Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 268: Ngộ Nhập Bắc Vọng Châu



Chương 267: Ngộ Nhập Bắc Vọng Châu

“Hừ, nhân loại tu chân giả ngươi muốn gì?” Cảm nhận được dị hỏa hừng hực tên thủ lĩnh mắt đỏ cuối cùng cũng chịu khuất phục.

Bắc Tiểu Lục thấy hắn chịu thỏa hiệp lạnh lùng hỏi: “Ta muốn biết nơi đây là đâu? Làm sao có thể rời khỏi nơi đây? Còn nữa gần phạm vi lãnh thổ nhân loại gần nhất là ở đâu? Nếu như ngươi trả lời thì ta sẽ có thể buông tha ngươi một mạng.’

Tên quỷ thủ lĩnh nhìn hắc hỏa chập chờn quanh cơ thể thì cắn răng nói: “Nơi đây là rìa ngoài của quỷ vực, lối ra gần nhất nơi đây thông với Quỷ Âm Cốc, một thế lực ngũ tinh của Bắc Vọng Châu.”

“Cái gì Bắc Vọng Châu? Chuyện gì vậy… Chẳng lẽ quỷ vực các ngươi nằm giữa Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu?” Bắc Tiểu Lục choáng váng, hắn chỉ đi vào trong đây một lúc mà lại nhảy qua Bắc Vọng Châu rồi.

“Đúng là như vậy, vị trí hiện tại gần nhất với địa vực nhân loại là Bắc Vọng Châu, đương nhiên ngươi cũng có thể quay trở lại Đông Huyền Châu nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất nên bỏ ý định đó đi. Bởi vì ta cũng chỉ một tên vô danh tiểu quỷ bên trong cái quỷ vực này, chỉ bằng ngươi muốn xuyên qua thì chẳng khác nào tự sát.” Tên thủ lĩnh mắt đỏ khinh thương nói.

Bắc Tiểu Lục cũng không để ý thái độ tên này trầm tư một chút rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Dẫn ta đến thông đạo thông với Qủy Âm Cốc, đến đó ta sẽ thả ngươi.”

Tên quỷ mắt đỏ không phản bác trực tiếp dẫn đường đi cho hắn, phi hành nửa ngày thì tên quỷ thủ lĩnh dừng lại, hắn chỉ về thông áo ánh sáng duy nhất nói:

“Bên kia chính là thông đạo nhân loại tu hành giả, bây giờ có thể thả ta ra được rồi chứ.”

Bắc Tiểu Lục khẽ đảo thần thức xuyên qua thông đạo lập tức cảm nhận được bên ngoài, tay khẽ phẩy một cái hắc hỏa biến mất, lập tức phi hành qua bên thông đạo. Ngay khi hắn sắp xuyên qua thì nghe thấy âm thanh tên quỷ mắt đỏ truyền tới: “Ta là Dạ Sát, lần tới ngươi chắc chắn sẽ bại trước ta.”

Nói xong hắn liền tan biến mất.

Bắc Tiểu Lục nhìn thoáng qua rồi bước qua thông đạo, lập tức một lực ép ập xuống cơ thể của hắn khiến cho xương cốt bên trong cơ thể phát ra tiếng vang ‘răng rắc’, thân thể gần như bị biến dạng, hắn lập tức vận chuyển chân nguyên hộ thể.

Không biết qua mấy phút cuối cùng Bắc Tiểu Lục cũng thoát ra khỏi thông đạo ánh sáng, nhưng hắn bị thương nặng.

Bịch bịch…

Sau đó cả người hắn dần dần lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh cũng không biết điều chờ đợi hắn bên ngoài là điều gì, hắn chỉ cảm thấy cả người giống như đang rơi 0BAgZ từ trên độ cao xuống.

“Ầm…”

Một âm thanh bọt nước nổi lên phá tan âm thanh tĩnh lặng rừng núi, Bắc Tiểu Lục ngã vào một nhánh sông rồi theo dòng nước chảy, bị cuốn đi.

Tốc độ chảy siết của dòng sông cũng không mạnh lắm một ngày sau đã chảy đến một bình nguyên, các nhánh sông từ mọi nơi chảy về một chỗ tạo thành một con sông lớn. Cũng có một khoảng thời gian Bắc Tiểu Lục hơi tỉnh lại, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào. Cơ thể của hắn đang trong trạng thái rất yếu mỗi một lần va chạm vào vật cản trên nhánh sông, hắn cảm giác lại gãy thêm mấy cái xương.

Phải biết cơ thể của hắn cũng được coi là vô cùng cứng rắn nhưng bây giờ lại rơi vào trạng thái này, có thể tưởng tượng được lực lượng thông đạo kia chèn ép hắn kinh khủng cỡ nào.

Đại khái khoảng vài ngày tiếp theo, Bắc Tiểu Lục mới dần dần khôi phục ý thức, nhất thời hắn cắn răng khuôn mặt cũng nổi lên từng nét dữ tợn. Bởi vì cả người đau nhức, không có một tia chân nguyên làm cho hắn chẳng khác nào phàm nhân.

Một ngày trôi qua, không biết là hắn đã bị dòng nước cuốn đi tới nơi nào.

Cốp!

Một âm thanh va chạm kêu lên, hắn bị dòng nước cuốn va đập vào một bên thuyền lớn, ngay lập tức người trên thuyền cũng phát hiện ra hắn.

“Móa, hôm nay vận đen gì đâu, ngươi mau qua xem thuyền lại đụng phải người chết!”

Chủ thuyền vừa phát hiện ra Bắc Tiểu Lục lập tức vô cùng bực tức nói ra.

“Lão đại, ngươi mau đến mà xem người này hình như chưa chết.” Một tên người làm cầm một cái cây khuề khuề.

“Đâu, mau vớt hắn lên xem.”

Lập tức có mấy người nhảy xuống nước, sau đó nhanh chóng đem Bắc Tiểu Lục vớt lên thuyền.

“Người này rơi xuống nước mà vẫn còn sống, liệu có phải là những người tu đạo thường được nhắc tới?”

Chủ thuyền quan sát qua vết thương trên người Bắc Tiểu Lục, âm thâm đánh giá: “Người này xem chừng bị thương tương đối nặng, ngũ quan vặn vẹo hết rồi.”

“Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì với hắn?” Một người trong đoàn khẽ nói chuyện.

Một tên khác khẽ đưa ra ý kiến: “Ném hắn ở trên mặt đất đi, chúng ta cũng đâu phải thánh hiền cứu hắn lên khỏi sông đã là tốt lắm rồi, còn hắn có qua khỏi được không vậy phải xem số mệnh của hắn.”

Tên chủ thuyền lắc đầu nói: “Không được, đã cứu rồi thì làm cho chót. À… phải rồi, các người đưa hắn tới chỗ bọn Tàng Đao Hội, không phải bên đó đang nhận người hay sao, coi như giúp hắn sống sót đi.”

“Lão đại, Tàng Đao Hội nhận người làm gì vậy?” Những người bên cạnh tò mò hỏi.

“Nghe nói bọn họ thay mặt cho một thế lực lớn, muốn đi tới Hải Thần Châu!”

“Uây, ta nghe nói Hải Thần Châu rất xa, người binh thương có đi cả đời cũng không tới được.”

“Hừ, tu sĩ thủ đoạn vô biên không phải mấy người tầm thường như chúng ta có thể bàn luận, chúng ta không tới được nhưng đối với tu sĩ thì chỉ như cái búng tay.”

“Thôi được rồi, bớt bàn luận đi.”

Bắc Tiểu Lục nghe thấy hắn nói vậy thì mấp máy đôi mi rồi mở mắt ra, mấy người thấy hắn tỉnh nhanh như vậy lập tức ngạc nhiên. Lão chủ thuyền làm người cũng bao nhiêu năm cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hắn nhìn Bắc Tiểu Lục hỏi:

“Ngươi không sao chứ?” Lão chủ thuyền cúi đầu thấp người hỏi.

“Không có việc gì, đa tạ mọi người đã cứu giúp ta tĩnh dưỡng mấy ngày liền khỏe.” Bắc Tiểu Lục lên tiếng cảm tạ.

Nghe thấy hắn nói vậy, lão chủ thuyền gật đầu, nói với mấy tên khác: “Cho hắn ăn một chút đi rồi đưa tới Tàng Đao Hội.”

Tàng Đao Hội chỉ là một hội nhỏ nhưng ở tòa thành này lại là thế lực mạnh nhất. Khu vực này gần với La Hồn Tông, tất cả thế lực nhỏ đều cung phụng bọn hắn. Tương tự như vậy Tàng Đao Hội cũng chỉ là một thế lực nhỏ bất nhập lưu, cho nên phải dựa dẫm vào những La Hồn Tông.

“Sao các ngươi đụng ai cũng đưa đến vậy, chúng ta cần những người lao động cường tráng, không cần mấy tên tàn phế.”

Sau khi nhìn thấy Bắc Tiểu Lục, mấy người La Hồn Tông biểu hiện sắc mặt không hài lòng.

“Khí lực hắn rất lớn, không phải tàn tật đâu. Nếu không tin thì cứ để hắn cầm một khối đá xem một chút.”

Lão chủ thuyền cười nói.

Bắc Tiểu Lục nghe vậy liền cầm một khối đá lớn giơ lên, đi vài bước rồi mới ném xuống đất. Sau khi làm như vậy, hắn được giữ lại.

Năm ngày sau, La Hồn Tông đưa mấy trăm người tới một môn phái gọi là Huyền Thanh Môn.

“Kiểm tra cẩn thận, đừng để tu sĩ lẫn vào bên trong. Chúng ta dẫn phàm nhân đi chứ không phải giúp người khác miễn phí đi qua. Nếu có vấn đề gì thì không có ai đảm đương nổi đâu.”

Huyền Thanh Môn là một môn phái phụ thuộc vào La Hồn Tông, còn Tàng Đao Hội lại là thế lực sống nhờ vào Huyền Thanh Môn.

Một lão giả lấy một cây châm ra, từng cây từng cây cắm lên đám người Bắc Tiểu Lục.

“Rất tốt, không có chân khí dao động.”

Lão nhân kia hài lòng gật đầu.

Nhưng mà việc kiểm tra cũng chưa dừng tại đó, sau đó lại có mười mấy lão già tiến lên, tiếp tục kiểm tra cẩn thận thêm mười mấy lần nữa, sau đó mới để mấy trăm người này thông qua.

Bọn họ đang chọn người giúp cho La Hồn Tông, đương nhiên không dám cẩu thả chút nào.

Mà cũng trong mấy ngày nay, Bắc Tiểu Lục biết được rất nhiều tin tức.

Hải Thần Châu không ngờ xuất hiện mỏ linh thạch cỡ lớn làm kinh động cả Bắc Vọng Châu, rất nhiều thế lực lớn không chịu được đã chạy tới Hải Thần Châu, còn huy động cả đám thế thực phụ thuộc điều quân tới đây làm việc.

Cho nên họ đã chiêu thu mấy người bình thường đi tới đào linh khoáng cùng linh thạch, mặc dù những người được đưa tới cũng biết là việc đào linh thạch ở Hải Thần Châu không an toàn, nhưng họ không chống cự lại được sự hấp dẫn của mức thù lao.

Hiện giờ cả xương cốt trên người hắn cũng biến hình rồi, xương gò má và xương quai hàm không còn được như xưa nữa, có thể nói là dung mạo bị hủy hoàn toàn. Bắp chân trái lại bị gãy là thành ba đoạn, nên chân trái bây giờ lại ngắn hơn chân phải. Các nơi khác cũng gần như vậy, thân thể gần như biến dạng.

May mà lực lượng sinh mệnh của hắn thật cường đại, mới chỉ qua năm sáu ngày mà xương gãy đã lành rồi. Nhưng vì hắn không làm cho các khớp xương nối thẳng lại với nhau, nên hình thể vẫn chưa khôi phục lại như xưa. Vì vậy, nhìn qua một hồi thì hắn đúng là một người quái dị.

Bắc Tiểu Lục cố ý làm như vậy, hắn sẽ nối xương thẳng lại với nhau sau khi tới Hải Thần Châu, còn bây giờ hắn không dám, dù sao hồi phục quá nhanh rất dễ làm người khác chú ý.

Mấy trăm phàm nhân ở Huyền Thanh Môn ba ngày, liên tục bị kiểm tra nhiều lần. Sau khi tin chắc không còn sơ hở gì nữa, người của Huyền Thanh Môn mới dẫn đám người Bắc Tiểu Lục tới La Hồn Tông.

Khi còn cách La Hồn Tông rất xa, người của Huyền Thanh Môn đã dẫn theo mấy trăm người từ trên phi thuyền đáp xuống, rồi đi bộ về phía trước.

Bắc Tiểu Lục âm thầm quan sát, nơi đây cảnh sắc mờ ảo, từng ngọn núi lớn đều trôi lơ lửng trên bầu trời.

Mỗi một tòa núi lớn đều có khí thế bàng bạc, có mây mù lượn lờ, xung quanh còn những làn sương mù lưu chuyển.




Láo nháo ăn một pháo :lenlut