Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 245: Vạn Kiếp Luân Hồi (1)



Chương 244: Vạn Kiếp Luân Hồi (1)

Mặc dù trong lòng Ngạo Thiên có chút không vui nhưng hắn có thể nói không sao? Quy tắc này do vị cường giả Hóa Chân Kỳ định ra, hắn chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan Kỳ nhỏ yếu, căn bản không có tư cách phản đối.

Nếu đã không thể phản kháng, vậy cũng chỉ có cách tiếp nhận.

"Vậy tiền bối khảo nghiệm thứ tư là gì?" Ngạo Thiên trầm giọng hỏi.

"Trên đỉnh núi kia có một cái nhà gỗ, các ngươi chỉ cần đi vào trong đó tiếp nhận chủ nhân ảo ảnh công kích." Lão giả nói.

Hóa Chân Kỳ cường giả, mặc dù nói áp chế tu vi cùng người khảo nghiệm nhưng thủ đoạn không phải Kim Đan bình thường có thể hiểu.

Khảo nghiệm này không hề dễ dàng chút nào.

Ngạo Thiên ánh mắt có chút bất đắc dĩ, hiện tại độ khó khảo nghiệm của hắn tăng gấp ba, như vậy chẳng phải nói hắn phải đối mặt với Kim Đan hậu kỳ.

Kim Đan hậu kỳ cấp độ mạnh hơn so với Kim Đan trung kỳ rất nhiều, cảm ngộ tu hành cũng mạnh hơn, thủ đoạn cũng có thể phát huy nhiều hơn.

Hắn sức chiến đấu có mạnh đi nữa, cũng khó có thể vượt cấp mạnh mẽ, chứ nói gì tới đánh với chủ nhân động phủ.

"Để cho ta tới trước đi."

Âu Dương Cơ nhẹ nhàng nói ra. Nàng đi tới căn nhà gỗ tại ngọn núi, rồi tiến vào bên trong nhà gỗ.

Một lúc sau, Âu Dương Cơ rốt cuộc đi ra khỏi nhà gỗ. Lúc này, Âu Dương Cơ toàn thân có chút chật vật, thậm chí có ít vết máu.

Nhưng mà trên mặt của nàng khóe miệng hơi mỉm cười.

Mặc dù đối thủ thực lực không tầm thường chút nào, nhưng nàng vẫn ngăn cản được.

Chỉ tiếc, cuối cùng đòn sát thủ cũng đã dùng xong.

"Không tệ." Lão giả gật đầu hài lòng.

"Chúc mùng Cơ cô nương." Ngạo Thiên một bên chúc mừng nàng, sau đó duỗi chân đi về phía căn nhà gỗ, rồi biến mất sau cách cửa.

Lão giả có chút cảm khái Ngạo Thiên, chợt ánh mắt hơi quét sắc mặt có chút kinh ngạc. Bởi vì thân ảnh Bắc Tiểu Lục cảm ngộ trước Hồn Chuông đã không thấy đâu nữa, hắn có bỏ qua chi tiết nào sao?

Phải biết ở trong đây hắn cũng coi như nửa cái chủ nhân, Bắc Tiểu Lục rời đi thì hắn sớm đã phát hiện ra rồi. Lão nhắm mắt ngưng thần cảm nhận mọi nơi trong động phủ, mất khoảng một phút lão mở mắt ra, trong lòng kinh ngạc vạn lần:

"Không thấy, điều này sao có thể!"

...

Một không gian vô tận khác, Bắc Tiểu Lục dường như cảm nhận được điều gì hắn bỗng mở hai mắt ra, ngay lập tức hắn giật mình. Bởi vì hiện tại, hắn không còn ở trên ngọn núi cảm ngộ Hồn Chuông nữa mà đang đứng tại một vùng hư không vô biên vô tận.

Bắc Tiểu Lục muốn vận dụng chân nguyên nhưng không có phản ứng gì, hắn dường như bị j4NKL một lực lượng nào đó kéo tới nơi đây. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đi bộ, từng bước rồi lại từng bước không biết đi được bao lâu, không biết đi được bao nhiêu ngày, cả cơ thể của hắn mệt mỏi cũng quên luôn cả khái niệm về thời gian.

Hắn cứ liên tục đi về phía trước không ngừng nghỉ, cho đến một ngày hắn phát hiện phía trước có đồ vật. Bắc Tiểu Lục vui mừng cố gắng chạy tới, trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa, một cánh cửa giữa không gian vô tận.

Cánh cửa này vô cùng quỷ dị, không có phòng ốc, không có nóc nhà, không có vách tường, chỉ duy nhất có một cách cửa tồn tại.

Hơn nữa cánh cửa này cũng có chút đặc biệt, màu cánh cửa là màu đen huyền ảo, trên đó có khắc những ngôi sao trắng, càng nhìn càng cảm thấy giống như đang quan sát thiên hà.

"Đằng sau cánh cửa này sẽ dẫn tới đâu?" Bắc Tiểu Lục tự hỏi một câu.

Bỗng trên cánh cửa hiện lên một dòng chữ, "Cửa Luân Hồi."

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, "Cửa Luân Hồi." câu này mang ý nghĩa rất trọng đại. Hiện tại, hắn không biết bản thân đang ở nơi đâu. Nhưng trước mắt xuất hiện một cách cửa kỳ dị, có thể đây chính là lối ra duy nhất ở đây.

Đắn đo một hồi lâu, Bắc Tiểu Lục quyết định đưa một cánh tay ra nắm lấy tay cầm cánh cửa, từ từ dùng lực mở ra. Nhưng ngay lập tức hắn cảm nhận được cánh cửa không hề chuyển động chút nào, Bắc Tiểu Lục hai tay nắm lấy tay cửa cố hết sức kéo mở, đều vô ích.

"Bịch!"

Bởi vì dùng quá lực Bắc Tiểu Lục ngã bật ngửa ra phía sau, ngay khi đứng dậy hắn một cước đá tới cánh cửa, cánh cửa không rung lên như tưởng tượng mà...

"Adu... đau quá, cánh cửa chết tiệt này làm bằng thứ vật liệu gì vậy?"

Một tay chống cằm nhìn chằm chằm cánh cửa kỵ dị này Bắc Tiểu Lục chợt nảy ra một ý, hắn đứng dậy tiến tới cánh cửa sau đó nhỏ một giọt máu vào cánh cửa. Ngay lập tức cánh cửa tỏa ra hào quang màu trắng bao phủ cả người Bắc Tiểu Lục lại. Không cần hắn phải làm gì cánh cửa đã tự mở ra, chớp mắt một cái Bắc Tiểu Lục biến mất khỏi vùng không gian này.

Ngay khi tiến vào bên trong cánh cửa Bắc Tiểu Lục cảm nhận nơi đây thời gian giống như ngừng trôi, tất cả âm thanh đều biến mất, trong bóng tối chỉ có một mình hắn cô độc.

Nếu như cánh của này có hai chữ "Luân Hồi", vậy nhất định sẽ liên quan tới sinh mệnh luân hồi.

Luân hồi sống chết trên đời này thậm chí còn khó đoán hơn cả vận số mệnh, vận mệnh. Ngươi rốt cuộc có thể luân hồi được hay không? Có kiếp sau hay không? Điều này hoàn toàn không thể xác định được.

Trong truyền thuyết, con người sau khi chết sẽ đi vào Lục Đạo Luân Hồi, rơi vào Âm Minh, thế nhưng Minh giới ở đâu? Lục đạo ở nơi nào?

Bắc Tiểu Lục hắn tin Luân Hồi nhưng không chắc chắn bản thân hắn rốt cuộc là đã bước vào Luân Hồi hay chưa? Hắn xuất hiện tại thế giới này rốt cuộc là sự ngẫu nhiên hay có kẻ nào đang thao túng?

Trong thiên địa này, nhưng điều huyền bí vẫn vô cùng vô tận, những gì chúng ta hiểu và nhận biết rốt cuộc chỉ chiếm một góc nhỏ băng sơn, không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới có thể tìm được đáp án cho bản thân.

Hoặc có lẽ chúng ta hướng tới điều này, dành cả cuộc đời để tìm hiểu đó là ý nghĩa của sinh mệnh.

Giữa lúc hắn đang chìm vào suy nghĩ, chợt phía trươc xuất hiện một vòng xoáy màu đen khổng lồ, sau đó hắn bị vòng xoáy đó dẫn dắt đi theo, cảnh vật xung quang cũng dần dần biến hóa...

"Đây là... " Bắc Tiểu Lục nhìn bản thân không tin được giật mình.

Hiện tại trên người của hắn đang được khoác lên một áo kim giáp, còn hắn đang đứng trên tường thành, trong tay cầm một thanh trường thương hoàng kim, ánh mắt đang nhìn về nơi xa.

"Thân thể này đang tự chủ chuyển động..." Bắc Tiểu Lục lập tức phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, hắn không làm chủ được thân thể.

Hắn đã hiểu một chuyên, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Hắn có kinh nghiệm.

"Hắn đã đi vào nhân sinh của một kiếp, có lẽ đây chính là hắn nhưng cũng không phải là hắn."

Bắc Tiểu Lục không tự chủ được mà vung thanh hoàng kim trường thương, hô to: "Các tướng sĩ, Đế Đô Đại Việt đã bị phá, đợi ta khoác lên hoàng bào, đội lên đế miện, lập lên Việt Tộc Tiên Triều các ngươi sẽ là những vị trung thần ái tướng của ta, cùng ta ngự trị thiên hạ."

"Chiến!"

Bên dưới tường thành đông đảo các tướng sĩ mặc kim giáp tràn vào như bão táp, bắt đầu tiến vào bên trong Hoàng Triều Đại Việt.

Mà toàn bộ bên trong Hoàng Triều Đại Việt, bốn phía đều nổi lên biển lửa, những âm thanh gào thét vang lên khắp bốn phía, nơi đây giống như địa ngục nhân gian...

Ngay khi Bắc Tiểu Lục cảm nhận được điều khác thường thì trên không trung xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh, người cầm đầu là một vị thiếu nữ. Bắc Tiểu Lục giật mình hắn biết thiếu nữ này là ai, tướng mạo của nàng y hệt Lam An Lộ.

Bên cạnh Lam An Lộ có không ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đi theo.

"Nghịch tặc Bắc Tiểu Lục to gan, Hoàng Triều bọn ta dù tử chiến cũng không để ngươi đạt được mục đích."

Lam An Lộ dẫn theo một đám Nguyên Anh Kỳ hóa thành một đạo độn quang phi tới bao vây Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cười điên cuồng một tiếng, vung thanh hoàng kim trường thương nghênh đón bọn họ, hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt.

Mặc dù Bắc Tiểu Lục đang ở trong thân thể này, nhưng giọng nói, hành động hoàn toàn không phải hắn nói ra, mà là hắn trong kiếp này...

Hắn chỉ biết một thông tin, bản thân hắn trở thành một kẻ loạn thần tặc tử trong Hoàng Triều Đại Việt, mà bây giờ hắn đang muốn cướp quyền đoạt chính. Để có thể thỏa mãn dã tâm của bản thân, đăng lâm thiên hạ, thành lập nên Việt Tộc Tiên Triều, nhất thống thiên hạ Đông Huyền Châu.

"Móa tên này không ngờ có dã tâm mạnh như vậy, đây rốt cuộc là thế giới song song hay là một ảo mộng. Không đúng... đã liên quan tới Luân Hồi, những chuyện này có khả năng là tiền kiếp."

Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh chém giết trước mắt này, hắn giống như một người quan sát, bình tĩnh nhìn xem những diễn biến nơi đây.

Trận chiến này kéo dài tận ba ngày ba đêm, thi thể khắp rải rác khắp nơi trong Đế Đô Đại Việt. Bốn phía khắp nơi ánh lửa lượn lờ, máu me trải khắp bốn phía, cùng với những tiếc khóc tang thương đến xé lòng.

Đến cuối cùng, Bắc Tiểu Lục dùng sức một người chém giết mười vị Nguyên Anh Kỳ, chỉ còn lại duy nhất Lam An Lộ trốn thoát được...

Sau đó, hắn dẫn theo đông đảo tướng sĩ tiến vào bên trong Hoàng Cung.

Cuối cùng Bắc Tiểu lục danh chính ngôn thuận ngồi lên đế vị, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống thiên hạ chúng sinh.

Đại quân hơn trăm vạn người mặc kim giáp, quỳ xuống trước mặt hắn vẻ mặt vô cùng kính trọng.

Huyết mạch duy nhất của Lam gia, Lam An Lộ rời khỏi Đông Huyền Châu.

"Đây chính là tiền kiếp của ta hay sao?" Bắc Tiểu Lục cau mày.

Những cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt hắn cảm giác rất hư vô mờ mịt, nhưng mọi thứ đều được hắn cảm nhận rất trọn vẹn, chân thật nhưng cũng hết sức hoang đường.

"Cuối cùng công chúa duy nhất của Hoàng Triều Đại Việt Lam An Lộ, một lần nữa trở về quyết chiến với hắn."

"Lam An Lộ." Bắc Tiểu Lục nhìn thấy thân ảnh phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, nàng đứng trước trăm vạn đại quân nhưng không có vẻ sợ hãi nào.

"Ngươi còn dám quay về." Bắc Tiểu Lục chất vấn nàng.

Lam An Lộ không nói câu nào lao tới công kích Bắc Tiểu Lục.

"Leng keng..."

Hai người liên tục phát động công kích lẫn nhau, trong nháy mắt đã giao thủ mấy trăm hiệp.

Cuối cùng Lam An Lộ bị bức lui ra trăm mét, trường kiếm trong tay nàng giơ lên phía trước, toàn bộ thiên địa cuồng phong đều biến sắc. Khí thế ẩn chứa trong một kiếm này tỏa ra lập tức áp chế toàn bộ khí thế của trăm vạn đại quân.

"Bắc Tiểu Lục, ngươi đáng chết." Lam An Lộ nói xong câu này liền đâm ra một kiếm.



Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần