Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 246: Vạn Kiếp Luân Hồi (2)



Chương 245: Vạn Kiếp Luân Hồi (2)

Một kiếm này vô cùng uy lực, Bắc Tiểu Lục không có cách nào ngăn cản được, trực tiếp bị một kiếm của Lam An Lộ xuyên tim, cuối cùng nguyên hồn cũng bị tuyệt diệt...

Trong khoảnh khắc nguyên hồn của hắn tan biến, Bắc Tiểu Lục chợt cảm nhận được vô số tâm tình chất chứa bên trong cơ thể này tràn ra. Nào là không cam lòng, phẫn nộ, bất đắc dĩ, đủ mọi loại tâm tình diễn ra trong đầu Bắc Tiểu Lục.

"Đây là... kiếp luân hồi?" Tất cả cảnh tượng dần dần biến mất, Bắc Tiểu Lục lần nữa chìm vào bóng đêm. Hiện tại, hắn đã bắt đầu hiểu ý nghĩa của luân hồi này.

Luân hồi này có thể nâng cao tâm cảnh của hắn. Hắn chìm vào từng kiếp luân hồi, hòa mình vào từng sinh mệnh tự thân trải nghiệm những xúc cảm trong kiếp luân hồi đó. Bản thân đồng cảm, sau đó cảm ngộ, rồi lĩnh ngộ...

Những thứ huyền diệu này quả thật vô cùng thần kỳ, ngay cả loại phương pháp ru luyện tâm cảnh tu hành này cũng có thể được dùng, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ngay sau đó, phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy màu đen dẫn Bắc Tiểu Lục đi vào, cảnh vật lại thay đổi.

Nhưng Bắc Tiểu Lục không biết rằng kiếp thứ nhất hắn đã không thấy điều gì, chỉ thấy khi hắn ngã xuống trên khuôn mặt lạnh lùng của Lam An Lộ chảy ra một giọt nước mắt, sau đó nàng từ từ đi đến thi thể của hắn, ngồi xuống đưa hai tay ôm lấy hắn vào lòng. Một giây sau, nguyên hồn của nàng cũng trở lên mờ ảo...

"Lục..." Một âm thanh vang lên.

...

Kiếp luân hồi thứ hai, Bắc Tiểu Lục không còn là một tu chân giả nữa mà trở thành một tay đầu bếp, cả ngày bận rộn với bếp lửa, mặt mũi dầu nhớt. Cuộc sống đơn độc của gã cứ thế diễn ra từng ngày, cho đến một ngày hắn vô tình thịt một con heo rừng, sau đó phát hiện ra trong cơ thể nó cất giấu một quyển tàn thư...

Quyển tàn thư kia là một cuốn Vô Tự Thiên Thư, thứ này đã giúp hắn từ một gã đầu bếp tầm thường trở thành một gã tu chân giả.

Trở thành tu chân giả nhưng hắn không có bối cảnh cho nên vẫn luôn biết mình biết ta ẩn nhẫn. Hắn bắt đầu cuộc hành trình tán tu, bởi vì tư chất không có cho nên không có tông môn nào chấp nhận. Nhưng hắn dựa vào một cuốn tàn thư Vô Tự Thiên Thư mà quật khởi, đánh bại tất cả đám thiên kiêu tông môn, gia tộc... Trở thành một đời z7Gkb thiên kiêu của Bắc Vọng Châu.

Không có tông môn che chở hắn tự mình khai tông lập phái, bắt đầu từ một cái tiểu tông môn vô danh tiểu tốt dần dần trở thành một đại tông môn, cuối cùng trở thành một đại thế lực đứng đầu...

Đến cuối cùng hắn cũng không biết ở một thôn trấn nhỏ ban đầu của hắn, có một nữ tử già nua kết thúc sinh mệnh...

Trong kiếp luân hồi thứ ba, Bắc Tiểu Lục trở thành một tên tú tài, kiếp này hắn có thê tử.

"Ầm ầm ầm..."

Mây đen cuồn cuộn nổi trên bầu trời, một đạo sấm sét vang lên.

Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa càng to, nước mưa từ mái hiên rơi xuống mặt đất làm mặt đất càng thêm đục ngầu.

Gió thổi làm cho hai cánh cửa sổ chưa đóng chặt không ngừng lay động, phát ra những âm thanh cành cạch.

Lam An Lộ đang may vá trong nhà nghe thấy có tiếng động liền giật bắn mình, mũi kim suýt nữa đâm vào tay.

Nhìn hai cánh cửa sổ không ngừng rung động, nàng hơi cảm thấy kinh hãi, vội vàng đặt chiếc áo trong tay xuống, đi tới bên cửa sổ muốn đóng chúng lại.

Cửa sổ đã đóng nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài lại không có dấu hiệu ngớt đi chút nào.

Thỉnh thoảng còn có âm thanh sấm vang từ trên hư không, nàng luôn có cảm giác dường như càng ngày càng gần, giống như muốn dừng lại trên nóc nhà của nàng.

Nàng đưa tay xoa nhẹ bụng, trên gương mặt trắng xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có.

Có lẽ đây chính là điều tốt nhất mà ông trời đã ban cho nàng.

Nàng và phu quân kết lương duyên mới qua được ba tháng, Lam An Lộ cũng không nghĩ rằng nàng lại mang thai sớm như vậy.

Lam An Lộ là một đứa trẻ mồ côi không tên không họ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện được một nhà hão tâm nuôi dưỡng.

Sau đó nàng gặp Bắc Tiểu Lục, hắn khi đó không phải tú tài mà là thiếu gia nhà họ Bắc. Trước đó nhà hắn gặp chuyện không may bị kẻ thù đuổi giết, may mắn Bắc Tiểu Lục được nàng cứu giúp, sau đó hai người vừa thấy đã yêu.

Ba tháng trước, hai người cuối cùng kết tóc se duyên trở thành phu thê.

Bắc Tiểu Lục nổi danh tú tài, sau khi biến cố gia tộc càng chăm chú học tập, muốn rạng danh gia tộc sau đó sẽ bắt những kẻ kia đền tội.

Hắn không nỡ để An Lộ chịu khổ, từng nắm tay nàng nói, đợi khi nào hắn đỗ trạng nguyên đạt được công danh sẽ để nàng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Sáng hôm nay, Bắc Tiểu Lục đã sớm lên giảng đường học tập.

Hôm nay thời tiết không được giông bão, nàng đang đợi hắn về để nói tin vui này cho hắn biết.

Nàng đi ra cửa trước trông ngóng Bắc Tiểu Lục xuất hiện.

Đây là một tiểu viện nhà nông rất đơn giản, mấy con ngỗng trắng bị nhốt trong hàng rào đang vui sướng "qoác qoác" trong mưa, thỉnh thoảng lại quay cái cổ dài rỉa lông, lâu lâu lại lắc lư cái thân rũ sạch nước mưa.

Tiếng sấm vang dội trong màn mưa như báo hiệu một người trở về.

Lam An Lộ một tay vịn khung cửa, một tay xoa nhẹ bụng, đang do dự có nên ra ngoài tìm phu quân hay không. Chợt trong màn mưa truyền đến tiếng bước chân.

Lộp cộp...

Một thân ảnh giấu sau màn mưa cũng ngày càng hiện rõ. Dưới chiếc dù một bóng người cao to, lông mài dài, mũi thẳng, đôi môi mỏng, có một nét đặc biệt gần giống như lạnh lùng.

Bắc Tiểu Lục một tay cầm dù đi tới gần ngôi nhà thoáng ánh sáng đèn dầu, trong đầu đang suy nghĩ kiếp này ruốt cuộc sẽ trải qua điều gì. Hắn chỉ biết bản thân kiếp này đã kết tóc sẽ duyên, có một thê tử, chỉ là hắn không đạt được trí nhớ tướng mạo của nàng. Điều này cũng làm hắn có chút tò mò.

Càng đi tới gần căn nhà nông kia, Bắc Tiểu Lục thông qua màn mưa nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trước cửa chờ người đi về. Trong đầu hắn hiện lên một câu nói, "Thê tử đang đợi hắn trở về", thân thể hắn từng bước, từng bước tiến gần hơn. Đến khi đến nơi, chỉ cách nữ tử kia ba bước chân thì Bắc Tiểu Lục hốt hoảng.

"Tại sao lại là nàng, Lam An Lộ?"

Trong đầu hắn lúc này tràn ngập mười vạn câu hỏi vì sao?

Ngay khi hắn còn đang sững sờ thì nghe thấy âm thang khẽ truyền tới, "Chàng đã về."

Bắc Tiểu Lục thần sắc lạnh nhạt, môi hé ra như muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại nở ra một nụ cười. Hắn bước lên mái hiên, thu ô lại, cẩn thận treo lên cột.

Lam An Lộ vội vàng tránh đường cho Bắc Tiểu Lục đi vào nhà, vốn muốn đưa tay cởi chiếc áo bào đã ướt sũng của hắn xuống nhưng lại bị một bàn tay lạnh buốt giữ lại.

Lam An Lộ nghi hoặc nhìn phu quân, chỉ thấy gương mặt của hắn đang cười nhạt.

Nàng dường như cảm thấy hôm nay Bắc Tiểu Lục rất lạ.

Lam An Lộ không hiểu hỏi: "Tay chàng lạnh quá, có phải chàng bị cảm lạnh rồi không?"

Bắc Tiểu Lục lắc đầu, đưa mắt quan sát đồ vật trong nhà, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

"An Lộ!"

Bắc Tiểu Lục một lần nữa mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn cùng với lạnh lùng.

Lam An Lộ nghe vậy càng cảm thấy phu quân bị cảm lạnh, vội vàng lo lắng: "Phu quân, giọng chàng đều khàn cả rồi, nhất định là đã cảm nhiễm, để thiếp đi hâm nóng một bát canh gừng."

Nói xong Lam An Lộ vội vàng muốn rời đi.

Nhưng khi nàng mới quay người bước được một bước đã bị một tay của Bắc Tiểu Lục nắm lại. Nàng không hiểu xoay người lại nhìn hắn, trên môi vẫn như cũ ngọt ngào rực rỡ.

Bắc Tiểu Lục vẫn lặng im nhìn nàng.

Toàn thân hắn đều ướt đãm, dưới chân đã đọng lại một vũng nước. Lam An Lộ đứng trước mặt hắn, trong mắt hay trong lòng đều có hắn, nàng cười lên vô cùng ấm áp.

Nhưng một âm thanh khác vàng lên trong tâm chí của hắn, làm sao cũng không ném ra được.

"Đạo vốn vô tình, nếu ngươi là muốn đi đến cuối cùng, thất tình lục dục, sớm muộn gì đều là muốn dứt bỏ!"

"Phàm nhân như một hạt cát trong sa mạc theo dòng thời gian hóa thành hư vô. Nhân sinh như dòng nước chảy, cát bụi hóa hư vô."

"Hỏi người thế gian, sao không rời đi cõi phàm, tầm tiên vấn đạo?"

"Trảm tình căn, đoạn trần duyên. Nếu muốn cầu đạo phải xóa bỏ hết thảy, ngươi lấy gì chứng đạo?"

Ngươi lấy gì chứng đạo?

Năm chữ rất ngắn nhưng giống như xiềng xích không thể thể thoát khỏi, ngăn cách phàm thế cùng tiên duyên.

Hắn Bắc Tiểu Lục sẽ phá bỏ gông xiềng xích, thoát khỏi phàm trần nhập tiên đạo.

Hắn đưa bàn tay ra, bàn tay lạnh giá vuốt ve má ấm áp của Lam An Lộ, mơ hồ cười nói: "An Lộ, nàng thật ấm áp nhưng ta thì quá giá lạnh..."

Nói xong Bắc Tiểu Lục lui lại một bước, bình tĩnh xoáy người, nhìn thấy thanh kiếm treo trên bức tường. Trên vỏ kiếm có màu đen tuyền bóng, khỗng nhiễm chút bụi nào.

Hắn đi tới cầm xuống thanh kiếm này, từ từ rút nó ra một đoạn, lưỡi kiếm như gương phản chiếu đôi mắt của hắn.

Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ.

Hắn có thứ gì không buông bỏ được?

Chò dù... thê tử.

"An Lộ!'

Bắc Tiểu Lục gọi tên nàng.

Lam An Lộ chớp chớp mắt, bước tới nửa bước, vốn mở miệng định nói gì. Nhưng ngay lập tức bước chân của nàng đột nhiên ngừng lại.

Một cảm giác đau đớn truyền đến...

Kiếm !

Lam An Lộ hoảng hốt cúi đầu, chỉ thấy một thanh kiếm xuyên qua ngực mình. Đôi mắt tràn ngập hoảng sợ cùng khó tin, đan xen chút khó hiểu nhìn Bắc Tiểu Lục.

Đôi tay hắn lúc này đang cầm chuôi kiếm!

Trong đôi mắt của Bắc Tiểu Lục chỉ còn lại sự lạnh lẽo, bình tĩnh không chút hoảng hốt. Đâu còn sự dịu dàng, yêu chiều nàng nữa thứ cảm xúc đó đã biến mất không còn dấu vết.









Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần