Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 235: Đối Chiến




Bắc Tiểu Lục thấy tên phía trước này có chút ngứa mắt, đây là đang coi thường hắn à.

“Đạo hữu đã đến dây đầu tiên vậy thu hoạch chắc chắn rất nhiều, có thể cho tại hạ hiểu rõ một hai?”

Tên tu sĩ áo nâu bên trái đi thẳng vấn đề với Bắc Tiểu Lục.

“Không sai, đồ trong căn phòng kia toàn bộ đều bị ta lấy đi…”

Bắc Tiểu Lục sảng khoái thừa nhận.

“Vậy chúng ta đánh một trận, thế nào hả?.”

Nam tử áo nâu khẽ nói.

Bắc Tiểu Luc cười lạnh nhìn gã, từ tốn nói:

“Không biết các hạ muốn đấu như nào.”

Nam tử áo nâu thấy Bắc Tiểu Lục có vẻ đồng ý thì bắt đầu lắc lắc cổ tay, nói:

“Tại hạ Vô Thập Phong, Bắc Vọng Châu. Nếu như hai chúng ta đều đồng ý vậy thì phải có chút tiền cược cho hấp dẫn, ý của huynh đệ thế nào?’’

Bắc Tiểu Lục chắp tay nói:

“Tại hạ Từ Bắc Vọng, tông môn bảy sao Âm Dương Quỷ Cốc, Đông Huyền Châu.”

“Vừa rồi Vô huynh đề nghị ta rất đồng ý, đã thi đấu thì tiền cược nhất định phải có. Tỷ đấu là Vô huynh đưa ra, vậy tiền cược liền do ta định được chứ?”

Vô Thập Phong còn chưa kịp nói ra tiền cược Bắc Tiểu Lục đã chủ động nói ra.

Nghe được Bắc Tiểu Lục nói, Vô Thập Phong suy nghĩ một chút cũng không nên biết phản bác thế nào. Như Bắc Tiểu Lục tỷ đấu đúng là hắn đưa ra, vậy thì Bắc Tiểu Lục cũng có quyền đưa ra tiền cược. Nếu như hắn vừa đưa ra ý muốn tỷ đấu, lại còn định ra tiền cược thì hơi quá đáng.

“Được, Từ huynh muốn đánh cược như nào?”

Bắc Tiểu Lục hơi cười nói: “Vậy ta sẽ cầm đồ vật bên trong căn nhà kia làm tiền đề, hơn nữa còn bỏ ra ba thanh thượng phẩm phi kiếm, một cây linh thảo cấp 6.”

Nghe được tiền đặt cược mà Bắc Tiểu Lục đưa ra Vô Thập Phong có chút nhíu mày, nhưng sau đó thì nhiều hơn sự vui mừng. Đúng vậy, Bắc Tiểu Lục càng đưa ra nhiều tiền cược thì hắn thu hoạch càng lớn, hắn chính là tự tin cuồng vọng như vậy, từ đầu tới cuối đều chưa để Bắc Tiểu Lục vào mắt.

Nghĩ tới đây, hắn lấy ra một vài bình ngọc và hai viên đá tinh khiết màu xanh lam ném một cái rơi vào một hòn đá cách đó năm mươi mét. Sau đó hắn nói:

“Đây là ba lọ Tử Nhũ Linh Tủy ta lấy được trong Bình Nguyên dược cốc, còn hai viên đá màu lam kia là Lôi Lam Tinh, dùng để tăng cường phẩm chất pháp bảo. Ta nghĩ Từ huynh hài lòng đi.”

Bắc Tiểu Lục nghe được Tử Nhũ Linh Tủy sắc mặt như thường, bởi vì… hắn không có biết đây là thứ gì, dùng cho việc gì nhưng nhìn biểu cảm của tên tu sĩ áo trắng bên phải thì biết vật này rất quý. Hừm… còn hai viên Lôi Lam Tinh này có vẻ là đồ vật luyện khí, hơn nữa thuộc tính lôi quả thật đúng thứ hắn cần.

Bắc Tiểu Lục không biểu hiện gì khác thường, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái nhẫn và một cái túi trữ vật ném đến bên tảng đá cùng chỗ với đồ vật Vô Thập Phong vừa để. Sau đó mới nhìn Vô Thập Phong nói:

“Đồ vật bên trong căn nhà kia là một chiếc nhẫn trữ vật, ta cũng chưa xem qua Vô huynh chắc hắn cũng đã cảm nhận được. Bên cạnh túi trữ vật chính là ba thanh thượng phẩm phi kiếm cùng một gốc linh thảo cấp sáu. Vô huynh có thể tự mình kiểm tra.”

“Ha ha, ta người này kết giao chưa bao giờ nghi ngờ người khác, ta tin Từ huynh không chơi mấy trò nhàm chán đó.”

Nói xong hắn dừng lại một chút, tiếp tục lên tiếng.

“Nếu tiền cược đã giải quyết xong xuôi, chúng ta cũng nên…”

Chưa đợi hắn nói xong Bắc Tiểu Lục đã cắt ngang, hắn nhìn Bắc Tiểu Lục khó hiểu nhưng vẫn chờ xem đối phương nói gì.

Thấy Vô Thập Phong nhìn mình Bắc Tiểu Lục cười cười nói: “Vô huynh, ngươi chẳng lẽ chỉ định dùng một chút đồ đó để đổi lấy tiền cược bên ta hay sao? Vô huynh phải biết rằng cái nhẫn trữ vật này là của một vị Thưởng Cổ đại năng, bên trong nói không chừng tùy tiện một món đồ cũng ăn đứt bên huynh. Vô huynh, ngươi chẳng lẽ coi thường Từ đệ hay sao?”

Vô Thập phong bị Bắc Tiểu Lục nói có chút á khẩu, hắn đúng là suy nghĩ như vậy. Hiện tại, Bắc Tiểu Lục nói thẳng ra như EL9qm thế làm hắn có chút đỏ mặt, vội vàng xua tay nói:


“Ây… Từ huynh, ngươi đừng hiểu nhầm. Mặc dù chiếc nhẫn trữ vật này có từ thời Thượng Cổ nhưng đã trải qua bao nhiêu vạn năm, cho dù bên trong có đan dược thì cũng đã hóa thành đan phế, sao có thể nói dùng được.”

Bắc Tiểu Lục cũng không có bị lời nói của y làm nao núng, hắn nói:

“Vô huynh, dù sao đây cũng chỉ là huynh suy đoán, về phần Thượng Cổ đại năng kia đã bỏ mình hay không, ta nghĩ Vô huynh cũng không dám khẳng định. Nói không chừng người ta chỉ vừa mới ngã xuống đâu? Hơn nữa đa dược có hỏng thì cũng có sao đâu, người ta là Thượng Cổ tu sĩ đồ vật đâu chỉ như vậy, pháp bảo, linh thạch, công pháp,... Mấy thứ này chắc không cần ta phải liệt kê chi tiết đâu Vô huynh nhỉ? Nếu bên trong không có đồ tốt chủ nhân giới chỉ này sao có thể cố ý hạ cấm chế công kích chứ?”

Vô Thập Phong dường như cũng bị Bắc Tiểu Lục nói có chút nhíu mày, bởi vì hắn biết Bắc Tiểu Lục nói không sai. Hắn tiến vào cái động phủ này không phải bởi vì đoạt được tạo hóa trong đây hay sao, hơn nữa… hắn sao có thể thua được? Nghĩ như vậy, hắn lần thứ hai ném ra một cái bình ngọc, sau đó lại ném ra hai cái túi trữ vật nói:

“Một bình ngọc kia cũng là Tử Nhũ Linh Tủy, ta đạt được bốn lọ đều toàn bộ đem ra đánh cược. Còn hai túi trữ vật kia, bên trong có một gốc linh thảo lục cấp Linh La Thảo và một viên trứng yêu thú thất cấp.”

Vô Thập Phong vô cùng tự tin, một hơi ném ra ba món đồ vật khác, tất cả đều rất có giá trị.

Bắc Tiểu Lục suy đoán đây cũng là cực hạn của Vô Thập Phong rồi, cho nên cũng không nói gì về vấn đề này nữa, hắn gật đầu nói:

“Được, mọi chuyện đã xong, Vô huynh chúng ta cùng đánh một trận.”

Vô Thập Phong thấy Bắc Tiểu Lục không có ý kiến với tiền cược nữa, hắn cũng đang nóng lòng lập tức động thủ, quát to một tiếng khí thế, cả người phi thần nhảy lên, một quyền đánh về phía Bắc Tiểu Lục.

“Vô huynh xem ra rất tự tin vào quyền của mình, vậy ta cũng bêu xấu rồi.” Bắc Tiểu Lục không chút hoang mang nhìn Vô Thập Phong đánh tới, vừa nói một câu vừa đánh ra một quyền.

Vô Thập Phong cùng Bắc Tiểu Lục cách nhau gần ba mươi mét, hắn chỉ tùy ý một bước cũng đã ngay lập tức xuất hiện trước mặt Bắc Tiểu Lục. Một quyền của hắn đánh ra, nhiệt độ không gian trong nháy mắt tăng cao, xung quanh linh khí đều chuyển hóa thành sát khí đem Bắc Tiểu Lục bao trùm. Sát khí tỏa ra vô cùng hung hãn không có nửa phần tràn ra bên ngoài, tất cả đều lấy Bắc Tiểu Lục làm trung tâm bao quanh hắn lại.

Đường Tam Thất một bên làm khán giả quan sát cũng có thể cảm nhận được một quyền này đáng sợ, quyền như hổ gầm mang theo hỏa diễm cực nóng phá không mà tới.

Đây vẫn còn là thi đấu hay sao? Loại sát khí này chính là muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Đường Tam Thất cũng đưa mắt nhìn qua chỗ Bắc Tiểu Lục, y muốn biết Bắc Tiểu Lục sẽ làm như thế nào để hóa giải một quyền cương mãnh liệt như thế. Vừa nhìn qua thì y liền giật mình, trên người Bắc Tiểu Lục tỏa ra lôi quang chập chờn, chỉ thấy Bắc Tiểu Lục cũng đánh ra một quyền.

Cũng là quyền? Hắn đây là muốn so quyền với Vô Thập Phong.

Ngay khi Đường Tam Thất cảm thấy Bắc Tiểu Lục quá cuồng vọng, thì một quyền của hắn đánh ra làm y kinh sợ. Lôi điện trên người Bắc Tiểu Lục điên cuồng tràn ra ngăn cản hết đám sát khí, không có một tia nào có thể lại gần hắn cả. Một quyền tỏa ra vô tận hắc lôi mang theo sát phạt khí tức làm cho Đường Tam Thất cũng phải giật mình chấn động.

Ai sẽ chiếm thượng phong? Không để Đường Tam Thất chờ lâu, hai quyền đã chạm vào nhau.

“Rầm rầm rầm…” Hai quyền va chạm vào nhau, phát ra một tiếng xương cốt vỡ vụn. Năng lượng tỏa của hai quyền này va chạm tỏa ra làm không gian xuất hiện cuồng phong, một lực bắn ra làm Đường Tam Thất phải dùng chân nguyên hộ thể mới không phải lùi ra xa.

Đồng thời Đường Tam Thất cũng nhíu mày, y dường như quá đề cao Bắc Tiểu Lục. Một quyền vừa rồi của Vô Thập Phong chỉ là dò xét mà thôi, đã làm cho Bắc Tiểu Lục gãy xương tay, đợi lát nữa chắc y cũng không có cơ hội cùng hắn tỷ đấu.

Bắc Tiểu Lục bay rớt ra ngoài, trong lòng cũng kinh hãi. Vừa giao đấu một đòn hắn đã nhận người này đã là Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn sắp bước vào Kim Đan hậu kỳ. Vô Thập Phong kẻ này không đơn giản, không giống mấy tên hạng rách áo ôm, tên này này được tu vi không cao nhưng cũng là kẻ chuyên vượt cấp đánh nhau.

Bên kia Vô Thập Phong cũng nhíu mày, đối phương không ngờ chỉ là Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa còn là tầng một. Một tên Kim Đan tầng một có thể đỡ được một quyền của hắn mà chỉ bị gãy xương tay, kẻ này cũng không phải hạng người tầm thường.

Nhưng Vô Thập Phong không vì thế mà cho rằng đối phương thăng được hắn, hắn bình thản nói:

“Nếu mà ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy, ta cảm thấy trận đấu này rất không có ý nghĩa.”

Mặc dù đang nói chuyện nhưng Vô Thập Phong cũng không đứng im, hắn lần thứ hai phi thân tới, tiếp tục một quyền đánh ra. Một quyền này vừa ra còn mang theo khí tức tử vong, có thể nhìn ra hắn nhất định muốn diệt sát Bắc Tiểu Lục.

Ban đầu, Vô Thập Phong còn tưởng đối phương tu vi cùng hắn không sai biệt lắm, cho nên mới đưa ra chủ ý tỷ đấu. Nhưng khi hắn phát hiện ra đối phương thực lực quá kém cỏi, có thể đơn giản giết chết đối phương thì lập tức muốn giết chết Bắc Tiểu Lục. Thế giới này không phải trò chơi dành cho trẻ con, nó máu lạnh và tàn khốc hơn nhiều.



Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ