Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 233: Ác Linh Cắn Nuốt Không Gian




Bắc Tiểu Lục phát hiện ra không biết từ khi nào mà đám sương mù bên ngoài sơn cốc đang có INrfAD xu thế chuyển động, hiện tại giống như đã thoát khỏi trói buộc bắt đầu tiến vào đây, làn sương gần nhất chỉ cách hắn có vài mét.

Nhìn thấy tình hình không ổn Bắc Tiểu Lục không chút do dự tiến vào Ngũ Hành thế giới. Từ khi hắn xuất đạo tới nay số lần dùng Ngũ Hành Nhẫn thoát khỏi nguy hiểm, càng ngày càng nhiều. Không phải hắn ỷ lại mà thật sự có những chuyện không phải hắn có thể đi giải quyết được.

Ngay khi hắn đi vào Nhẫn Ngũ Hành lập tức ném ra ngoài một trận bàn theo dõi, một hình ảnh chiếu lên trước mắt hắn. Bên ngoài đã gần như bị đám sương mù bao phủ. Tốc độ của đám sương mù này không quá nhanh nhưng chẳng mấy chốc liền sẽ bảo phủ hoàn toàn nơi đây.

Bắc Tiểu Lục nhíu mày, cứ tình hình này thì hắn làm sao có thể di chuyển được đây.

Chuyện đến mức này Bắc Tiểu Lục hiểu chín phần mười do hắn tham lam, hắn đoán đám sương mù này bị một trận pháp ẩn dưới bảy dược viên kia ngăn chặn. Hiện tại, các trận pháp nơi đây đã bị phá nát hoàn toàn, linh mạch cũng bị lấy đi cho nên không còn thứ gì ngăn cản được đám sương mù này nữa.

Bắc Tiểu Lục thở dài, hắn quyết định tu luyện một thời gian chỉ mong đám sương mù này có thể tản di. Nghĩ như vậy Bắc Tiểu Lục bố trí một cái tụ linh trận nhỏ, sau đó dùng mười viên linh thạch cực phẩm để tu luyện.

Thoáng chốc năm ngày đã trôi qua, Bắc Tiểu Lục thông qua trận bàn phát hiện đám sương mù không những không tản bớt mà càng đậm đặc hơn, như vậy hắn đã hiểu chờ đợi chỉ có vô vọng mà thôi.

Bỗng ánh mắt Bắc Tiểu Lục dừng lại trên mặt đất bên ngoài, chỉ thấy có một con tiểu xà vừa vồ bắt một con vật nhỏ giống như ếch. Nhưng điều mà hắn quan tâm không phải thứ đó, mà tại sao lại có sinh vật tồn tại được trong sương mù.

Nghĩ tới điều gì Bắc Tiểu Lục lập tức gọi Nhị Hắc tới chưa đợi nó hiểu chuyện gì liền bị Bắc Tiểu Lục ném ra ngoài, nếu như nó gặp nguy hiểm hắn sẽ lập tức thu nó vào.

"Nhị Hắc" không hiểu chuyện gì xảy ra, vô duyên vô cớ bị Bắc Tiểu Lục ném ra ngoài, sau khi nó nhìn thấy xung quanh đều là sương mù mờ mịt, phản ứng đầu tiên là quay người bỏ chạy. Nhưng rồi rất nhanh nó đã ngừng lại, sau đó chạy tới chạy lui, dường như đám sương mù đó không hề có ảnh hưởng gì tới nó.

Bắc Tiểu Lục trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ đám sương mù này thực sự không còn nguy hiểm nữa? Nghĩ đến đây hắn cũng khẽ lắc mình, rời khỏi Ngũ Hành Nhẫn, đứng ra giữa đám sương mù.

Sau khi Bắc Tiểu Lục đứng giữa đám sương mù, thì không vào Ngũ Hành Nhẫn nữa. Bởi hắn nhận ra đám sương mù này không giống với đám sương mù lúc trước. Hiện tai, chúng chỉ là sương mù bình thường có màu xám mà thôi, không hề gây nguy hiểm đối với hắn. Thậm chí khi hắn đền gần cửa ra mà đám sương bao phủ lúc trước không thể tiến vào, cũng không hề gặp bất cứ chuyện gì hết.

Bắc Tiểu Lục cẩn thận dùng thần thức quét một lượt, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, thần thức của hắn có thể quét tới những nơi ngoài sương mù trong sơn cốc, mà trước đó thần thức không thể xâm nhập vào được, thì bây giờ mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Không tốn bao nhiêu thời gian, Bắc Tiểu Lục đã có thể nhìn thấy tên tu sĩ ban đầu mất tích, chỉ có điều bây giờ hắn ta chỉ còn là đống xương trắng mà thôi, đừng nói là máu thịt, ngay cả quần áo cũng đã không còn mảnh nào nữa rồi.

Bắc Tiểu Lục cũng đã từng nghĩ, đám sương mù ở đây mất đi hiệu quả che lấp thần thức ban đầu, cũng không còn có khả năng ăn mòn nữa, chắc chắn có liên quan đến việc hắn rút Linh mạch đi. Hiện tại đáng ra hắn nên cảm thấy vui mừng, nhưng trong nội tâm hắn vẫn cảm thấy nơi này vẫn quá nguy hiểm.

Chiếc nhẫn của tên tu sĩ đã chết rơi bên cạnh hắn. Nhưng Bắc Tiểu Lục không nghĩ đến việc nhặt nó lên, đùa gì vậy ai biết trong chiếc nhẫn có bám thứ gì nguy hiểm. Cho dù hiện tại nơi đây không còn đáng sợ như lúc đầu nhưng hắn không dám buông lỏng cảnh giác, hắn vẫn cảm giác có thứ gì trong bóng tối đang nhìn chằm chằm hắn, chỉ đợi hắn mắc sai lầm thì sẽ thông phệ hắn, nghĩ như vậy Bắc Tiểu Lục không khỏi lạnh người.

Ngay lập tức rời khỏi nơi đây! Đây là suy nghĩ duy nhất có trong đầu Bắc Tiểu Lục lúc này.

Còn về chuyện tên tu sĩ đột nhiên bị mất tích trong đám sương mù, đến bây giờ Bắc Tiểu Lục vẫn chưa rõ nguyên nhân là tại sao.

Lúc đầu hắn nghĩ là trong đám sương độc này chắc hẳn phải có trận pháp mê cung, nhưng bây giờ dùng thần thức nhìn xuyên qua đám sương mù này, hắn không thấy bất cứ dấu vết nào liên quan đến trận pháp mê cung cả.

Chẳng lẽ, đám sương độc này trong lúc hắn chưa lấy Linh mạch, là một vật có thần trí? Là ác linh hay là cái gì đây?

Bắc Tiểu Lục vừa mới nghĩ tới đây, lại cảm thấy rùng mình một lần nữa, cảm giác đáng sợ đó càng ngày càng kinh khủng. Hắn thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn, cứ thế dùng "Lam Vân Trùy" xông thẳng ra ngoài.

Lúc "Lam Vân Trùy" của Bắc Tiểu Lục xuyên vào trong đám sương mù, hắn bỗng nhớ tới nơi đây có cấm chế cấm bay, nhưng bây giờ nào có cấm chế gì, xem ra cũng đã biến mất.
Linh mạch, ác linh, sương mù ăn mòn… mấy thứ này vô duyên vô cớ khiến cho Bắc Tiểu Lục cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn chỉ muốn bay càng nhanh càng tốt.

Bỗng truyền đến một lực hút, Bắc Tiểu Lục theo bản năng dùng thần thức quét một lượt nơi hắn vừa rời đi, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn phải rùng mình, thần thức của hắn không nhìn thấy bất cứ một vật gì, nhưng mảnh đất nhỏ mà hắn vừa đứng thì đã biến mất vào hư không không để lại bất cứ dấu vết gì.

Nơi hắn vừa đứng dường như hoàn toàn biến mất trong hư vô rồi. Bắc Tiểu Lục thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu như hắn chậm hơn một chút, còn chần chừ đứng ở đó, thì kết cục của hắn không khá hơn bao nhiêu.

“Nơi này con mẹ nó thật khủng bố”, Bắc Tiểu Lục không nhịn được chửi tục một câu, đối với chuyện đang xảy ra trong đây hắn cũng không thể lý giải được, chuyện này vượt xa phạm vi mà hắn hiểu.

Ngay lập tức một lực hút truyền đến, khiến Bắc Tiểu Lục cảm thấy như mình đã mất đi trọng lượng. Ngay sau đó, hắn lại phát hiện ra một khoảng không gian ngay sau lưng mình lại biến mất.

Trên trán của Bắc Tiểu Lục lấm tấm giọt mồ hôi, bất luận cảm giác này là thật hay là ảo giác thì Bắc Tiểu Lục cũng toàn lực rời khỏi nơi đây. Hắn không dám đánh cược Nhẫn Ngũ Hành có thể chịu được hay không, hắn không có cơ sở đề làm liều.

Lực hút ở sau lưng càng ngày càng mạnh, thậm chí Bắc Tiểu Lục còn cảm thấy nếu hắn chỉ chậm một chút nữa thôi, thì cũng sẽ bị nó hút đi mất, sau đó biến mất trên thế giới này.

Lúc này Bắc Tiểu Lục không dám quay đầu lại nhìn, trên mặt đất hiện ra vô số xương cốt bên cạnh còn có vô số nhẫn trữ vật, nhưng hắn không dám dừng lại nhặt.

Hắn không hề do dự, lấy ra ba viên linh thạch cực phẩm, cho lắp vào "Lam Vân Trùy", tốc độ của " Lam Vân Trùy" dưới sự thúc dục của linh thạch cực phẩm nhanh như tia chớp, cứ thế bay vút đi

Bắc Tiểu Lục đã cảm thấy lực hút đó đã không còn mạnh như trước nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết thứ hút hắn phía sau là cái gì, may là tốc độ của nó cũng không nhanh lắm.

Linh thạch cực phẩm mà cho lắp vào pháp khí cực phẩm, cũng chỉ có một mình Bắc Tiểu Lục mới làm ra điều này. Nhưng tới ngày thứ hai, Bắc Tiểu Lục đã nghe thấy tiếng kêu răng rắc phát ra từ "Lam Vân Trùy".

Lúc này Bắc Tiểu Lục hiểu ra rằng "Lam Vân Trùy" của hắn đã bay với tốc độ quá nhanh, thế nên "Lam Vân Trùy" của hắn hoàn toàn bị hỏng rồi.

Bắc Tiểu Lục một lòng chạy trốn cũng không để ý tới “Lam Vân Trùy”, hiện tại pháp khí phi hành đã vỡ nát hắn không chút đau lòng, tay lắc một cái thu hồi ba viên linh thạch cực phẩm. Hiện tại, Bắc Tiểu Lục càng hận Tàn Bạo Ma Quân hơn bao giờ hết, hắn cảm giác cái thứ cắn nuốt không gian kia chắc chắc sẽ nhanh đuổi tới nơi đây thôi.

Cắn răng một cái, Bắc Tiểu Lục không cố kỵ điều gì nữa từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cây trường thương màu đen, sau đó nhỏ một giọt máu lên luyện hóa nhận chủ. Một bên hắn vừa sử dụng Thất Lôi Bộ Pháp một bên khống chế luyện hóa trường thương.

Không tới một giờ cuối cùng Bắc Tiểu Lục cũng luyện hóa xong, hắn thở phào một hơi ném trường thương lên không trung hóa thành một cự thương, sau đó hắn nhảy lên khống chế trường thương bay đi biến mất khỏi nơi đây.

Thanh trường thương này có tên là Hắc Sát Thương, dù không biết tại sao trường thương này lại ẩn chứa nhiều sát khí đến như vậy, nhưng như vậy càng làm nó trở lên lợi hại. Thử nghĩ mà xem, nếu như giao chiến pháp bảo chỉ cần tỏa ra sát khí liền đã để đối phương e ngại, vậy thì khí thế đã tăng lên một phần nhỏ.

Tốc độ ngự thương của Bắc Tiểu Lục chậm lại, nửa ngày sau hắn rốt cuộc thoát được cái cảm giác lực hút sau lưng. Nhưng hắn vẫn ở trong phạm vi sương mù, không biết phải bao lâu hắn mới có thể thoát khỏi đám sương mù này nữa. Bỗng một âm thanh vang lên ở trong đầu của hắn, thần thức của hắn dường như bị kéo đi đâu, xuất hiện trong thần thức hắn là một chỗ xa lạ.

Bắc Tiểu Lục thông qua thần thức nhìn thấy một cái tảng đá xanh rêu kỳ lạ, trong lòng hắn khẽ động nhanh chóng ngự thương bay tới.

Một lúc sau, Bắc Tiểu Lục đứng trên một tảng đá khá rộng có rêu mọc um tùm, thần thức của hắn mỗi khí thôi thúc liền giống như bị một lực lượng trói buộc. Bắc Tiểu Lục đang định chửi bậy thì dừng lại, hắn bỗng nghĩ ra một chuyện, nơi đây có thể trói buộc thần thức vậy có phải có thể ngưng thần rèn luyện thần thức.


Tác: Vừa bị nói truyện ngày càng chán, có phải như vậy không nhỉ ...

Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo