Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 262: Đùa Thế Là Đủ Rồi



Chương 261: Đùa Thế Là Đủ Rồi

"Đây là..." Giang Thiếu Bạch không khỏi có chút chần chờ.

"Đem nuốt vào tạm thời có thể giúp ngươi chống lại độc vụ." Bắc Tiểu Lục hờ hững mở miệng, âm thanh mặc dù không lớn nhưng lộ ra vẻ cưỡng ép.

"An đạo hữu, cái này ..." Giang Thiếu Bạch tiếp nhận viên đan dược, sắc mặt biến đổi liên tục mấy lần.

"Thế nào, chẳng lẽ đạo hữu không tin tại hạ?"

"Vãn bối đâu dám "

Giang Thiếu Bạch cắn răng đem nuốt vào nhưng trong lòng thấp thỏm vô cùng, vạn nhất viên đan dược kia không thể chống lại sương độc thì…

Nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước, cùng Bắc Tiểu Lục bay vào trong đảo nhỏ.

Mới bay vào được một chút, lập tức Giang Thiếu Bạch có cảm giác mặt mày rát buốt vội vàng vận chuyển chân nguyên, lập tức cảm giác đau rát tan thành mây khói, trong lòng hắn vui mừng cùng ngạc nhiên nhìn sang Bắc Tiểu Lục, không biết viên đan dược kia là đan dược gì mà lại có hiệu quả thần kỳ như thế.

Không có nguy hiểm tới tính mạng, sự tin tưởng của hắn cũng lập tức tăng lên, có lẽ đi theo Bắc Tiểu Lục là quyết định chính xác.

"Lão tổ, hủ cốt độc đối với bọn họ không có hiệu quả." Trong thạch thất rộng lớn trên mặt Nam Thần Phong lộ ra một tia lo lắng.

"Hừ, không có gì, đối phương chắc hẳn là có đan dược phòng tránh, đương nhiên có thể kiềm chế loại độc vụ này." Nam Thần Cửu nhe răng cười nhưng sau đó trong hốc mắt màu đỏ tươi lại lộ vẻ nghi hoặc: "Chỉ là cảnh giới người này quả thực có chút kỳ quái."

"Sao khi nãy người nói…"

"Ta gần như không xác định được cấp độ tu vi chính xác của người này".

Nghe những lời của lão tổ, Nam Thần Phong hơi ngẩn người.

"Hừ, bất kể như thế nào. Tu vị của người này chắc chắn là rất cao, nuốt huyết nhục cùng hồn phách của hắn, nhất định ta sẽ tiến giai thành công."

Trong hốc mắt Nam Thần Cửu bắn ra hung quang khắp bốn phía, vẻ mặt càng thêm dữ tợn: "Phong nhi, ngươi ở đây không được đi đâu, ta đi xử lý hai kẻ này."

"Vâng!"Nam Thần Phong khom lưng hành lễ.

Trong đảo nhỏ âm khí cùng thi độc nồng nặc vô cùng, Bắc Tiểu Lục đem thần thức phát ra tới mức cực đại ngăn ngừa đối phương tập kích.

Hủ cốt độc nơi đây tuy đáng sợ nhưng Bắc Tiểu Lục không để vào mắt, hắn đã có ăn vào đan dược cấp cao, trừ phi là gặp độc công của đám Hư Thần kỳ nếu không hắn không để vào mắt.

Bốn phía đảo nhỏ có cấm chế cản trở thần thức nhưng dưới thần thức cực đại của Bắc Tiểu Lục cũng không thể hạn chế được hắn quá nhiều.

Bỗng hắn nhíu mày như đã phát hiện ra điều gì đó.

"Chúng ta đi!"

Lời còn chưa dứt thân hình hắn đã hóa thành một đạo độn quang, rất nhanh nhằm hướng tây bắc bay đi. Giang Thiếu Bạch ngẩn ngơ cũng vội vàng bay theo.

Bây giờ thân trong hang cọp, Bắc Tiểu Lục chính là chỗ dựa vững chắc, cho dù có đuổi đi, hắn cũng tuyệt đối không rời.

Đảo này tuy không lớn nhưng do có huyễn trận cấm chế cách trở, hai người thay đổi phương hướng mấy lượt, mất thời gian gần mười năm phút cảnh vật trước mắt mới rõ ràng sáng tỏ.

Trên một khu đất bằng phẳng có vô số đá vụn, đặc biệt nơi đây cứ cách vài chục mét thì có một cái hố sâu từ dưới tỏa ra vô số tử khí.

Ánh mắt Bắc Tiểu Lục đảo qua rồi tập trung ở trên một tảng đáu màu đen. Trên đó có một người đang ngồi, hơn nữa còn đang nhắm mắt. Khuôn mặt vô cùng dữ tợn lộ ra răng nanh nhọn hoắt, hắn chính là Nam Thần Cửu.

"An đạo hữu, đối phương bày ra trận pháp đem tử khí tụ tập lại khiến tu vị hắn gia tăng thêm." Nhìn những cái lỗ trên mặt đất Giang Thiếu Bạch đầy vẻ lo lắng.

"Ừm." Bắc Tiểu Lục gật đầu không ý kiến, trách không được Nam Thần Cửu chọn nơi đây làm nơi dụ dỗ tu sĩ đến, hóa ra là có chuẩn bị.

Thấy Bắc Tiểu Lục không nói lời nào Giang Thiếu Bạch càng sốt ruột, bây giờ hai người đã đứng trên một con thuyền cho nên càng phải đồng tâm hiệp lực.

"An đạo hữu, hay là trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp phá trận pháp này đi."

"Không cần." Bắc Tiểu Lục vẫn chăm chú nhìn Nam Thần Cửu, trong mắt dần lộ vẻ ngưng trọng. Tu vị của Nam Thần Cửu không ngờ đạt tới Nguyên Anh tầng một."

Thấy đề nghị của mình không được chấp nhận, Giang Thiếu Bạch không nhịn được vừa sợ vừa giận, chẳng lẽ người này còn muốn trực tiếp đánh bại người kia?

"Đạo hữu nói không sai nhưng đối phương đã bày trận thế nơi đây, há lại để cho chúng ta dễ dàng phá hủy sao?"

Vẻ mặt Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt chậm rãi nói.

Vừa tới đây Bắc Tiểu Lục đã quan sát. Tên ma vật giảo hoạt này khi bố trận đã liên thông với nhãn tuyền trong âm mạch, nói cách khác một khi dùng lực lượng công kích phá hủy đi trận pháp thì âm mạch cũng bị phá hủy theo. Khi đó chẳng phải hắn mất một chuyến không công dã tràng.

Bắc Tiểu Lục dùng thần thức đảo qua, trận pháp này ngoài tập trung tử khí thì cũng không có thần thông khác.

Hắn còn đang thầm tính toán thì Nam Thần Cửu đột nhiên mở mắt đỏ rực yêu dị ra, chậm rãi đứng lên cười như không cười nói:

"Ta trông các hạ có vẻ không bối rối chút nào khi nhìn thấy ta, không biết các hạ dựa vào điều gì mà nghĩ rằng có thể toàn thân trở ra được?"

Bắc Tiểu Lục không trả lời câu hỏi này chỉ lạnh lùng liếc nhìn y.

Thấy vẻ ung dung của Bắc Tiểu Lục, Giang Thiếu Bạch vốn cũng thông minh tuyệt đỉnh, người này đối mặt Nam Thần Cửu mà không mảy may có chút sợ hãi. Hiển nhiên có thứ dựa vào. Hắn dần dần áp chế sự sợ hãi, chỉ mong đối phương có sát chiêu diệt trừ được Nam Thần Cửu .

"Hừ, hai tên tu sĩ kia mùi vị không tệ, một chút nữa các ngươi cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của bổn tôn" Nam Thần Cửu đột nhiên nhếch mép cười, cả người hàn khí âm lãnh tới cực điểm.

"Cái gì, hai người kia đã gặp phải độc thủ của ngươi?" Nghe được lời Nam Thần Cưu nói Giang Thiếu Bạch có chút run rẩy.

"Hắc hắc, ngươi cho rằng ta mất bao nhiêu công sức dụ dỗ bọn các ngươi vào đây có thể buông tha dễ dàng như vậy sao?"

Nam Thần Cửu cười đắc ý rồi quay đầu nhìn sang Bắc Tiểu Lục: "Bổn tôn không biết ngươi thuộc loại linh thể nào nhưng máu huyết cùng chân nguyên nhất định có thể giúp ta tiến giai. Nể tình ngươi từ đường xa mà đến, ta chắc chắn sẽ nhẹ tay với ngươi."

"Ồ!" Bắc Tiểu Lục cũng lộ ra một chút hứng thú, "Các hạ nói thử xem, biết đâu ta lại đồng ý?".

"Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói để ta chiếm đoạt kim đan cùng thân xác, ta có thể phá lệ nhân từ cho hồn phách của ngươi tiến vào luân hồi."

Tròng mắt 0BAgZ trắng bệch của Nam Thần Cửu chuyển động, mở miệng nói.

"Hắc hắc." Bắc Tiểu Lục ngửa mặt cười to, khóe miệng đầy vẻ châm chọc."Ngươi thật đúng là có mặt mũi nói ra yêu cầu như vậy. Nếu như là ngươi bằng lòng để ta hạ cấm thuật, trở thành nô bộc cho ta. Nói không chừng ta có thể buông tha ngươi một con đường sống."

"Tiểu tử, đừng quá kiêu ngạo hôm nay bổn tôn sẽ cho ngươi nếm thử đau khổ nhất thế gian." Trên mặt Nam Thần Cửu lộ vẻ ngoan độc, khí thế ngay lập tức bạo phát.

Chỉ thấy tiếng xương cốt răng rắc vang lên, cơ thể của lão đột nhiên bành trướng trông như một quả cầu thịt có tứ chi rồi bắn nhanh lên trời bắt đầu xoay tròn.
Nhìn thấy cảnh này trên mặt Bắc Tiểu Lục lộ vẻ ngạc nhiên.

Ùm!

Quả cầu tròn bành trướng đến đường kính cỡ hơn trượng đột nhiên nổ tung ra cùng với tử khí ngút trời, những máu thịt kia lại biến ảo ra vô số hỏa xà cỡ ngón tay như mưa bắn qua hai người.

Mặc dù không biết đây là pháp thuật gì nhưng bị đánh trúng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào. Bắc Tiểu Lục hừ một tiếng phất tay một cái, Hắc Sát Thương lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Bắc Tiểu Lục lập tức xuất ra thương kỹ - vô tiễn thương ảnh.

Lập tức vố số thương ảnh phủ kín phạm vi của Bắc Tiểu Lục, hắn phất tay một cái lập tức thương ảnh như tên bay tới công kích đám hỏa xà. Chưa hết hắn hai tay bắt quyết lập tức một con khuyển lôi ba đầu cấp tốc hình thành dưới khống chế của hắn bay tới đám hỏa xà kia.

Bên cạnh Giang Thiếu Bạch nhìn thấy thủ đoạn của Bắc Tiểu Lục thì vô cùng kinh ngạc, nhưng càng vui mừng hơn. Bởi vì càng thấy Bắc Tiểu Lục mạnh thì hắn càng cảm thấy an toàn hơn. Lúc này, y đưa tay ra vỗ vào túi trữ vật lập tức một đạo ánh sáng màu đen bay ra hóa thành một thanh phi kiếm.

Cổ tay y khẽ rung lên, trước người lập tức xuất hiện một cái thuẫn to cỡ bàn tay. Thuẫn này được đúc từ xương yêu thú, chính giữa được khắc một đạo đồ án tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Giang Thiếu Bạch tiếp tục đánh ra pháp quyết hóa thành những tia sáng chui vào trong thuẫn, lập tức thuẫn được phóng đại ra đồ án phù văn kia phun ra một lớp phong mang đem Giang Thiếu Bạch bảo vệ.

"Ồ" Bắc Tiểu Lục chớp mắt một cái rồi quay đầu nhìn sang, trong mắt không nhịn được một tia kinh ngạc.

Đám hỏa xà đi bị hai đại chiêu thức của Bắc Tiểu Lục ngăn chặn nhưng có xu thế sắp bị phá nát. Bắc Tiểu Lục nhíu mày hai tay bắt quyết lập tức trên không trung xuất hiện những cột trụ trời bằng lôi điện đâm xuống chôn vùi hết đám hỏa xà.

Bên kia phù văn thuẫn kỳ dị của Giang Thiếu Bạch không ngờ làm đám hỏa xà như đâm vào lớp màn chắn cao su, cứ đâm đầu vào rồi lại nảy ra trông rất khôi hài.

Một hắc vụ nhàn nhạt tụ lại thân hình của Nam Thần Cửu xuất hiện, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn hai người, hắn nói: "Khá khen cho hai tên Kim Đan các ngươi nhưng chơi đùa thế thôi, kết thúc thôi!"

Nghe được lời này của gã Bắc Tiểu Lục vỗ tay, hắn cũng gật gù nói: "Hay lắm chơi thế đủ rồi!"

"Ha ha, tiểu tử ngươi đang... hả?" Nam Thần Cửu cười nhạo đối với Bắc Tiểu Lục nhưng nói được nửa thì im lặng bởi vì phía trước không xa trên tay Bắc Tiểu Lục đang cầm một tấm phù lục, hơn nữa ba động chân nguyên từ nó phát ra vô cùng khác biệt.

Đó là khí tức của Hư Thần Phù!




Tác giả: Tác chuẩn bị viết 2 truyện, hehee tính viết đô thị tu tiên mà đang nghĩ xem có nên viết đề tài ma thú hoặc kiếm tu huyền huyễn không nữa. Anh em ai muốn viết gì có thể cmt để ta nảy ý tưởng "(* ̄3)(ε ̄*).”


Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình