Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 243: Vô Duyên Với Truyền Thừa



Chương 242: Vô Duyên Với Truyền Thừa

Ngay khi Ngạo Thiên vừa cúi bái đại lễ xong không gian trong đại điện nháy mắt đông cứng lại, một âm thanh âm trầm vang lên, truyền vào trong tai của mỗi người.

"Khặc khặc... đã thật lâu chưa có nhân loại tu sĩ tiến vào chỗ này."

Trong giây lát, đám người trong đại điện phát hiện có một vị lão giả đứng trước pho tượng, đang vuốt râu nhìn bọn họ cười.

Ngạo Thiên vô cùng ngạc nhiên trước sự kiện này, hắn phản ứng vô cùng nhanh đứng thẳng người chắp tay thi lễ:

"Tiền bối, vãn bối Ngạo Thiên ra mắt người."

Lão giả ánh mắt tập trung nhìn Ngạo Thiên rất hài lòng nói, "Không tệ, thiếu niên ngươi rất có tâm. Hiện tại, tu chân giới đã không còn như trước kia, không còn lễ nghi kính ngưỡng đối với các vị tiền bối nữa. Thật đáng tiếc."

Đám người hai mặt nhìn nhau, sau đó học Ngạo Thiên chắp tay trước ngực hơi cúi người hành lễ đối với lão giả.

Bắc Tiểu Lục híp mắt, nhìn chằm chằm vào lão giả.

"Người này là hư ảnh sao?"

Bắc Tiểu Lục không dám khẳng định, chủ nhân động phủ này nhìn qua không giống hạng vô danh tiểu tốt, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, nơi đây không thể nào có người ở?

Hiện tại, bên trong đại điện chỉ duy nhất có hai người không hành lễ đó là Bắc Tiểu Lục và thiếu nữ váy tím. Mọi người đối với hành động của hai người có ngu ngốc, có người còn mong ngóng lão giả này có bất mãn, sau đó tống cổ hai người này ra ngoài. Như vậy thì thật tốt.

Thiếu nữ váy tím nhìn lão giả lên tiếng: "Ngươi là ai?"

"Ta là quản gia trong động phủ này." Lão giả cũng không tức giận còn cười đáp.

"Quản gia?"

Mấy người nghe vậy, trong lòng hơi nao nao.

Chẳng lẽ người trước mắt đây vẫn còn sống?

Nghĩ tới đây mọi người âm thầm hít một hơi lạnh, trong lòng khó nén khỏi rạo rực.

Lão giả dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, lắc đầu lên tiếng.

"Ta đây là hư ảnh mà thôi, đã sớm tiêu tán không biết bao nhiêu năm rồi. Còn về chủ nhân của ta, người rất mạnh nhưng ở thời kỳ tân cổ đã vẫn lạc trong hạo kiếp."

Vị lão giả này nói tới đây tinh thần có chút chán nản.

Nhưng mà ngay sau đó hắn liền khôi phục, ánh mắt nhìn đám người nói:

"Ta chờ ở đây chủ yếu muốn tìm kiếm một vị truyền nhân phù hợp để kế thừa y bát của người."

"Truyền nhân phù hợp?" Đám người nghe vậy hai mắt tỏa sáng, đây chính là cơ duyên bọn hắn muốn tìm.

"Đã thật lâu không có tu sĩ tiến vào đây rồi, lâu đến nỗi ta cũng đã quên đi thời gian." Lão giả thở dài nói: "Thật vất vả chờ được các ngươi tới, hi vọng một trong số các ngươi có thể vượt qua được khảo nghiệm của chủ nhân."

Mặc dù lão giả đang trong trạng thái linh thể nhưng biểu hiện cũng rất bất đắc dĩ. Muốn tìm cho chủ nhân được một vị truyền nhân phù hợp, vô cùng khó khăn.

Trước mắt, đợi tới thiên thu vạn cổ mới chờ được một nhóm người đủ cơ duyên tiến vào, chỉ mong có thể đạt được yêu cầu tối thiểu.

"Bên ngoài cuồng phong bạo phong chỉ là đối với các ngươi thăm dò, nếu như ngay cả điều này cũng không vượt qua được, vậy có tư cách gì khảo nghiệm truyền thừa của chủ nhân."

Hóa Chân Kỳ cường giả lưu lại truyền thừa, có thể sẽ yếu được sao?

Nghe được lời nói của lão giả, đám người trong đại điện không hẹn mà liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra vẻ kích động.

Nếu như bọn họ có thể đạt được truyền thừa của Hóa Chân Kỳ cường giả, thực lực chắc chắn sẽ bạo tăng, nói không chừng có thể tung hoành ngang dọc bên trong Bình Nguyên dược cốc.

"Tiền bối, chúng ta sẽ khảo nghiệm gì?" Ngạo Thiên lên tiếng hỏi.

Trực giác nói cho hắn biết, Hóa Chân Kỳ đại năng lưu lại truyền thừa, chắc chắn khảo nghiệm sẽ không đơn giản.

Đám người Trần Phong cũng nhìn qua hết sức nghiêm túc, muốn xem lão giả sẽ nói gì.

Lão giả mỉm cười, bàn tay vung lên lập tức một đạo khí tức cuồng bạo nổi lên, bao phủ tất cả đám người bên trong đại điện, rồi sau đó biến mất ở trong động phủ.

Xoạt Xoạt...

Chờ đám người Bắc Tiểu Lục một lần nữa mở mắt ra, bọn họ liền phát hiện bản thân đã không còn bên trong động phủ.

"Nơi đây vẫn động phủ, đây chỉ là một bộ phận bên trong động phủ."

Lão giả như nhìn thấu tâm tư của đám người, trực tiếp mở miệng.

"Tiền bối, khảo nghiệm ngay ở chỗ này sao?"

Ngạo Thiên hỏi.

Nơi mà bọn họ đang đứng là một ngọn núi, hơn nữa đây chỉ là một trong số ngọn núi mà thôi.

"Thấy được sao? Đối diện với đỉnh ngọn núi này có một cái chuông lớn, các ngươi trong thời gian quy định có thể 1yH3b câu thông Hồn Chuông, liền tính qua cửa thứ nhất."

Lão giả duỗi một ngón tay ra chỉ vào ngọn núi đối diện.

Theo ánh mắt của lão già mọi người đảo qua, lập tức phát hiện ngọn núi đối diện quả thật có một cái chuông lớn.

"Vậy cần điều kiện gì để câu thông được Hồn Chuông?" Bắc Tiểu Lục khẽ nhìn lão giả hỏi một câu.

Lão giả lắc đầu cũng không có trả lời hắn, mà cười nói: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

Nói xong lão vung lên, đem đám người Bắc Tiểu Lục đưa tới ngọn núi đối diện.

Đám người hai mặt nhì nhau một cái, lập tức tiến tới chỗ chuông lớn, sau đó mỗi người tìm một vị trí ngồi xuống, khoang chân ngồi xung quanh Hồn Chuông.

Nhìn đám người Bắc Tiểu Lục, Ngạo Thiên,... đang câu thông Hồn Chuông, trong đầu lão giả hồi tưởng lại ký ức.

Hắn phảng phất nhớ tới thời niên thiếu của mình, nghĩ đi nghĩ lại, khóe mi mắt của hắn chợt rơi xuống một giọt nước mắt.

Hắn không biến mất mà còn dùng bí pháp thành linh thể sống tới bây giờ, chính là vì có thể tìm kiếm cho chủ nhân một người thừa kế phù hợp.

Một khí người thừa kế xuất hiện, hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc đó, hắn cũng có mặt mũi đi gặp chủ nhân.

"Hi vọng những người này không để cho ta thất vọng."

Lão giả thầm nói.

...

Hồn Chuông được đặt trên đỉnh ngọn núi, xung quanh tràn ngập sương mù khí tức mờ mịt.

Bắc Tiểu Lục có thể nhìn ra được, Hồn Chuông xung quang được bao phủ bởi một cái trận pháp tự nhiên.

Trận pháp tự nhiên này vô cùng lớn, phi thường cường đại, có thể hội tụ linh khí thiên địa chuyển hóa thành lực lượng, cuồn cuộn không ngừng vào Hồn Chuông.

Bắc Tiểu Lục một bên cố gắng nắm bắt cảm ngộ.

Tại sao cái tháp này hấp thu chính là linh khí thiên địa mà không phải la tinh thần lực lượng.

Chẳng lẽ vị cường giả này tìm kiếm người thừa kế không phải lực lượng mà là thiên phú ngộ tính.

Bằng không cảm giác này giải thích như thế nào?

Suy nghĩ một chút, Bắc Tiểu Lục đưa thần thức hòa vào Hồn Chuông, cố gắng cảm ngộ biến hóa thiên địa.

"Không hổ là cường giả Hóa Chân Kỳ, đơn giản quá kinh khủng."

Trong nội tâm Bắc Tiểu Lục rung động, hắn mới chỉ chạm vào một chút cảm ngộ bên trong Hồn Chuông, đã giúp con đường tu hành của hắn sáng tỏ rất nhiều, vượt qua mấy năm hắn tu hành.

Cả người Bắc Tiểu Lục bị một sương mù bao phủ, rơi vào trạng thái đốn ngộ.

Những người khác cũng đang cố gắng cảm ngộ Hồn Chuông.

Lão giả đang hờ hững bỗng giật mình, hắn mở đôi mắt to nhìn thân ảnh Bắc Tiểu Lục đang bị sương trắng bao phủ.

Hắn quy định trong một thời gian một tuần trà ( 10 ~ 15 phút ) phải hoàn thành.

Nếu như không có cách nào trong thời gian này câu thông Hồn Chuông, liền thất bại, mất đi tư cách khảo nghiệm truyền thừa.

Điều hắn không ngờ chính là mới chỉ qua một phút đồng hồ, một tên tiểu tử trước đó trông có vẻ lãnh đạm lại ung dung câu thông với Hồn Chuông.

"Đinh..."

Tiếng chuông vang lên, vang vọng không ngừng trong không gian.

Vốn lão giả còn đang bất ngờ trước khả năng Bắc Tiểu Lục nhưng nhanh chóng bị thiếu nữ váy tím hấp dẫn. Lão vung tay một cái, trực tiếp đem thiếu nữ đưa tới bên cạnh mình.

"Ngươi tên gì?" Lão giả hỏi.

Chỉ có thông qua khảo nghiệm thứ nhất mới có tư cách để hắn hỏi danh tự.

"Âu Dương Cơ." Thiếu nữ váy tím không chút câu nệ nói.

Lão giả vuốt vuốt râu gật đầu hài lòng, nói:

"Tiềm lực của ngươi rất mạnh, rất có hi vọng đạt được chủ nhân truyền thừa, hảo hảo cố gắng."

Thiếu nữ Âu Dương Cơ này dùng thời gian còn nhanh hơn hắn tưởng tượng một chút.

Thời gian mới chỉ được một phần tư nàng đã có thể câu thông Hồn Chuông, còn làm vang tiếng chuông.

Bên kia Ngạo Thiên dùng thời gian lâu hơn so với lão giả nghĩ, thời điểm qua được hai phần ba thời gian mới có thể câu thông Hồn Chuông.

Ngạo Thiên sau khi câu thống xong liền đi tới bên người quản gia.

Thời gian trôi qua, cũng có thêm được Trần Phong câu thông thành công Hồn Chuông, còn lại mọi người vẫn đang loay hoay cảm ngộ.

Tiếp tục như vậy, cuối cùng thời gian một tuần trà cũng hoàn toàn hết, đám người không cảm ngộ được thất vọng tràn trề. Lão giả nghi ngờ nhìn qua chỗ Bắc Tiểu Lục, kẻ này rõ ràng đã cảm ngộ với Hồn Chuông nhanh nhất, nhưng hiện tại vẫn chưa làm Hồn Chuông vang lên, điều này làm cho hắn vô cùng khó hiểu.

Đám người không vượt qua được khảo nghiệm thất vọng đứng lên, khi nhìn thấy Bắc Tiểu Lục vẫn đang dồn tâm tư cảm ngộ thì cười nhạo. Trong lòng bọn họ cảm thấy Bắc Tiểu Lục thật ngu ngốc, đã không thể câu thông cần gì phải tốn thêm thời gian cơ chứ.

Lão giả sau một chút quan sát Bắc Tiểu Lục, rồi khẽ lắc đầu nét mặt có chút thất vọng.

Có vẻ như lão giả cho rằng Bắc Tiểu Lục không cách nào câu thông Hồn Chuông.

"Mọi người không vượt qua khảo nghiệm cũng không cần phải thất vọng, tất cả đến đây đều là duyên phận. Ta sẽ đưa các ngươi đi tới một dược viên, ở đó có một chút linh dược coi như tặng cho mọi người."

Nói xong lão giả cũng không đợi đám người này nói câu gì, phất tay một cái đám người liền biến mất. Nhưng sau đó ba người phát hiện một chuyện, đó là Bắc Tiểu Lục cũng không bị lực lượng của lão giả cuốn đi. Ngay cả lão giả cũng sửng sốt một chút, nhìn thật sau Bắc Tiểu Lục hắn nói:

"Ta bị lực lượng bao quanh thiếu niên bài xích nhưng quy định chính là quy định, kẻ này chắc chắn vô duyên với truyền thừa."

Lão giả nhìn Bắc Tiểu Lục lẩm bẩm một câu, sau đó dẫn theo ba người Ngạo Thiên, Âu Dương Cơ và Trần Phong rời đi nơi đây.



Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân truyện khá hay , hệ thống tốt với những pha tấu hài , không não tàn , gái gú luôn nhiều !!!!