Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 250: Không Gian Hỗn Loạn (3)





Đám người cuối cùng cũng đồng ý chủ kiến này, bất kể thế nào cũng so với đơn độc hành động. Nam tử trung niên lúc trước đưa ra ý kiến cuối cùng như ý nguyện của gã, gã được bầu làm thủ lĩnh tạm thời. Nhưng kể ra tên này cũng có chút tầm nhìn, rất nhanh các tu sĩ chia làm hai tổ, một tổ tiến công, tận lực hấp dẫn cừu hận cùng hỏa lực công kích. Một tổ khác thì chờ thời cơ đột phá pháp trận cấm chế.

Kế sách này phải nói là quá đơn giản nhưng mà nó cũng hiệu quả nhất có thể, bởi vì đám người bọn họ cũng không có tin tưởng nhau, nhiều thao tác phức tạp càng khó giải quyết, như vậy thì cách càng đơn giản càng dễ thực hiện.

Dù sao so với hiện tại tự mình chiến đấu vẫn tốt hơn.

Đối với nhiệm vụ đơn giản như vậy đám người hiển nhiên không có ý kiến gì, mà vừa vặn Bắc Tiểu Lục được phân tới tổ công kích pháp trận.

Sau đó mọi người nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục hành động.

Phải biết chậm thì sinh biến, ai biết đám người Bắc Vọng Châu có định làm ra cái quần què gì nữa không.

Đạo lý này ai cũng hiểu nhưng cho dù thế 4Jv8m vẫn sẽ có người xuất công không xuất lực, chắc chắn sẽ giữ lại đôi phần thực lực. Điều này là hiển nhiên, Bắc Tiểu Lục cũng không ngoại lệ.

m thanh chiến đấu bắt đầu nổi lên, lập tức thu hút năm người tu sĩ bên trên đỉnh núi.

Cứ như vậy thời gian qua một tách trà, tên thủ lĩnh ra lệnh một cái đám người tổ thứ hai của Bắc Tiểu Lục bắt đầu động thủ.

Nhóm của bọn hắn có khoảng hơn mười người, mục tiêu chính là tấn công chỗ yếu điểm của pháp trận giam cầm.

Một màn này hiển nhiên rơi vào trong mắt năm vị tu sĩ Bắc Vọng Châu kia.

Nhưng đối phương không hề để tâm chút nào.

Đông Phương Bất Bại khóe miệng càng lộ ra mấy phần châm chọc: "Một đám ô hợp, vụng về kế sách như vậy cũng nghĩ ra. Chỉ bằng mấy người họ mà đòi phá vỡ pháp trận cấm chế, cũng quá coi thường chúng ta..."

...

Bắc Tiểu Lục phất tay một cái tế ra một cái xích cầu thật to, kể ra cũng hài, đây là pháp khí của tên tu sĩ mà hắn từng giết trong Cầm Linh Bí Cảnh, không nghĩ có ngày đem ra đánh nhau. Hắn cùng đám người tu sĩ khác cùng nhau hướng về một chỗ màn sáng màu lam công kích, phát ra một loạt âm thanh ầm ầm chói tai.

Linh quang tỏa ra bốn phía, thanh thế không thể coi thường được nhưng mà Bắc Tiểu Lục biết công kích vớ vẩn như vậy tất nhiên sẽ không có tác dụng.

Đám tu sĩ ở đây không đủ chiến lực để làm việc đó.

Đương nhiên chính hắn có thể làm được, hắn cũng đã nắm rõ nơi đâu là điểm yếu nhất của trận pháp này cho nên cũng không nóng vội. Hắn không muốn để người khác chú ý tới mình, hoặc cũng có thể nói hắn đang chờ thời cơ thích hợp.

Cũng không bao lâu, vẻn vẹn một chút thời gian liền có mấy tên tu sĩ Bắc Vọng Châu bay tới, bắt đầu ra tay công kích đám người Bắc Tiểu Lục. Nhóm tu sĩ của Bắc Tiểu Lục bị công kích thẳng mặt lập tức kinh sợ, bắt đầu lùi lại phía sau.

Mỗi người đều có chỗ giữ lại, đều không ai nguyện ý thật sự liều mạng, dù sao bị vậy ở trong pháp trận cấm chế cũng không phải chỉ có chính mình, bọn hắn tự nhiên không nguyện ý xuất toàn lực đối phó.

Bắc Tiểu Lục thở dài, quả nhiên cũng chỉ là một đám đám ô hợp mà thôi, cùng bọn gia hỏa này hợp tác đúng không có tiền đồ, cũng may cuối cùng còn có một tu sĩ chân chính.

Hoặc cũng có thể nói phản ứng của hắn có chút trì độn.

Những người khác đều đã kinh sợ, lùi ra phía sau, hắn vẫn ở đó tiếp tục công kích màn sáng.

Đó là một tên nam tử tu sĩ dáng người hơi mập, khuôn mặt có chút thật thà.

Thấy các đồng bạn đều đã rút lui, trên mặt của hắn thoáng qua một tia không cam lòng, tay phải vung lên một cái theo động tác của hắn, một cái lò luyện đan hỏa cầu hung hăng hướng về phía trước đập tới.

Bắc Tiểu Lục thấy rõ ràng, trên mặt thoáng qua một vòng dị sắc, tay phải được che chắn trong tay áo, cong ngón tay bắn một cái, một tiếng nhỏ không thể nghe thấy vang lên, từ ống tay áo của hắn bắn ra một đạo hắc quang, không chút lộ liễu, mượn cái lò luyện đan hỏa diễm che đi, hắc quang công kích vào màn sáng.

Bắc Tiểu Lục thực lực xưa đâu bằng nay, một chỉ bắn ra tự nhiên cũng phát huy ra công kích mạnh mẽ.

Đương nhiên hắn sở dĩ dùng chiêu này, mấu chốt ở chỗ nó thích hợp đánh lén, không để cho người khác chú ý, bây giờ mượn nhờ tên tu sĩ phản ứng trì độn tu sĩ kia che dấu, một chỉ của hắn đánh trúng vào phía trước màn sáng.

Không giống với vừa rồi tất cả công kích đều không có tác dụng, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, cái kia nhìn như dày đặc màn sáng bị đánh xuyên một cái động lớn.

Diễn biến quá bất ngờ, tất cả mọi người ngơ ngơ ngác há hốc mồm trước sự việc này.

Đương nhiên cảm thấy ngạc nhiên nhất phải là tên tu sĩ mập mạp phản ứng trì độn kia, hắn nhìn một chút tay của mình với biểu cảm không thể tin được.

Chính hắn chỉ là có chút không có cam lòng, ném ra một cái lò đan đại hỏa cầu mà thôi, làm sao có thể dễ dàng đánh vỡ được màn ánh sáng bền chắc của pháp trận cấm chế?

Một chút trầm mặc ngắn ngủi.

Sau đó đám tu sĩ Đông Huyền Châu vui sướng reo hò, lúc này không có người nào lùi bước, tất cả mọi người không hẹn mà cùng tranh nhau chen lấn lao về phía cái lỗ hổng kia.

Mặc dù chuyện này có chút kỳ lạ nhưng hiện tại có là cơ hội tốt nhất để rời đi, ai mà còn quan tâm tại sao nữa cơ chứ.

Bọn họ lập tức lao ra như con thiêu thân.

Bằng không đợi lúc nữa nhỡ đâu pháp trận cấm chế này khôi phục, ai cũng không muốn tiếp tục bị nhốt trong đây.

Lúc này, hầu như không còn có ai định che giấu thực lực nữa, tất cả đều toàn lực ứng phó, dũng mãnh tiên phong, liều mạng hướng tới chỗ bị thủng kia.

Bắc Tiểu Lục lẫn vào trong đám người theo đó mà đi ra bên ngoài pháp trận cấm chế.

Pháp trận cấm chế đã bị phá vỡ, đám người nhân lúc bọn tu sĩ Bắc Vọng Châu chưa chú ý tới nhanh chóng bay ra bên ngoài. Đám người đi qua tên mập còn nói mấy lời cảm ơn, dường như cho rằng hắn chính là người đã phá vỡ được cấm chế.

Đám tu sĩ Đông Huyền Châu lao ra bên ngoài cấm chế lập tức xung đột với đám tu sĩ trấn giữ bên ngoài, hai bên lao vào đánh nhau túi bụi, một bên muốn thoát khốn một bên lại muốn giữ chân họ lại.

Bắc Tiểu Lục không có ý muốn tham chiến, rất nhanh đột phá vòng vây, biểu hiện của hắn bình thường không có gì lạ. Không có pháp trận cấm chế giam cầm, đám tu sĩ Bắc Vọng Châu nhân thủ không đủ lập tức bị tu sĩ Đông Huyền Châu đánh bật ra.

Trên đỉnh núi Đông Phương Bất Bại sắc mặt vô cùng khó coi, điều này xảy ra quá bất ngờ làm cho hắn không kịp trở tay, cho đến bây giờ cũng không kịp đưa ra phản ứng.

"Sư huynh, tiếp theo phải làm như thế nào?" Một tên đệ tử tu sĩ bên cạnh lo lắng nói.

"Không sao, không cần bối rối. Những tên tu sĩ này không phải rất mạnh, truyền lệnh xuống mau chóng tập hợp lực lượng tiêu diệt đám tú sĩ Đông Huyền Châu, không để lại một ai sống sót."

"Vâng."

"Vậy còn sư huynh?"

"Ta có chuyện khác cần giải quyết. Đúng như cổ nhân nói, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tên tu sĩ bề ngoài chẳng ra sao kia chỉ dùng một cái đan lô hỏa cầu liền phá hỏng pháp trận cấm chế mà chúng ta tốn bao nhiêu công sức bố trí ra. Người như này đáng để ta tự mình chiếu cố hắn."

"Đúng rồi, người đó các ngươi có nhận biết?"

"Không biết."

"Chưa từng thấy qua ở đâu."

...

Thấy mọi người đều lắc đầu, Đông Phương Bất Bại thần sắc càng cảm thấy hứng thú, đến tột cùng ở đâu nhảy ra một tên tu sĩ bản lĩnh như vậy.

Hắn lập tức tế xuất ra phi kiếm độn quang rời đi.

Đám tu sĩ bên trong cấm chế mạnh hơn dự đoán của bọn hắn nhiều, nhưng việc này cũng đã nằm trong dự liệu của bọn hắn. Hiện tại dù thế nào cũng phải đuổi giết hết đám tu sĩ này, nếu không hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Hậu quả việc này có thể dẫn ra đại chiến giữa Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu bên trong Bình Nguyên dược cốc, mà hiển nhiên đây không phải điều mà bọn hắn muốn thấy.

...

"Chậc, cuối cùng cũng đi ra khỏi nơi quỷ quái này."

Hắn đã rời đi khỏi phạm vi đám hỗn chiến kia, đã dùng Lam Vân Trùy phi hành được một giờ đồng hồ, đã vượt qua mấy ki lô mét đường đi.

Hơn nữa hắn còn thay đổi lộ tuyến đường đi liên tục mấy chục lần, dưới tình huống bình thường cơ bản muốn theo đuôi hắn rất khó, mặc dù như thế nhưng hắn vẫn rất cảnh giác.

Bắc Tiểu Lục không muốn dừng lại đây chút nào tiếp tục dùng Lam Vân Trùy một mạch phi hành độn quang rời đi.

...

Cùng lúc đó, đám tu sĩ Đông Huyền Châu cũng bị đám tu sĩ Bắc Vọng Châu triển khai đuổi giết, cũng không phải ai cũng có thực lực và pháp khí phi hành như Bắc Tiểu Lục. Đa số mọi người dùng tốc độ phi kiếm bay đi nhưng rất nhanh liền bị đuổi kịp.

Trong tu chân giới tàn khốc này tranh đoạt bảo vật, tài nguyên là chuyện hết sức bình thường. Ngươi chết ta sống là điều cần ghi nhớ, không có giảng giải chỉ có giải quyết bằng thực lực.

Bởi vì như vậy dưới tình huống tu sĩ Bắc Vọng Châu có nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ hơn, đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Đông Huyền Châu gần như không chạy thoát nổi, có chăng cũng chỉ là những tu sĩ Kim Đan kia nhanh chân chạy được. Bởi vì từ khi pháp trận cấm chế được phá vỡ, mạng ai người nấy lo làm gì có chuyện quay lại giúp đỡ kẻ khác.



"A, tha cho ta." Tên tu sĩ mập mạp kêu lên một tiếng.

"Không phải kẻ này, tên gia hỏa này không thể nào là người phá bỏ cấm chế được."

Đông Phương Bất Bại nhìn tên mập mạp ngã trên mặt đất, âm trầm nói một câu.




Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần