạch thì sẽ được tổ chức đấu giá. Nếu các ngươi cảm thấy có hứng thú thì có thể đi đến Thương Ngọc Lâu tham gia.”

Lập tức có tu sĩ bất bình đứng ra chất vấn: “Tiền bối, không phải mỗi lần trừ sáu đại thế lực thì sẽ có 50 danh ngạch hay sao, hiện tại lại rút bớt 19 danh ngạch của chúng ta. Ta không phục!”

“Hừ, muốn chết.” Một tên nam tử trung niên đứng ngồi trên ban giám khảo búng ngón tay một cái, tên tu sĩ vừa hùng hồn liền phun ra một ngụm máu ngã xuống mặt đất.

Lập tức hành động này liền chấn nhiếp đám người còn đang có ý định ngo ngoe, chỉ có thể nắm chặt tay áp chế sự phẫn nộ trong lòng. Bắc Tiểu Lục một bên quan sát cũng có thể hiểu được cảm giác này, mười chín người còn lại đã bỏ ra một cái giá không nhỏ, hiện tại coi như tất cả đều công cốc. Đương nhiên với Bắc Tiểu Lục thì chẳng có gì phải lo hết, bởi vậy hắn cũng không quá quan tâm vấn đề này.

Biết quyết định này sẽ làm đám người bức xúc sáu người giám khảo cũng không cứ thế xong, chỉ thấy nử tử duy nhất trong sáu người đứng ra nói xoa dịu đám tuyển thủ vừa bị loại.

“Những người bị loại ở vòng 4 đều sẽ có cơ hội trở thành đệ tử của lục đại tông môn chúng ta, đương nhiên nếu cảm thấy bản thân không tự tin thì có thể nhận 1000 linh thạch trung phẩm, coi như phí tổn thất lần này. Ta đã nói hết, về phần các ngươi lựa chọn thế nào thì tùy thuộc vào các ngươi.” Lam Cơ Tuyết nhìn thoáng qua đám tu sĩ bên dưới nói ra.

Đám tu sĩ bị loại vòng bốn đang phẫn nộ thì nghe được lời Lam Cơ Tuyết, mấy người ba mặt nhìn nhau cuối cùng cũng coi như chấp nhận lời đề nghị này, đương nhiên không phải tất cả đều chấp nhận điều kiện này. Nhưng mà lời cũng đã nói xong Lam Cơ Tuyết cũng lười để ý.

Sau khi thấy Lam Cơ Tuyết giải quyết xong đám tu sĩ bên dưới, lão giả bạch y nói tiếp: “Ba mươi mốt người chiến thắng ở vòng bốn chính thức có được một danh ngạch đi vào Tu chân lộ, các ngươi có bốn ngày chuẩn bị. Sau đó đến nơi đây chúng ta sẽ truyền tống các ngươi đến địa điểm tham gia Tu chân lộ.”

Nói xong lão giả phất tay một cái rời đi, năm người khác cũng lần lượt đi mất.

Bắc Tiểu Lục đang cùng Nạp Lan rời đi thì bị một tên chặn lại, người này thân hình cường tráng làn da ngăm đen một tay cầm thanh đại đạo giơ lên chặn đường đi của hai người Bắc Tiểu Lục.

“Tiểu tử, chúng ta nói chuyện một chút!”

Bị chặn lại Bắc Tiểu Lục cũng không biểu hiện ra tức giận, hắn dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Mời các hạ nói.”

Thấy Bắc Tiểu Lục không tức giận y liền cho rằng hắn đang sợ mình, lập tức càng càn rỡ hơn y chỉ tay vào Bắc Tiểu Lục nói:

“Ta muốn mua lại suất tham dự của ngươi, thế nào không có ý kiến gì chứ?”

“Ồ, hóa ra muốn mua danh ngạch đi vào Tu chân lộ, vậy ngươi định ra giá thế nào? Ta nói trước dù sao cũng là đi vào Tu chân lộ, làm sao cũng phải có cái giá hợp lý một chút.” Bắc Tiểu Lục cười cợt nói ra.

Nam tử cường tráng ngửa tiến hơi gần nói nhỏ nhẹ: “Ây dà, huynh đệ ta nói ngươi nghe. Mọi người ai cũng khó khăn cả, thế này nhé! Ta ra 1000 linh thạch hạ phẩm cùng một thanh pháp khí hạ phẩm, đây chính là thanh kiếm này. Ngươi đừng nhìn nó cũ rích thật ra đây là thanh cổ kiếm gia truyền của nhà ta, nó đã được truyền thừa từ thời thiên cổ bát hoang, phải nói vô cùng quan trọng. Nhưng mà ta thấy huynh đệ rất có duyên với nó, cho nên ta quyết định lấy ra trao đổi. Huynh đệ 0BAgZ ngươi hiểu tấm lòng của ta rồi chứ!”

Không chỉ hai người Bắc Tiểu Lục và Nạp Lan trố mắt trước biểu cảm cùng lời nói sâu sắc của tên nam tử này, mà đến đám người xung quanh cũng phải há hốc mồm.

Tên này cũng quá vô sỉ rồi? Hơn nữa còn quang minh chính đại nói ra, mặt dày như vậy thật đúng là hiếm gặp.

Bắc Tiểu Lục âm thầm bội phục khả năng diễn xuất của tên này, nếu như ở trái đất cho hắn đi làm diễn viên có khi lết được lên tới ảnh đế không biết chừng. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Bắc Tiểu Lục đang định chấm dứt tình huống này ở đây, bỗng lời chưa nói ra khỏi miệng thì nuốt ngược lại vào trong bụng. Một cảm giác cộng hưởng từ thanh kiếm trên tay của nam tử đối diện truyền vào trong người hắn, làm hắn như rơi vào một dòng thời không đặc biệt nào đó.

Thấy Bắc Tiểu Lục đứng trơ mắt nhìn thanh kiếm trên tay của mình thì nam tử cũng hơi giật mình, nhưng càng thêm vui mừng không lẽ tên tiểu tử này nhìn thì ngon mà đầu thì ngu chẳng lẽ lại tin lời hắn nói. Nghĩ tới đây hắn liền nói: “Huynh đê, ngươi nghĩ sao rồi?”

“Ngươi đừng có quá đáng, đây là cho ăn mày hay sao hả? Đây là ngươi tự cho bản thân mình ưu việt, còn chúng là kẻ ngốc hay sao?” Nạp Lan hừ lạnh tiến lên trừng mắt với tên nam tử cường tráng này.

Nam tử đối diện nghe được lời của nàng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo hừ một tiếng: “Ngươi chỉ là một tỳ nữ cũng dám xen vào chuyện của chúng ta, cẩn thận ta bán ngươi vào lầu xanh đấy.”

“Ngươi vừa nói cái gì? Người của ta từ khi nào tới phiên một tên vô danh tiểu tốt như ngươi có thể nhúng chàm!” Bắc Tiểu Lục đã thôi ngẩn ngơ, hắn hơi ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh nhạt cùng giọng lạnh lẽo nói với nam tử phách lối.


Láo nháo ăn một pháo :lenlut