Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 228: Nộp Nộ Phí - Căng Thẳng




Tất cả mọi người trong đây nhíu mày nhìn hắn.

Bắc Tiểu Lục đây là công khai muốn thu phí mà, chỉ còn thiếu một câu "Trận này là AXooY của ta" thôi.

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Bắc Vọng Châu bởi vì ban đầu Bắc Tiểu Lục không để ý tới y, sắc mặc có chút khó coi, mà hiện tại nghe Bắc Tiểu Lục nói vậy, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng khi y nghe thấy câu tiếp theo của Bắc Tiểu Lục, sắc mặt liền trầm xuống:

"Hừ… vô tri, ngươi chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan tầng một, chẳng lẽ muốn tất cả chúng ta phải đưa đồ cho ngươi ư? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ chúng ta lại e ngại cái trận pháp phòng ngự của ngươi, ta đoán chỉ cần mình ta đều có thể nhẹ nhàng phá bỏ?

Bắc Tiểu Lục lười biếng cười lạnh một tiếng, lấy ra một tấm ngọc bài, không nhanh không chậm nói:

"Muốn sử dụng Truyền Tống Trận mà ta khôi phục, phải dùng ngọc bài mà ta luyện chế, nếu như không có ngọc bài thì không người nào có thể thông qua Truyền Tống Trận, trừ phi người đó cũng là đại sư trận pháp giống ta. Cho dù là các người đồng thời công kích thì trận pháp phòng ngự của ta cũng có thể kiên trì trong mười mấy hơi thở, trong mười mấy hơi thở này ta có thể sử dụng ngọc bài để khởi động Truyền Tống Trận năm sáu lần, các ngươi có chắc muốn làm như vậy”.

Bắc Tiểu Lục sở dĩ không sợ hãi là vì hắn biết nơi này khẳng định không có đại sư trận pháp. Nếu có đại sư về trận pháp thì đã sớm nhìn ra căn nhà gỗ nhỏ này là một Truyền Tống Trận, căn bản không cần chờ hắn tới đây.

Tên tu sĩ kia nghe Bắc Tiểu Lục nói vậy, nhất thời giận tím mặt, liền muốn động thủ công kích trận pháp phòng ngự của Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục cười lạnh một tiếng, hắn lấy ngọc bài ra, lập tức đứng vào Truyền Tống Trận bên trong căn nhà, lãnh đạm nói:

"Vậy chúng ta không còn lời gì để nói rồi. Tốt thôi, ta đi trước đây, tạm biệt các vị, hẹn gặp lại sau”

"Khoan đã, Bắc đạo hữu xin dừng bước”.

Từ Bắc Vọng ngăn cản tên tu sĩ Kim Đan viên mãn đang tức giận, vội vàng lên tiếng ngăn Bắc Tiểu Lục lại. Bắc Tiểu Lục tinh thông trận pháp, bọn họ thật sự không biết, nếu quả thật như lời Bắc Tiểu Lục nói, một khi hắn rời đi, vậy không có bất kỳ ai ở đây có thể đi ra ngoài được.

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Bắc Vọng Châu biết mình hiện tại không thể động thủ, mặc dù tức giận cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Bắc Tiểu Lục tất nhiên không muốn cứ thế rời đi, nếu thật sự muốn đi hắn đã không đợi tới bây giờ. Cho nên khi Từ Bắc Vọng vừa lên tiếng động tác cua hắn hơi chậm lại, âm thanh lạnh nhạt nói:

"Không biết các hạ còn điều gì muốn nói?”

"Chúng ta không nói lời dư thừa, ngươi có cách gì đảm bảo điều ngươi nói là sự thật?”

Trong lòng Từ Bắc Vọng đã sớm tin tưởng lời nói của Bắc Tiểu Lục, nếu như Bắc Tiểu Lục nói dối thì rất dễ bị vạch trần, điều này đối với hắn không có chỗ nào tốt.

Bắc Tiểu Lục đương nhiên biết ý tứ của Từ Bắc Vọng. Y không phải không tin lời hắn, mà là muốn cò kè mặc cả. Hắn cười lạnh một tiếng nói:

"Ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể tu bổ hoàn thiện Truyền Tống Trận. Không biết đã lãng phí bao nhiêu tài liệu, ta nói thẳng, tin được thì giao dịch, không thì ta xin phép rời đi”.

Thu Thiền nghe xong liền buồn cười, nàng mấy ngày qua luôn luôn chú ý tới Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục chỉ là luyện chế một vài trận kỳ, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian cùng tài liệu. Căn nhà gỗ nhỏ đúng là Truyền Tống Trận không sai, khẳng định vốn dĩ đã có, hơn nữa còn rất đầy đủ, không quan hệ gì tới Bắc Tiểu Lục. Thế nhưng nàng không nói ra, bởi vì nếu nói ra thì Bắc Tiểu Lục lập tức sẽ khiến mọi người tức giận.

Ý nghĩ của Thu Thiền không sai, thật ra căn nhà gỗ nhỏ này vốn chính là một Truyền Tống Trận hoàn hảo, chẳng qua trận pháp này giống với trận pháp cấm chế Dược Viên bên ngoài, đều có một cấm chế ẩn hình. Người khác không nhìn ra nhưng Bắc Tiểu Lục lại nhìn ra.

Đồng dạng, Bắc Tiểu Lục đúng là thay đổi trận pháp này. Cái hắn thay đổi chính là Truyền Tống Trận này nhất định phải thông qua ngọc bài của hắn mới có thể truyền tống ra ngoài, nếu không sẽ không có cách nào truyền tống được.

Nói cách khác, nếu như không có Bắc Tiểu Lục, những người này cuối cùng vẫn có thể phát hiện căn nhà gỗ nhỏ này là Truyền Tống Trận, thậm chí không cần ngọc bài cũng có thể chuyển ra ngoài được.

"Căn nhà gỗ nhỏ này cũng không phải của ngươi, ngươi tại sao lại chiếm lấy?”

Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám của Bắc Vọng Châu nhìn Bắc Tiểu Lục khinh thường, âm trầm nói một câu.

Trước đó không lâu chính là y chiếm cứ Dược Viên vốn thuộc về Bắc Tiểu Lục, nhưng Bắc Tiểu Lục cũng không dám nói gì, khiến cho y có chút khinh thường Bắc Tiểu Lục, theo y Bắc Tiểu Lục chính là một kẻ bắt nạt người yếu. Nhìn thấy mình là Kim Đan tầng tám liền không dám đi lên tranh đoạt, cho nên y phát tài.

"Dược Viên ở bên ngoài kia cũng không phải của ngươi, sao ngươi lại tranh cướp?”

Bắc Tiểu Lục châm chọc y một câu.

Nói xong hắn nhìn về phía Mục Linh nói: "Mục Linh, nếu như ngươi tin ta thì đi vào, ta sẽ đưa ngươi ra trước”.

“Được!”. Mục Linh nghe được hắn nói không chút do dự đi vào.

Bắc Tiểu Lục thấy nàng định lấy ra linh dược cho hắn, hắn lắc đầu cười, khoác tay nói:

“Không cần đâu, ngươi mau đi ra ngoài đi, ta miễn phí”.

Nghe được mấy lời này mặt Mục Linh hơi đỏ, nàng hơi cúi đầu nhận lấy ngọc bài từ tay Bắc Tiểu Lục, bước vào trong Truyền Tống Trận.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Linh, sau khi thấy nàng nhận lấy ngọc bài từ tay Bắc Tiểu Lục và đi lên Truyền Tống Trận. Chỉ thấy Bắc Tiểu Lục làm vài động tác lập tức Truyền Tống Trận phát ra những tia sáng nhàn nhạt. Sau khi ánh sáng tan biến thì thân ảnh của Mục Linh đã không còn, hiển nhiên là đã được truyền tống ra ngoài rồi.

Mặc dù mọi người đều tin lời Bắc Tiểu Lục nói nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn hết sức kích động. Nếu như có thể đi ra bên ngoài, dù tốn chút linh dược cũng không quá đáng, vẫn tốt hơn ở trong đây.

Một số người xác định đã có đường ra ngoài, tâm tình liền thoải mái không vội vàng, mà đưa mắt quan sát trong đay, xem có thể phát hiện ra điều gì hay không.

Bắc Tiểu Lục thấy mọi người không vội vàng cũng không nóng vội, bọn họ chờ được hắn tại sao không chờ được. Dù sao, hắn vẫn đang là người nắm giữ con át chủ bài quan trọng.

Sau một thời gian, đám tu sĩ kia phát hiện nơi đây quả thật không có gì khác, sơn cốc xung quanh bất cứ điều gì đều không có đường ra khác.

Lúc này, Thu Thiền cất bước đi đến phía căn nhà gỗ, đến nơi nàng nói:

“Bắc đạo hữu, ta nguyện ý đưa ra linh thảo”

Bắc Tiểu Lục đưa ngọc bài cho nàng, nhỏ giọng nói:

“Nể tình ngươi không vạch trần ta, cũng như có quen biết Đổng ca ta miễn phí cho ngươi, vào đi”

Thu Thiền nghe vậy mặt có chút đỏ, không nghĩ tới hắn lại nhấc lên Đổng Thiên. Nàng khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó nhận lấy tấm ngọc bài của Bắc Tiểu Lục, tiến vào bên trong Truyền Tống Trận.

Nhìn thấy Thu Thiền cùng Mục Linh liên tục được truyền tống ra ngoài, Tuyệt Tình Quân để Yêu Yêu tiểu sư muội đi lên Truyền Tống Trận. Khiến cho mọi người không giải thích được chính là, Bắc Tiểu Lục ngay cả lộ phí qua đường của cô bé này cũng không thu.

Cách làm của Bắc Tiểu Lục khiến cho người bên ngoài nhìn thấy âm thầm khinh bỉ, người này chỉ cần là mỹ nữ thì hắn liền miễn phí, hiển nhiên đây là biểu hiện của một tên ham nữ sắc. Bởi vì cách làm của Bắc Tiểu Lục, khiến cho hai vị nữ tu sĩ của Bắc Vọng Châu hai mắt lập lòe. Hai người nhìn nhau, thầm khi tiến vào Truyền Tống Trận, liền cho Bắc Tiểu Lục một chút tiện nghi, dù sao hắn cũng không thể thật sự làm gì, nếu ra ngoài được mà không cần bỏ ra linh dược như vậy quá hời.

Tuyệt Tình Quân nhìn vậy trong lòng âm thầm cao hứng, mặc dù Bắc Tiểu Lục có thiên phú kinh người. Nhưng hắn vẫn khó qua ải mỹ nhân. Xem ra Đấu Đan Cốc lần này gặp may rồi, cho nên khi Mục Linh, Thu Thiền, Kỳ Kỳ ba người được truyền tống ra ngoài, Tuyệt Tình Quân không chút do dự tiến vào Truyền Tống Trận.

"Bắc đạo hữu, vừa rồi đa tạ các hạ giúp đỡ mấy vị sư muội của ta, đây là quả cầu truyền tin của ta, nếu sư đệ ra ngoài có thời gian rảnh có thể tới Đấu Đan Cốc của ta làm khách”.

Tuyệt Tình Quân đầu tiên lấy ra quả cầu truyền tin, không hề đề cập tới chuyện linh dược.

Bắc Tiểu Lục hơi nhíu mày không chút do dự lắc đầu, hắn lạnh nói:’

"Tuyệt đạo hữu trong Dược Viên lấy được mười hai gốc Tố Đan Thảo, tám mươi bốn gốc Yên Vụ Chi Lan, ba mươi mốt gốc Ngọc Diệp Tử Chi, mười sáu gốc Ngưng Thúy Đằng…”

Bắc Tiểu Lục càng nói sắc mặt Tuyệt Tình Quân càng trầm xuống, nàng không nghĩ tới Bắc Tiểu Lục chỉ ở trong căn nhà gỗ nhỏ nhưng luôn luôn chú ý tới động tĩnh của mình, thậm chí ngay cả việc phân phối dược liệu của Đấu Đan Cốc cũng rõ ràng, nhưng hắn nói những lời này là có ý gì?

Không đợi Tuyệt Tình Quân suy nghĩ nguyên nhân, đã truyền tới âm thanh của Bắc Tiểu Lục.

"Ta không cần nhiều, những dược liệu của Tuyệt đạo hữu mỗi loại đều đưa một nửa cho ta là được, có số lẻ thì Tuyệt đạo hữu giữ nhiều hơn một gốc là được”

“Ngươi… ngươi điên rồi hả?”

Tuyệt Tình Quân không đợi Bắc Tiểu Lục nói hết, lập tức kinh ngạc nói.

Bắc Tiểu Lục lắc đầu nói:

"Ta không điên. Đợi sau khi Tuyệt đạo hữu rời khỏi đây, ngươi sẽ biết bản thân mình cùng một môn phái với Mục Linh là cỡ nào may mắn”.

Sắc mặt của Tuyệt Tình Quân trầm xuống, giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo, nói:

“Nếu như ta từ chối thì sao?”

Bắc Tiều Lục cười xìu một tiếng, không chút quan tâm nói:

“Vậy thì mời Tuyệt đạo hữu đi ra ngoài, ta nghĩ ở đây cũng không chỉ có một mình ngươi cần đi ra”.



Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ